Trở về từ tập đoàn, Mặc Hoài Phong mệt mỏi bước từng bước vào nhà, thấy Tuyết Diễm đang xem ti vi ở phòng khách nên Mặc Hoài Phong đi đến gối đầu lên đùi cô, hai mắt nhắm lại.

- Việc tập đoàn nhiều lắm hả anh? Sao trông anh mệt mỏi vậy?

Mặc Hoài Phong đưa tay chạm vào bụng cô, nở nụ cười nhẹ và nói

- Công việc không nhiều lắm chỉ là hơi khó chịu, nhưng về thấy em và cục cưng bỗng dưng anh khỏe ra.

- Anh này… Mau đi tắm rồi xuống dùng bữa, trễ lắm rồi đó anh.

- Thôi…anh làm biếng đi lắm.

- Nhanh đi anh, cơm canh sắp nguội hết rồi.

- Gọi ông xã rồi anh đi.

- Ông xã…em đói rồi.

- Ok bà xã, em chờ anh một chút nhé.

Mặc Hoài Phong hôn nhẹ vào trán cô rồi nhanh chân lên lầu tắm rửa sạch sẽ, và mặc bộ quần áo thoải mái mà cô đã chuẩn bị sẵn cho anh.

Khi anh bước xuống phòng ăn đã thấy cơm canh đã được dọn lên gọn gàng, nhìn bàn ăn toàn là món anh thích ăn và cô thì đang ngồi đợi anh.

- Anh xuống rồi ạ? Mau ăn cơm thôi anh.

Anh nhanh chóng đi đến bàn ăn và ngồi xuống, cô đưa chén cơm đến chỗ anh rồi không ngừng gắp thức ăn cho anh.

- Anh ăn món này nè, thử cá này xem, món này cũng ngon lắm…

Mặc Hoài Phong nhìn dáng vẻ khác lạ so với thường ngày của cô thì đâm ra nghi ngờ, anh từ từ gắp thức ăn lên rồi đưa vào miệng thưởng thức.

Mùi vị này…hình như rất quen thuộc…

- Bà xã, bàn ăn này là em nấu?

- Sao anh biết?

- Món em nấu mùi vị rất thơm ngon.

Nhưng mà từ mai em nên hạn chế xuống bếp.

- Sao vậy ạ?

- Bà xã, em đang mang thai cần nghỉ ngơi tốt.

Trong nhà cũng có người nấu nướng em không cần phải cực như vậy, nhìn em mệt mỏi anh rất đau lòng.

- Em đâu phải làm từ giấy, em rất khỏe nha.

Với lại em thích nấu ăn cho anh.

Ông xã…cho em nấu ăn đi mà… đi mà ông xã

Nhìn dáng vẻ năn nỉ đầy đáng yêu của cô làm tim anh dao động, cô vợ của anh thật biết cách lấy lòng anh mà.

- Thôi được, nhưng 1 tuần 1 lần thôi đấy.

- Tuân lệnh ông xã.

Món này anh thích nè, anh mau ăn nhiều vảo

- Bà xã ăn nhiều vào.

Bữa cơm trở nên vui vẻ khi Tuyết Diễm đạt được mục đích của mình, Mặc Hoài Phong cũng không quên gắp thức ăn cho cô.

Ăn xong, anh cùng cô xem phim rồi cùng cô lên phòng nghỉ ngơi.

Anh chưa nói với cô việc anh đã sắp xếp xong việc ở tập đoàn, anh muốn ở cùng cô, chăm sóc cô và hai cục cưng thật chu đáo đến khi hai cục cưng ra đời…

Một tháng thấp thoáng trôi qua, người nào đó đang ngồi xem phim trên ghế sofa nói vọng vào bếp

- Ông xã, em muốn ăn dâu tây.

- Ok bà xã.

Ba giây sau dĩa dâu tây ngon lành được đặt gọn trên bàn kèm theo một ly sữa.

- Có thể không uống sữa được không anh? Em thấy rất ngán…

- Bà xã ngoan, uống hết ly này muốn gì anh cũng chiều.

- Thật không?

- Đương nhiên là thật rồi.

Thế là chiều hôm đó anh phải làm tài xế siêu xịn đưa cô đi dạo, đi shopping và cả đi ăn uống thỏa thích.

Trong nhiều ngày qua, bỗng dưng cô thèm ăn làm Mặc Hoài Phong chật vật khi chiều theo ý cô.

Tối hôm trước lúc 11h khuya, bỗng dưng cô vỗ nhẹ vào tay anh

- Ông xã, em đói…

Mặc Hoài Phong mở mắt ra thấy cô đang nũng nịu đòi ăn, anh cũng hết cách với cô.

Anh quay sang ôm cô vào lòng.

- Bà xã, giờ này khuya rồi, ăn giờ này không tốt đâu.

- Nhưng…em đói…à không là hai cục cưng của anh đói.

- Haisss…Vậy bà xã và cục cưng muốn ăn gì nào?

- Ừm…cục cưng nói với em cục cưng thèm phở bò.

- Rồi rồi, để anh đi mua cho bà xã và cục cưng.

Ba người chịu khó chờ anh một chút nha.

- Nhanh nha ông xã.

Mặc Hoài Phong bò dậy, thay vội quần áo và đi xuống nhà lái xe mua phở bò cho cô.

Anh chạy vòng vòng qua các con đường, tìm mãi tìm mãi không thấy quán nào còn mở cửa.

Anh tính bỏ cuộc nhưng vì cô thèm nên anh cố gắng đi tìm, đi thêm 10 phút thì thấy một quán còn mở, anh nhanh chân bước vào gọi một phần đặc biệt mang về.

Sau khi thanh toán anh chạy vội về nhà, xuống bếp bỏ phở bò ra tô rồi mang lên phòng

- Bà xã, phở bò của em và cục cưng đây.

- Wow, thơm quá, cảm ơn ông xã.

Nhìn thấy cô vui vẻ thưởng thức mà anh cũng nở nụ cười hạnh phúc, thật không uổng công chạy hơn 20km mua về cho cô.

Ăn uống no nê, anh lau miệng giúp cô rồi đem tô xuống nhà ăn, dọn dẹp sơ qua một lượt sau đó mới có thể ôm cô ngủ ngon tới tận sáng.

Ngoài phở bò ra thì những hôm sau chuyển sang mỳ xào, bánh, sinh tố, sầu riêng… Mặc Hoài Phong chỉ nở nụ cười rồi vui vẻ đi mua cho bà xã.

Có hôm anh và mọi người trong tập đoàn Ánh Dương đang họp bàn về kế hoạch sắp tới vô cùng quan trọng, không khí căng thẳng bao trùm cả căn phòng.

Mặc Hoài Phong đang khó chịu khi bài thuyết trình từ phòng kế hoạch quá sơ xài, thiếu sự tinh tế và chắc chắn thì điện thoại của anh vang lên.

- Alo?

- Ông xã, một lát anh có về ăn cơm trưa không?

- Tất nhiên là có rồi, em nhớ chờ anh nhé!

- Vâng ạ.

Em nhớ anh.

Vừa nghe câu “em nhớ anh” thì Mặc Hoài Phong đã đứng dậy cầm áo khoác ở sau ghế ngồi đi thẳng ra khỏi phòng họp đang căng thẳng.

Thư kí Phong thấy anh rời đi chỉ biết lắc đầu càm thán “sức hút của chị dâu còn mạnh hơn từ trường của nam châm nữa”, rồi quay sang nói với mọi người trong phòng.

- Mặc tổng có việc gấp, cuộc họp cứ tiếp tục, tôi sẽ thông báo chi tiết lại cho Mặc tổng sau.

- Vâng.

“Mặc tổng phu nhân đúng là vị cứu tinh mà” các nhân viên trong phòng cảm thán, mặc dù Phong Quý đã đưa ra lý do cho việc Mặc Hoài Phong rời đi nhưng qua cách nói chuyện ngọt ngào của Mặc Hoài Phong thì nhân viên trong công ty thừa biết là ai gọi và gọi làm gì.

Ngoài ra thì hôm qua anh và cô đi khám thai định kì và ghé qua biệt thự Mặc gia, vì hôm qua là ngày giỗ ông bà nội của Mặc Hoài Phong.

Người trong Mặc gia tề tựu về khá đông đúc, anh và cô vừa đến thì cũng là lúc bắt đầu, đáng ra anh và cô phải về sớm phụ giúp ông bà Mặc nhưng ông bà bảo anh đưa cô về đúng giờ là được vì sợ cô lại lăng xăng làm này làm kia rồi mệt.

Tuy nhiên việc về trễ làm cho một số người trong gia tộc không thích lắm, họ tỏ thái độ khó chịu và khinh thường với cô khiến cho anh vô cùng tức giận nhưng cô đã kịp thời vuốt cơn giận của anh xuống.

- Chị dâu, làm con dâu của chị cũng thật là suиɠ sướиɠ nha.

Nhưng chờ mọi người đến hết rồi mới xuất hiện thì thật là…

- Con bé đang mang thai người thừa kế Mặc gia, lại vô cùng hiếu thuận, ngoan hiền, Hoài Phong nhà tôi thật biết cách chọn vợ.

- Chị…nói phải…

“Hừ, dám nói xấu con dâu yêu quý của bà đây…thật đáng ghét mà” vừa nghe em họ của ông Mặc lên tiếng nói xấu cô thì bà Mặc nhanh chóng ngắt lời.

Thường ngày bà Mặc rất ít nói chuyện hay giao tiếp với người trong Mặc gia vì bà biết họ chỉ toàn là lời châm chọc và gây khó chịu mà thôi.

Đám người phụ nữ kia cụng vô cùng bất ngờ khi bà Mặc lại không hề để ý đến lời của em họ chồng mà còn lên tiếng bênh vực cô, tỏ ra yêu thương và cưng chiều cô vô hạn.

Mặc Hoài Phong không quan tâm mấy đến chuyện bên này, anh chỉ lo chăm sóc vợ anh mà thôi, năm nào cũng gặp đám người nịnh nọt và thái độ bực bội của bọn họ anh đã ngán ngẫm từ lâu rồi.

Chỉ là năm nay có vợ yêu nên cũng vơi đi phần nào, người ta nói đúng thật vợ chính là chân ái mà.

- Vợ ăn cái này đi…Vợ tôm anh bóc rồi này.

Vợ em mệt chưa? Anh đưa em đi nghỉ nha… Vợ… Vợ…

- Mặc Hoài Phong, ở đây rất đông người.

- Kệ bọn họ, em đừng quan tâm, cứ coi họ như không khí được rồi.

- Nhưng mà…

- Anh đưa em ra vườn dạo nhé, bác sĩ nói em nên đi lại.

- Vâng.

Thế là Mặc Hoài Phong đưa cô ra vườn đi dạo và hít không khí trong lành.

Ông bà Mặc thay nhau tiếp khách còn Ngọc Hân thì kiểm tra, xem xét qua một lượt..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play