Đối mặt với câu hỏi của Tần Tê, trên mặt Vệ Hàm Kỳ cũng không quá lúng túng. Cố Ly ôm chặt cánh tay của Tần Tê, nói: “Vệ đại tiểu thư, chúng tôi chẳng qua chỉ đi ngang, nếu quấy rầy xin hãy lượng thứ. Các người cứ tiếp tục.” Nàng gật đầu, chuẩn bị rời đi.

Ngay khoảnh khắc nàng xoay người, một đường kiếm lóe lên từ trong nhà gỗ bay ra, Cố Ly đã sớm đề phòng, nàng nghiêng người né tránh, tránh được một kiếm này.

“Ngươi không được làm tổn thương các nàng!” Giọng Vệ Hàm Kỳ đồng thời nói ra.

Một nam tử cao gầy bước ra từ nhà gỗ, mang theo màn che mặt làm người ta không nhìn thấy rõ nhưng Cố Ly vẫn cảm nhận được sát khí của đối phương rất nặng.

“Ly tỷ tỷ...” Tần Tê sợ hãi nắm chặt vạt áo của Cố Ly: “Thả muội xuống đi.”

Cố Ly thả nàng xuống, tay trái vẫn vòng qua ôm nàng vào trong lòng, tay phải lấy Thanh Y kiếm ra khỏi chuôi.

Bóng người chợt lướt qua, Vệ Hàm Kỳ chắn trước mặt nam tử kia:

“Hai vị quận chúa, các người đi mau đi.”

Cố Ly vẫn đứng yên, nàng muốn xem thử nam tử này có ra tay với Vệ Hàm Kỳ không.

Nam tử kia nhìn Vệ Hàm Kỳ, nắm chặt trường kiếm trong tay: “Để cho họ chạy, chuyện của chúng ta sẽ bị người khác biết. Ta thì không sao cả, còn nàng?” Rốt cuộc nam tử này cũng lên tiếng, giọng lại khá bất ngờ khi tuổi vẫn còn trẻ.

Vệ Hàm Kỳ không chịu khuất phục:

“Nói chung ta sẽ không để chàng làm tổn thương các nàng.”

“Được.” Trường kiếm tay hắn vẫn còn trong vỏ: “Nàng đừng hối hận.” Hắn liếc nhìn Cố Ly và Tần Tê, xoay người theo thềm đá xuống núi.

Tần Tê nhìn bóng nam tử kia biết mất trong màn đêm, nàng mới từ trong lòng Cố Ly bước ra, đi đến trước mặt Vệ Hàm Kỳ:

“Kỳ tỷ tỷ, hắn ta là ai vậy?”

“Hắn...” Vệ Hàm Kỳ thở dài: “Hắn là Giang Việt Hiên, tam hoàng tự Lăng Quốc.”

Tần Tê trợn tròn mắt: “Hắn là hoàng tử của Lăng quốc?” Trong đầu nàng lập tức nghĩ đến một việc: “Lẽ nào lần này Minh Tịch của chúng ta muốn hòa thân chính là gả cho hắn?”

Vệ Hàm Kỳ gật đầu:

“Hắn lén lẫn vào trong đoàn sứ giả đi tới Minh Tịch.”

“Kỳ tỷ tỷ, sao tỷ quen hắn?” Tần Tê tiếp tục hỏi.

“Ta...” Vệ Hàm Kỳ nói không nên lời.

Cố Ly nãy giờ không lên tiếng lúc này kéo Tần Tê đang muốn tiếp tục hỏi đi:

“Vệ đại tiểu thư, trời đã tối, hay là ngươi mau chóng hồi phủ đi.”

Vệ Hàm Kỳ gật đầu:

“Hai vị quận chúa, ta chưa bao giờ làm chuyện gì có lỗi với Minh Tịch. Nếu hai vị vẫn còn nghi ngờ, không ngại tới Vệ gia tìm ta.”

Vệ Hàm Kỳ đi rồi, Tần Tê mới cảm thấy xương sống thắt lưng và chân của mình nhũn ra. Vừa rồi khẩn trương cùng với sợ hãi nên nàng đã quên trước đó bị Cố Ly dằn vặt mệt mỏi.

Hai người theo thềm đá trở về lều, ba Mễ đang chờ các nàng trở về.

“Quận chúa, nô tỳ đã đun nước nóng để ngài và Phụng An quận chúa rửa mặt chải đầu.” Giang Mễ chạy tới nói.

Đại Mễ Tiểu Mễ nhìn thấy chủ tử nhà mình bị ôm về, các nàng cho rằng đã xảy ra chuyện gì, vội vàng đến kiểm tra. Tần Tê đỏ mặt đuổi các nàng đi, nàng vùi đầu vào lòng Cố Ly làm đà điểu.

Hai người vào lều, Cố Ly tự mình giúp Tần Tê lau người. Dưới ánh nến, trên người Tần Tê lộ ra dấu vết lưu lại vừa rồi. Trên da thịt trắng mịn mềm mại đầy vết xanh tím khiến người ta nhìn thấy mà giật mình.

Tần Tê nằm trên thảm, lấy tay che mặt. Bàn tay của Cố Ly đang chạy trên người nàng, cái loại cảm giác vừa tê dại vừa nhột khiến cho nàng cắn chặt môi dưới.

“Ly tỷ tỷ...” trong giọng Tần Tê lộ ra khát vọng.

“Ngoan, hôm nay không được.” Bản thân Cố Ly cũng chịu không nổi. Dáng vẻ mặc cho người ta làm thịt của con thỏ nhỏ làm nàng bắt đầu không khống chế được, nhưng cơ thể của con thỏ nhỏ vào lúc này không thể chịu nổi nữa.

Tần Tê ấm ức, không tới đâu làm cho nàng rất khó chịu. Nàng đặt tay mình xuống, nhìn thấy Cố Ly hất nước trở lại liền đẩy ngã Cố Ly rồi chui vào lòng Cố Ly.

Nàng ngủ một đêm rất ngon.

Sáng sớm hôm sau, tiếng chim hót trong rừng cây đánh thức hai người. Tần Tê mở mắt ra, cánh môi đã nóng lên, Cố Ly vừa hôn nàng, nàng hạnh phúc hôn lại, vì vậy sáng sớm hai người thiếu chút nữa không khống chế được.

Cũng may tiếng nói chuyện của ba Mễ ở bên ngoài làm cho hai người có chút kiêng dè. Hai người thu xếp xong liền đi ra khỏi lều, ba Mễ đã dậy thật sớm nhóm lửa, hâm nóng lại thịt còn dư lại của hôm qua. Giang Mễ ở bên kia nấu canh. Cố Ly ra bờ sông bắt mấy con cá mang về, mọi người quen việc dễ làm, nên rửa thì rửa, nên nấu thì nấu, đâu vào đấy, đổi lại Cố Ly và Tần Tê không có việc gì làm, chỉ ngồi dưới đất tán gẫu.

“Ly tỷ tỷ, tỷ nói xem tối hôm qua xảy ra chuyện gì?” Tần Tê vẫn chưa thể quên chuyện tối qua.

“Muội nói chuyện của chúng ta hay là chuyện của Vệ đại tiểu thư?” Cố Ly cố ý đùa nàng.

Gương mặt nhỏ nhắn của Tần Tê đỏ lên, đêm qua các nàng ở trên núi quá điên cuồng, lúc này eo của nàng vẫn có đau:

“ y da, Ly tỷ tỷ hư! Đường nhiên là chuyện của Kỳ tỷ tỷ rồi!”

“Như nàng ấy nói, Giang Việt Hiên trà trộn vào đoàn sứ giả tới Minh Tịch, tại sao?” Cố Ly hỏi.

Tần Tê dùng tay chống đầu suy nghĩ:

“Chẳng lẽ đến thăm Kỳ tỷ tỷ?”

“Có lẽ vậy. Bọn họ dĩ nhiên là đã quen biết.” Nói đến đây, Cố Ly liền nghĩ tới trước đó Vệ Hàm Kỳ luôn ở trong nhà dưỡng bệnh, khi đó nàng nhìn ra Vệ Hàm Kỳ bị thương, nhưng ai là người làm nàng bị thương? Lẽ nào chính là Giang Việt Hiên? Hay Giang Việt Hiên có liên quan? Nàng càng nghĩ càng thấy phức tạp, một hồi lâu không nói gì.

Tần Tê nhìn thấy Cố Ly không tiếp tục liền thuận miệng nói: “Ly tỷ tỷ, tỷ nói hai người họ có... vụng trộm không?” Tần Tê có thể nghĩ đến chẳng gì ngoài tình cảm nam nữ.

“Lời này không thể nói lung tung, sẽ ảnh hưởng đến thanh danh của Vệ đại tiểu thư.” Vốn dĩ Cố Ly không quan tâm những chuyện này nhưng không thể không vì Vệ Hàm Kỳ suy nghĩ.

Tần Tê mím miệng: “Muội biết rồi. Muội sẽ không nói lung tung với người khác như vậy, muội chỉ nói với tỷ. Tỷ nói có đúng không.”

Cố Ly căn nhắc mới nói:

“Phải xem người được chọn đi hòa thân lần này. Nếu như phải thì nhất định là nàng.”

Ăn sáng xong, chủ tớ năm người cùng nhau bắt tau hạ lều, thu dọn đồ đạc. Nhiều người làm nên cũng nhanh hơn, đồ đạc nhanh chóng được thu xếp xong, Cố Ly tự mình dùng dây buộc đồ đạc lên ngựa, dắt ngựa kéo theo Tần Tê, ba Mễ đi theo sau cùng nhau r ngoài.

Mới vừa tụ hội với xa phu họ liền nghe thấy có tiếng đánh nhau ở phía xa xa vọng lại. Cố Ly dặn dò xa phu nhanh chóng đánh xe rời đi, một mình lao như bay đến tới phát ra âm thanh đó.

“Ly tỷ tỷ, tỷ cẩn thận nha!” tiếng của Tần Tê ở phía sau truyền tới, Cố Ly đã đi rất xa rồi.

Xa phu cấp tốc đánh xe rời khỏi, xe ngựa lưu lại hai đường dấu bánh xe rất sâu ở trên đường núi.

Cố Ly thi triển khinh công bay tới chỗ đánh nhau. Nàng nhìn thấy ba người vây đánh một người, người bị vây đánh dáng người cao gầy, gương mặt dấu sau màn che. Chắc chắn là tam hoàng tử Lăng quốc-Giang Việt Hiên, mà ba người vây đánh kia, Cố Ly không biết. Nàng quan sát võ công của bọn họ cũng không phân biệt được thuộc môn phái nào. Điều này làm cho Cố Ly cảm thấy hứng thú, nàng nhìn thấy Giang Việt Hiên tuy bị vây trong tình huống xấu nhưng vẫn có thể chống đỡ nên không vội ra tay, nàng chỉ ẩn phía sau cây nhìn.

Cố Ly xem chẳng được bao lâu thì phía xa xa trên đường núi có một con ngựa đang phóng rất nhanh đến, lúc đến gần, người ngồi trên đó không kịp ghìm ngựa lại mà trực tiếp nhảy xuống tham chiến, giúp Giang Việt Hiên ngăn địch.

Cố Ly nhướng mày, nàng biết người tới là Vệ Hàm Kỳ. Có người hỗ trợ nàng càng không cần nóng vội, cứ ung dung quan sát khi cần sẽ ra tay.

Võ công của Vệ Hàm Kỳ cũng chỉ bằng Giang Việt Hiên, mặc dù lúc này là người trợ lực nhưng cũng có giới hạn. Năm người đánh nhau có thể miễn cưỡng xem như thế lực ngang nhau. Cố Ly nhìn một hồi phát hiện phía xa xa có hai người ẩn phía sau cây, giương nỏ chuẩn bị bắn, Cố Ly nhận thấy từ góc độ của họ khi ra tay chắc chắn sẽ hướng về phía Giang Việt Hiên, nàng lượm mấy cục đá dưới đất, kẹp hai viên chuẩn bị sẵn sàng.

Khi hai tên kia tập trung nhắm bắn vào Giang Việt Hiên muốn nhấn cơ hoàng liền bị cục đá bắn trúng cổ tay. Lần này cục đá hoàn toàn xuyên qua cơ thể bay ra ngoài, hai người đau đớn ném nỏ lăn ra đất. Bên này năm người đang đánh nhau đều dừng lại, mỗi người đều tách ra nhìn về phía cục đá bay tới.

Cố Ly chậm rãi từ phía sau cái cây bước ra.

“Toại An quận chúa!” Vệ Hàm Kỳ ngạc nhiên kêu lên, trên đường tới đây nàng nhìn thấy xe ngựa phủ trưởng công chúa, nàng cho rằng Cố Ly cũng đi theo.

“Ta hiếu kỳ nên tới xem thử.” Cố Ly thong dong bước tới giữa hai bên, đứng yên nói: “Ai trong các người đến giải thích giúp, rốt cuộc là chuyện gì?”

“Không liên quan tới ngươi.” Giang Việt Hiên kiêu căng trả lời.

Cố Ly cười khẽ:

“Chuyện của Lăng quốc các ngươi từ trước đến nay ta chẳng có hứng thú. Nếu không phải nể mặt Vệ đại tiểu thư, ai rảnh quan tâm ngươi sống hay chết.”

Giang Việt Hiên nhìn sang phía Cố Ly, sát khí lộ ra.

“Các ngươi ít nói lại!” Vệ Hàm Kỳ lên tiếng. Nàng không rõ Cố Ly là người luôn không quan tâm đến bất kỳ điều gì nhưng vì sao lại có oán hận lớn với Giang Việt Hiên như vậy?

“Quận chúa, chờ thắng trận ta giải thích với ngài.”

Cố Ly gật đầu, nàng lạnh lùng liếc nhìn Giang Việt Hiên, cất bước đi đến chỗ đám người kia. Lúc này, ba đấu ba, số người của đôi bên bằng nhau.

Kẻ cầm đầu bên kia hỏi:

“Ngươi là ai?”

“Đệ tử Phi Diệp Tân-Cố Ly.” Đối mặt với môn phái giang hồ vẫn nên báo tên thư viện.

“Phi Diệp Tân?” Kẻ cầm đầu nhíu mày, chắp tay làm lễ: “Cô nương, bọn ta vô ý trở thành kẻ địch của Phi Diệp Tân, xin giơ cao đánh khẽ, đừng tham dự vào việc này.”

“Yên tâm, là ta chủ động trêu chọc các ngươi. Cho dù ta có sơ xuất, Phi Diệp Tân cũng sẽ không tìm các ngươi trả thù.” Cố Ly cũng không cậy vào chỗ dựa của mình là Phi Diệp Tân.

Ba người liếc nhìn nhau, Cố Ly rõ ràng cho thấy nàng không dự định rời đi, vậy chỉ đành cùng nhau chém giết. Ba người một lần nữa động thủ, Cố Ly không ưa Giang Việt Hiên, lúc động thủ cũng không trợ giúp hắn, chỉ giúp đỡ Vệ Hàm Kỳ chống lại kẻ địch.

Giang Việt Hiên đánh đã lâu, thể lực và nội lực đều cho thấy không chống đỡ nổi nữa. Vệ Hàm Kỳ thấy rõ nên đến trợ giúp. Cố Ly lạnh lùng liếc nhìn cũng không qua, chỉ một kiếm chống hai người, người còn lại để Giang Việt Hiên và Vệ Hàm Kỳ đối phó.

Trong lúc đánh nhau, hai kẻ bắn nỏ bên trong rừng nén đau muốn một lần nữa ra tay liền bị Cố Ly dùng cục đá đánh vào đầu, chết thẳng cẳng.

Bên này đánh lâu vẫn chưa kết thúc, hơn nữa bọn họ nhận ra Cố Ly chưa xuất toàn lực. Ba người ăn ý tấn công liên tục mấy chiêu sau đó cùng nhau lui ra sau, nhanh chóng biến mất trong rừng cây.

Kẻ địch đi rồi. Giang Việt Hiên dùng kiếm chống đất, gần như ngay cả sức lực để đứng yên cũng không còn. Vệ Hàm Kỳ đỡ hắn đến ngồi dưới một thân cây, lúc này mới đến bày tỏ lòng biết ơn Cố Ly.

“Đa tạ quận chúa ra tay tương trợ.”

Cố Ly nói: “Ta giúp ngươi, không phải giúp vị tam hoàng tử kia. Vệ đại tiểu thư đừng quên còn thiếu ta một lời giải thích.” Nàng nói xong liền vẫy tay với Vệ Hàm Kỳ rồi rời đi.

Vệ Hàm Kỳ xoay người xem xét tình hình của Giang Việt Hiên: “Chàng nên nhanh chóng trở về Lăng quốc, ít nhất ở Lăng quốc chàng có năng lực tự bảo vệ mình.”

“Vậy còn nàng?” Giang Việt Hiên cầm tay nàng hỏi.

Vệ Hàm Kỳ né tránh ánh mắt nóng bỏng của hắn”

“Ta... ta là trưởng nữ của Vệ gia, phải nghe gia tộc an bài.”

“Ta không đi.” Giang Việt Hiên bắt đầu ăn vạ.

“Chàng đó.” Vệ Hàm Kỳ hết cách: “Quay về thành trước. Chuyện của chúng ta sau này hãy nói.”

“Ta đi rồi còn sau này gì nữa!?” Giang Việt Hiên nổi giận nói.

Vệ Hàm Kỳ thở dài:

“Chàng đi cầu hoàng thượng đi. Cầu được ta sẽ đi theo chàng.“. truyện tiên hiệp hay

Cố Ly dọc theo con đường lúc đi trở về. sau khi đi được một đoạn đường nàng phát hiện một con ngựa buộc ở một thân cây bên đường. Đây là trong hai con ngựa nàng dẫn đi. Cố Ly cười cười, đi tới xoa đầu con ngựa, tháo dây cương, nhảy lên người nó trở về thành.

Tần Tê đứng ở cửa thành chờ đợi trong lo lắng, nàng vẫn chưa thấy Cố Ly trở về, nàng không yên lòng trở về phủ công chúa.

“Quận chúa, ngài nhìn kìa!” Ánh mắt Tiểu Mễ nhạy bén, nhìn thấy một người một ngựa từ xa xa chạy tới.

“Là Ly tỷ tỷ!” Tần Tê cũng thấy rõ, nàng kích động nhảy xuống xe, chờ Cố Ly chạy tới.

Lúc gần đến, Cố Ly kéo dây cương, cúi người đưa tay ôm lấy Tần Tê leo lên ngựa, để cho Tần Tê ngồi phía trước của mình. Tần Tê lần đầu cưỡi ngựa, sợ đến nhúc nhích cũng không dám. Cố Ly ngồi phía sau lưng nàng, đưa tay vòng qua ôm nàng vào lòng. “Có gì phải sợ? Có ta ở đây.” Nàng nói bên tai Tần Tê, chạm vào lòng Tần Tê.

“Hồi phủ nào!” Tần Tê cười nói.

“Được!” Cố Ly kéo kéo dây cương, con ngựa bốn chân bắt đầu chạy, nhanh chóng không thấy bóng dáng. Ba Mễ lắc đầu, tự mình lên xe ngựa, xa phu đánh xe trở về phủ trưởng công chúa.

Trưởng công chúa nghe nói hai người trở về, vui vẻ giữ hai người ở tiền viện hỏi thăm. Tần Tê lần đầu nấu cơm hoang dã, hưng phấn kéo tay mẫu thân mình nói chuyện thật lâu. Cố Ly ngồi ở bên cạnh uống trà, nhìn dáng vẻ luyên thuyên khoa tay múa chân đáng yêu của Tần Tê.

“Ly Nhi, con khổ cực rồi.” Trưởng công chúa nghe Tần Tê nói xong liền quay qua nói với Cố Ly.

“Mẫu thân, ngài còn khách sáo với con sao?” Cố Ly nhìn thấy Tần Tê nói xong bèn rót chén trà, kéo nàng qua đưa cho nàng uống.

Tần Tê chui vào lòng Cố Ly, để Cố Ly đưa nước cho mình uống, hành động của hai người cực kỳ tự nhiên, giống như vốn dĩ đã như vậy. Trưởng công chúa cười nhìn hai người trong lúc vô tình thể hiện yêu thương, trong lòng càng hài lòng về Cố Ly.

Thái độ của Cố Ly đối với Tần Tê từ trước tới nay chưa từng thay đổi, từ ban đầu là cự tuyệt, càng về sau là cứu giúp rồi đến cam chịu và cuối cùng chấp nhận, bước từng bước từng bước, tuy rằng nhìn qua như có thay đổi nhưng thật ra trưởng công chúa đều biết, từ lúc bắt đầu cho đến giờ, Cố Ly vẫn luôn che chở Tần Tê. Nàng cũng không bởi vì thân phận của Tần Tê mà chiều chuộng, nên nói sẽ nói, nên dữ sẽ dữ, nên cưng chìu sẽ cưng chìu. Tần Tê ở trước mặt Cố Ly cũng chưa từng xem mình là quận chúa.

Trưởng công chúa biết chỉ có bình đẳng giữa hai người mới có thể có được tình yêu chân chính. Ví dụ như nàng và Tần Văn Bác, ở trước mặt người Tần gia, nàng chưa từng xem mình là trưởng công chúa, là hoàng thân quốc thích. Nàng chỉ là nàng dâu của Tần gia, nên hiếu kính công bà*, nên yêu thương trừu trừu*, nên giúp phu quân dạy con, nàng cũng như vậy không làm ít đi.

*công công [公公]: cha chồng, công bà [公婆]:mẹ chồng

*Trừu trừu: chị em dâu

“Mẫu thân, con muốn ăn đồ ngọt.” Tần Tê làm nũng, hai ngày nay nàng toàn ăn đồ dầu mỡ, cũng là món mặn, lúc này chỉ muốn ăn chút điểm tâm ngọt.

“Ngoan, các con trở về phòng rửa mặt chải đầu trước đi, xem con đầy mồ hôi này. Mẫu thân sẽ dặn trù phòng mang điểm tâm qua.” Trưởng công chúa đã dặn dò Tú Như đi trù phòng.

Khang Viên.

Trong lúc tắm rửa hai người không thiếu vuốt ve an ủi một phen. Tần Tê ôm Cố Ly giọng nũng nịu, làm hại Cố Ly cũng có lúc không khống chế được chính mình. Hai người ở trong thùng gỗ ngâm gần suốt một canh giờ. Da cũng nhăn nhúm, ba Mễ vào thu dọn đồ đạc cũng mặt đỏ bừng bừng.

Cố Ly thấy nàng rõ ràng mệt muốn chết cũng không chịu thành thật, ở trên giường lật tới lật lui, thật không biết con thỏ nhỏ này sao lại nghịch ngợm đến vậy.

Điểm tâm đã được trù phòng sớm đưa tới, trưởng công chúa yêu thương hai nữ nhi, sợ hai người thiếu ăn cho nên đưa tới hai hộp đầy. Cố Ly vừa lau tóc vừa bước đến mở một hộp, bên trong rất nhiều điểm tâm được làm tỉ mỉ.

Lúc này Đại Mễ gõ cửa đưa bình trà nóng vào. Cố Ly đưa hộp còn lại cho nàng: “Các người mang đi chia đi.” Hai người đâu ăn được nhiều như vậy.

Tần Tê nằm trên đùi Cố Ly, muốn Cố Ly đút nàng từng miếng từng miếng, ăn được vài miếng, Tần Tê khát nước. Cố Ly rót trà cho nàng nhưng nàng vẫn không chịu đứng lên, còn muốn Cố Ly đút nàng uống, Cố Ly liền hiểu ý Tần Tê, uống ngụm nước trà sau đó cúi đầu hôn lên môi Tần Tê, đút nước trà cho Tần Tê.

Trong lúc ăn uống vui vẻ, mí mắt của Tần Tê bắt đầu đánh nhau. Hai ngày nay lượng vận động của nàng đại khái đã bằng nửa tháng của bình thường. Lúc chơi đùa vì quá hưng phấn nên không cảm thấy quá mệt mỏi. Bây giờ toàn bộ kéo đến, chưa nói được mấy câu nàng đã ngủ mất.

Cố Ly ôm nàng đặt lên giường, giúp nàng đắp kín chăn, nàng ở bên cạnh luyện công tu tập, tâm không vướng bận.

Thời gian từng chút từng chút trôi qua, trong bầu không khí yên tĩnh chỉ có tiếng hít thở của hai người. Lúc Cố Ly luyện công, chỉ cảm thấy tâm linh thanh tỉnh, loại cảm giác này trước nay chưa từng có. Nàng ra cửa, Giang Mễ đang canh giữ ở cửa thấy nàng đi ra vội hỏi:

“Quận chúa, ngài có gì dặn dò?”

Cố Ly lắc đầu. Nàng tìm một tảng đá không quá lớn ở trong sân, cầm trong tay yên lặng vận công, tảng đá nhanh chóng nát thành bột mịn. Giang Mễ sợ đến mức lui về sau hai bước, suýt chút nữa ngã quỵ.

“Chủ tử! Ngài tài quá!” Giang Mễ phủi bụi trên người, ây da, quá giỏi!

Cố Ly cũng rất cao hứng, điều này chứng minh hàn băng chân khí của nàng tu luyện đã có chút thành tựu. Tin tức này nàng đương nhiên nghĩ tới báo cho sư phụ Giang Phong Mẫn biết trước. Nàng kích động trở về phòng viết một phong thư, sai Giang Mễ đi tìm trưởng công chúa hỗ trợ mang đi.

“Ly tỷ tỷ...” Tần Tê tỉnh ngủ liền nhìn thấy nụ cười trên mặt Cố Ly, chính là nụ cười vui sướng xuất phát từ nội tâm: “Tỷ sao vậy? Chuyện gì cao hứng đến vậy?”

Cố Ly quả thật rất cao hứng. Nhiều năm qua nàng một lòng hướng về võ học, hết lần này tới lần khác công phu của nàng rất khó luyện. Những năm gần đây, ở mọi phương diện của nàng đều có tiến bộ rất lớn, suy chỉ có nội công, luôn chưa nhiều trở ngại. Giờ đây dưới sự trợ giúp của Viêm độc từ Tần Tê cuối cùng cũng có chút thành tựu. Tuy vẫn chưa đạt tới cảnh giới như sư phụ của nàng nhưng cũng không còn xa nữa.

“Tê Tê, nội công của ta đã đột phá một cửa ải rất quan trọng.” Cố Ly cố gắng dùng lời để Tần Tê hiểu.

“Vậy thì tốt quá!” Tần Tê chẳng quan tâm là thành tựu gì, chỉ cần Cố Ly vui vẻ thì nàng vui vẻ: “Ly tủ tỷ thật là giỏi!” Tần Tê dùng vẻ mặt sùng bái nhìn Cố Ly.

Cố Ly vui vẻ, vươn tay xoa nắn gương mặt của nàng, cúi đầu hôn một cái:

“Thật ngọt!”

Hai người ở trong phòng dính lấy nhau một hồi, bên ngoài giọng của Đại Mễ truyền tới, nói trưởng công chúa bảo các nàng đi tiền viện dùng bữa.

Từ lúc Cố Ly vào ở phủ trưởng công chúa, chỗ dùng bữa của hai người rất tùy ý, có đôi khi trưởng công chúa bảo hai nàng đến tiền viện ăn, có đôi khi không gọi thì hai người sẽ ăn ngay trong Khang Viên.

Trên bàn ăn, trưởng công chúa và Tần Văn Bác đều có mặt, bốn người cơm nước xong, Tần Văn Bác liền cố ý gọi Cố Ly lại, muốn nàng đến bàn đá trong sân đánh cờ.

“Đại phu nhân của Cố gia điên rồi, là Ly Nhi ra tay phải không?” Tần Văn Bác chấp cờ đen đi nước đầu, cũng không vòng vo trực tiếp hỏi thẳng.

Tin tức này Cố Ly vẫn chưa biết, nàng nghe xong cũng không khỏi ngẩn ra: “Là con ra tay.” Nếu nhận trưởng công chúa làm nghĩa mẫu, Cố Ly sẽ không xem phu phụ này như người ngoài.

Tần Văn Bác khẽ gật đầu:

“Võ công của con cao như vậy, vì sao không dứt khoát giết người đó?”

Quân cờ trắng trong tay Cố Ly hạ xuống: “Trước đây bà ta cũng không trực tiếp giết mẫu thân con.” Lý do rất đơn giản, nàng chỉ ăn miếng trả miếng, đòn trả lại đòn. Trước đây mẫu thân Diêu Sơ Tuyết của nàng là dần dần trúng độc rong huyết mà chết, nàng không thể để Võ Tư Nhiên chết một cách thoải mái như vậy.

“Con thật là, ra tay ngược lại rất tàn nhẫn.” Tần Văn Bác nhìn thoáng qua trưởng công chúa đang vừa nói vừa cười với Tần Tê: “Chỉ mong con cũng có thể che chở Tê Tê, như vậy ta và công chúa an tâm.”

“Con sẽ.” Cố Ly không nói gì thêm, Tê Tê của nàng tất nhiên nàng sẽ che chở, nếu có người dám tổn thương Tê Tê, thủ đoạn của nàng sẽ càng tàn ác hơn.

Hai ngày sau, thiếp mời Thụy Vương thành thân được gởi đến phủ trưởng công chúa. Ngoài ra Cố Ly cũng nhận thêm một tấm, dù sao nàng cũng họ Cố, nàng là tỷ tỷ của Cố Nhân, theo lý nên đến Cố gia thêm trang* cho Cố Nhân.

*Mình không biết nên gọi thế nào cho đúng, mình chỉ từng được tham dự lễ này hồi đám cưới của chị gái, đại khái là trước ngày cưới họ hàng của bên cô dâu sẽ họp mặt tặng đồ (tiền, vàng,...) cho cô dâu.

Trưởng công chúa đã sớm nghĩ đến điều này, ngay cả lễ vật cũng chuẩn sẵn cho Cố Ly. Tần Tê muốn đi xem náo nhiệt nhưng không chịu thêm trang cho Cố Nhân nên có chút mâu thuẫn. Ngược lại trưởng công chúa cảm thấy Tần Tê làm như vậy thể hiện mình không được rộng lượng cho nên nhất định chuẩn bị lễ vật để hai người đi.

Hôn nhân này đã định đầu tháng ba, còn khoảng nửa tháng, Cố gia bởi vì lão phu nhân bệnh liệt giường, đại phu nhân bỗng phát điên nên hôn sự của Cố Nhân trước mắt để nhị phu nhân sắp xếp. Dù sao đồ cưới của Cố Nhân đã được đại phu nhân chuẩn bị xong trước đó, nhị phu nhân chỉ thu xếp chút chuyện mặt mũi, cũng làm rất khá.

Cố Nhân ở trong phòng của mình thêu đồ cưới. Niềm hạnh phúc gả cho Thụy Vương hoàn toàn bị cơn điên của mẫu thân thay thế, nàng cảm thấy lúc này mẫu thân bất ngờ bị điên có phải là điềm cho con đường tương lại không được suôn sẻ? Tâm trạng của nàng lúc nào cũng lo được lo mất, bây giờ mỗi ngày nàng đều phiền não, nhưng vẫn không thể hiện ra ngoài.

“Đại tỷ!” Cố Huyên vừa vào cửa vừa nói: “Sao tỷ còn thêu những thứ này? Chẳng phải tú mẫu đã thêu xong rồi sao?”

“Giờ ta còn có thể làm gì?” kim thêu trên tay Cố Nhân vẫn không ngừng: “Huyên Nhi, chung thân của ta đã định, tốt hay xấu là số mệnh của ta. Ngược lại là muội, bây giờ mẫu thân không còn tỉnh táo, ai sẽ thu xếp chuyện hôn nhân cho muội đây?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play