Còn ba ngày nữa mới đến Tết mà Văn Từ đã trang trí xong căn nhà của mình.

Cậu mua một ít chậu hoa đặt trên ban công, ngay cạnh mấy cây bạc hà của Trì Quan Yếm trồng, thỉnh thoảng cũng sẽ tưới nước cho cây của Trì Quan Yếm.

Buổi tối, La Minh Do và Lý Thạnh Thừa đến như đã hẹn, cất đồ đạc mang theo sang một bên.

La Minh Do nhìn khắp nhà, hỏi Văn Từ: "Trì Quan Yếm ở đâu?"

"Anh ấy đang nghỉ ngơi, mấy ngày nay anh ấy không được khỏe." Văn Từ nói xong, đeo tạp dề vào bếp bắt đầu nấu nướng.

"Còn đang nghỉ ngơi sao? Trì Quan Yếm trước đây sức khỏe rất tốt mà."

Động tác rửa rau của Văn Từ dừng lại một chút, trong lòng có chút lo lắng.

Mấy ngày nay, Trì Quan Yếm có vẻ rất buồn ngủ, còn luôn mơ thấy những giấc mơ lộn xộn, mỗi lần tỉnh dậy đều rất mệt mỏi. Cậu từng hoài nghi không biết có phải bọn họ bát tự không hợp, không thể ngủ cùng nhau không.

Văn Từ im lặng, khiến La Minh Do liếc cậu một cái, nháy mắt nói: "Văn Từ, nói thật đi. Có phải cậu ép khô cậu ta không?"

Hiểu được ẩn ý trong câu nói của La Minh Do, mặt Văn Từ đỏ bừng lên, cậu nắm lấy đồ ăn trong tay, "Không có! Đừng nói nhảm, tôi không có ép khô, chúng tôi rất tiết chế."

"Ồ ~ Các cậu rất tiết chế, tôi hiểu mà." La Minh Do cố ý kéo dài giọng điệu, thấy Văn Từ như muốn tạt nước qua chỗ mình, liền lập tức giơ tay cầu xin tha thứ, "Tôi sai rồi, tôi không nên nói nhảm, tôi sẽ không nói nữa."

Anh ta đưa tay lên trước miệng làm động tác kéo khóa, ngồi trên ghế sofa ngáp dài, không nhịn được hỏi: "Vậy cậu định tổ chức hôn lễ ở đâu?"

Cậu nghe xong, bình tĩnh lại một chút rồi nói: "Nước F, Thành phố V, đến lúc đó hai người nhớ tới tham dự."

"Nhất định sẽ tới." La Minh Do thay đổi tư thế nói.

"Cho dù có bị bố mình đập chết thì mình cũng sẽ đến!" Lý Thạnh Thừa xoa xoa vai, kể lể nói: "Ông ấy căn bản không phải là người, sắp đến Tết rồi mà còn yêu cầu mình tăng ca ở công ty. Hôm qua cuối cùng cũng được nghỉ, sau Tết có đánh chết thì mình cũng không đến công ty nữa, cho dù lương 1 tỷ một năm, mình cũng không bao giờ quay lại. "

Văn Từ nghe xong bật cười, lắc đầu: "Chỉ sợ nếu cho cậu 1 tỷ thì có làm 24/24 không nghỉ cậu cũng bằng lòng."

"Công ty của người khác thì được, công ty của bố mình thì không." Lý Thạnh Thừa làm động tác "từ chối", kiên quyết cự tuyệt.

Bên cạnh vang lên tiếng bước chân đi xuống lầu, mọi người đều nhìn qua.

Người đàn ông với đôi mày lạnh lùng chậm rãi đi xuống lầu, nhìn thấy hai người liền chào hỏi, đi đến trước bàn rót một ly nước nóng uống, động tác vừa tao nhã vừa đẹp mắt, giống như đang quay phim vậy.

La Minh Do nhìn mà không khỏi "chậc chậc", dựa vào ghế sô pha cười nói: "Đàn ông sắp lấy vợ có khác. Nhớ năm đó tôi đến nhà cậu, cậu không bày vẻ khó chịu thì là không để ý đến tôi. Văn Từ, cậu ở bên cậu ta không thấy buồn chán sao?"

Những lời nói đó đều vang vọng bên tai, Văn Từ không có biểu cảm gì, nhưng lại nói: "Không, anh ấy không hề nhàm chán chút nào, còn nói rất nhiều."

Mấy lời khó tin như vậy mà cậu cũng nói ra được.

"Bà Văn nè, không nhìn ra cậu bênh chồng như vậy nha" La Minh Do liếc nhìn Trì Quan Yếm, nói thẳng: "Trước đây cậu ấy nói chuyện với bọn tôi ít đến đáng thương."

Trì Quan Yếm không để ý đến cậu ta, sau khi uống một cốc nước nóng, sắc mặt khó coi đã tốt hơn rất nhiều.

Văn Từ từ trong bếp thò đầu ra, cong mắt cười hỏi hắn: "Muốn lên lầu ngủ một lát không? Còn một tiếng nữa mới đến giờ cơm."

"Không cần, anh giúp em." Trì Quan Yếm đi vào phòng bếp, đóng cửa lại.

La Minh Do và Lý Thạnh Thừa muốn nhìn lén bọn họ đang làm gì cũng không nhìn được, hai người nhìn nhau rồi vội vàng quay mặt đi.

Một lúc sau, La Minh Do không chịu được lén lút đứng trước phòng bếp, dán lên cửa nghe lén một lúc lâu.

Lý Thạnh Thừa im lặng mở miệng hỏi: "Anh nghe được cái gì rồi?"

La Minh Do: "Không nghe thấy gì cả, không có âm thanh. Không lẽ hai người đó không nói chuyện? Mới ở bên nhau bao lâu mà đã không còn gì để nói rồi? Không phải chứ?"

Anh ta vừa nói xong thì cửa từ bên trong mở ra.

Trì Quan Yếm đưa cho hắn một rổ rau: "Thay vì nghe lén thì nhặt rau đi, những thứ này giao cho các cậu."

La Minh Do sửng sốt nhận lấy rổ rau, đối diện với ánh mắt của Trì Quan Yếm cũng không lựa chọn hỏi ra nghi vấn trong lòng mà quay sang cùng Lý Thạnh Thừa nghiên cứu rổ rau.

"Nhặt như thế nào? Cậu có biết không?"

Lý Thạnh Thừa do dự một lát, sau đó vỗ đùi: "Nhặt lá thì phải? Chứ thân nhìn là biết không ăn được."

"Vậy sao? Không đúng? Lá không thể ăn, chỉ ăn phần thân thôi. Tôi thấy những người khác cũng làm như vậy." La Minh Do vẻ mặt nghi ngờ.

"Vậy anh vứt lá đi? Mà cũng không đúng, tôi thấy người ta ăn lá, không ăn thân mà?"

"Kéo, Búa, Bao, ai thắng người đó nhặt lá, ai thua người đó nhặt thân."

Lý Thạnh Thừa hai mắt sáng lên, "Ý kiến ​​hay."

Một phút sau, hắn ngơ ngác: "Sao hòa nhau không vậy..."

Văn Từ từ trong bếp thò đầu ra, đối với hai người đang hòa nhau nói lớn: "Lá và thân đều ăn được, đừng cãi nhau nữa."

Hai người chợt ngộ ra, cuối cùng thống nhất ý kiến, một người lấy thân, một người lấy lá.

Bữa cơm gần như đã chuẩn bị xong, Văn Thanh và Thẩm Hà Nhứ cũng cùng lúc tới nơi, trên tay mang theo một đống quà, thay giày xong liền trực tiếp đi vào.

"Này, Thẩm đại minh tinh không quay phim sao, nghe nói đoàn làm phim của các cậu bận đến trước tết một ngày mới cho nghỉ lễ mà. Sao hôm nay các cậu lại đến đây?" La Minh Do vừa nhìn thấy Thẩm Hà Nhứ tới liền hỏi.

"Tôi và đạo diễn đã bàn bạc với nhau, cuối cùng thống nhất hôm nay nghỉ phép." Thẩm Hà Nhứ mỉm cười, cầm lấy chiếc khăn quàng cổ mà Văn Thanh cởi ra, gấp lại rồi đặt sang một bên.

Hành động này tựa hồ rất tự nhiên, khiến ánh mắt của những người trong phòng khách nhìn qua nhìn lại giữa hai người bọn họ, cuối cùng tựa hồ đoán được điều gì, khiến Thẩm Hà Nhứ có chút xấu hổ.

"Hai ngươi đang yêu nhau?" La Minh Do nhịn không được mở miệng hỏi trước.

"Không." Thẩm Hà Nhứ thở dài, "Tôi còn chưa... theo đuổi được Văn Thanh, còn đang cố gắng!"

" Đang nấu món gì thơm vậy." Không khí tràn ngập mùi đồ ăn, trên mặt Văn Thanh lộ ra nụ cười, cũng không để ý đến câu nói đó của Thẩm Hà Nhứ.

"Móng giò hầm." Lý Thạnh Thừa nói: "Món sở trường gần đây của Văn Từ."

"Vậy lát nữa chúng ta cùng ăn." Văn Thanh nói: "Có cần giúp đỡ không?"

"Có, cái rau này nhặt thế nào? Tôi và La Minh Do không nghĩ ra được." Lý Thạnh Thừa đặt rổ rau mà mình không biết nhặt trước mặt Văn Thanh xin ý kiến.

Văn Từ và Trì Quan Yếm trở lại phòng bếp tiếp tục nấu nướng.

Văn Từ vừa cắt khoai tây vừa nói: "Gần đây em hay nằm mơ, nhưng lại cảm thấy chúng không chỉ là mơ."

Động tác rửa rau của Trì Quan Yếm chậm lại, mỉm cười hỏi: "Mơ thấy gì vậy?"

"Em nằm mơ thấy mình đang ở bệnh viện sắp chết, thật kỳ lạ?" Văn Từ đem khoai tây cắt nhỏ thả vào trong nước rửa, sau đó nghiêng đầu nhìn Trì Quan Yếm, "Cũng không biết tại sao em lại mơ thấy giấc mơ đó. Em nhớ trong mơ em rất muốn nhìn thấy anh, nhưng cuối cùng lại không gặp được, giống như vì một lý do bất khả kháng nào đó. Cuối cùng, em còn nhìn thấy anh đứng trước bia mộ của em mà khóc rất thương tâm."

"Trì Quan Yếm, giấc mơ này có thật không?"

"Không." Trì Quan Yếm nắm tay cậu, ấm áp nói: "Giấc mơ làm sao có thể thành sự thật được?"

Văn Từ nghiêm túc nhìn chằm chằm Trì Quan Yếm, kiên định nói: "Nhưng em nghĩ đây không phải là mơ, có lẽ nó đã từng xảy ra."

"Là mơ thôi." Trì Quan Yếm thở dài, đưa tay sờ lên tóc cậu, "A Từ, gần đây có thể em hay gặp ác mộng nên căng thẳng, luôn nghi ngờ mọi thứ trong giấc mơ của mình thôi."

"Em không cảm thấy căng thẳng gì cả." Văn Từ nhẹ nhàng lẩm bẩm.

Nhưng Trì Quan Yếm nói có lý, có lẽ cậu đã gặp ác mộng quá nhiều nên mới có những suy nghĩ khó hiểu như vậy.

Văn Từ không suy nghĩ lung tung nữa, bắt đầu nấu ăn.

Gần đây mỗi khi Trì Quan Yếm vào bếp, cậu đều theo anh vào bếp, ở bên cạnh quan sát, cũng dần dần học được rất nhiều kỹ năng nấu nướng, giờ đã tiến bộ rất nhiều.

Nhìn thấy trên bàn ăn có một món ăn mình chưa từng ăn bao giờ, Lý Thạnh Thừa vẫn có chút do dự: "Thật sự có thể ăn sao?"

Tuy nhìn rất ngon nhưng cậu ta vẫn có chút nghi ngờ về tài nấu nướng của Văn Từ.

"Đương nhiên." Văn Từ dùng đũa gắp một miếng khoai môn đưa vào trong miệng Trì Quan Yếm, "Ăn ngon không?"

"Ngon lắm." Trì Quan Yếm cụp mắt xuống, cười nói: "Đồ em nấu đương nhiên là ngon."

"Định mệnh, bình thường hai người ân ái còn không đủ, bây giờ ăn cơm còn phải show ân ái sao? Bắt nạt bọn tôi độc thân à?" La Minh Do đặt đũa xuống, nhăn mặt phản đối: "Đừng có như vậy, tôi không muốn ăn thức ăn cho chó."

"Đúng vậy." Lý Thạnh Thừa đồng ý, "Đừng khoe khoang tình cảm nữa! Bọn tôi còn độc thân."

"Tại vì cậu không dám ăn nên mình mới bảo Trì Quan Yếm nếm thử cho cậu xem, nếu không muốn ăn vậy mình chỉ có thể cho cậu ăn thức ăn cho chó thôi." Văn Từ cười nói, bây giờ cậu muốn tiếp tục cho Lý Thạnh Thừa ăn cơm chó.

"Dừng lại!" Lý Thạnh Thừa duỗi tay ra, "Ai nói mình không ăn, mình rất thích ăn đồ ăn của cậu làm."

Cậu ta gắp đồ ăn lên nếm thử, lập tức giơ ngón tay cái lên: "Kỹ năng nấu nướng của cậu rất đỉnh, có thể làm đầu bếp rồi."

"Không được." Văn Từ nói: "Tôi làm đầu bếp của một mình Trì Quan Yếm là đủ rồi."

La Minh Do lập tức nhào vào trong ngực Lý Thạnh Thừa khóc: "Đây là không muốn để cho chó độc thân sống nữa mà. Một câu hai câu đều nhét cơm chó. Ô ô ô, Tiểu Thừa Thừa, hay là hai chúng ta tới với nhau đi."

"Tránh xa ra, tôi không muốn làm chuyện đó với anh." Lý Thạnh Thừa đẩy hắn ra, bởi vì đẩy quá mạnh, trực tiếp đẩy hắn về phía Văn Thanh.

Mắt thấy sắp đụng trúng, vào thời khắc mấu chốt, Thẩm Hà Nhứ ôm Văn Thanh vào lòng, tránh cho La Minh Do đụng trúng.

La Minh Do không đụng trúng cái gì, thân thể nghiêng ngả suýt chút nữa ngã xuống đất, vừa ngồi thẳng lên liền nhìn thấy Văn Thanh bị Thẩm Hà Nhứ ôm trong ngực, rồi lại nhìn về phía Văn Từ Trì Quan Yếm đang gắp đồ ăn cho nhau, vẻ mặt lập tức vặn vẹo.

"Chết tiệt. Còn để yên cho người khác ăn cơm nữa không!"

Tiếng gầm giận dữ vang vọng khắp bầu trời, không có ai đáp lại lời anh ta nói, vì tránh ăn cơm chó, Lý Thạnh Thừa tự thôi miên bản thân chỉ nhìn thấy sự tồn tại của rau xanh, điên cuồng ăn rau.

Văn Từ nâng ly lên: "Chúc mọi người năm mới mọi việc thuận lợi."

Những người khác cũng nâng ly rượu: "Chúc mừng năm mới."

"Còn chưa tới Tết, nhưng vẫn chúc mọi người năm mới vui vẻ trước nha!"

"Tôi chúc hai người hạnh phúc và bên nhau trọn đời."

Tiếng cốc va chạm giòn vang vọng trong phòng khách, Văn Từ uống một ngụm đã đặt cốc xuống, lúc gắp thêm rau vô tình làm đổ cốc.

Rượu đổ vào quần áo của cậu và Trì Quan Yếm, cậu lập tức đứng dậy lau cho Trì Quan Yếm.

"Đừng lau nữa, lên lầu thay đi. Chờ bọn tôi một chút." Trì Quan Yếm nắm lấy tay Văn Từ kéo lên lầu.

Lý Thạnh Thừa trong mắt vẫn chỉ có đồ ăn, bị La Minh Do đụng mấy lần mới phản ứng lại, "Này, bọn họ lên trên lâu như vậy, quần áo chắc cũng đã thay xong rồi, sao còn chưa xuống nữa? Cậu lên giục đi?"

"Sao anh không đi?" Lý Thạnh Thừa nói, "Cậu đi đi."

"Anh đi."

"Cậu đi!"

Hai người vì vấn đề này mà cãi nhau, cãi vã xong mới phát hiện Văn Thanh và Thẩm Hà Nhứ đã lên lầu.

"Văn Từ, hai người thay đồ xong chưa?"

"Văn Từ? Trì Quan Yếm?"

"..."

Trên lầu rất yên tĩnh, không có một chút tiếng động, La Minh Do đi theo có dự cảm không tốt: "Không xảy ra chuyện gì chứ?"

Mấy người vội chạy vào phòng ngủ, nhưng chưa kịp gõ cửa thì đã nghe thấy tiếng nói chuyện mơ hồ từ bên trong truyền đến.

"Kích thước quá lớn, không được."

"Cũng không lớn lắm."

"Hay là thôi đi."

"Được mà, thử xem?"

Mấy người trố mắt nhìn nhau, lần lượt lùi lại, sợ hãi.

"Kích thước gì?"

"Tôi không biết??"

"Chắc không phải......"

"..."

Cửa vào lúc này mới mở ra, Văn Từ vẻ mặt bất ngờ nhìn mấy người đứng ở cửa: "Sao vậy? Sao mọi người lên đây hết vậy?"

"Không có gì đâu." La Minh Do xua tay, nhìn qua nhìn lại giữa hai người: "Các cậu lâu quá không xuống, bọn tôi lo lắng các cậu xảy ra chuyện gì nên lên xem. "

"Cho nên hai người các cậu nhanh như vậy đã giải quyết xong rồi?" Lý Thạnh Thừa nhỏ giọng hỏi.

"Giải quyết xong rồi." Văn Từ gật đầu, tưởng bọn họ đang hỏi về quần áo.

"Không thể nào?" La Minh Do không thể tin nhìn Trì Quan Yếm, "Cái đó... cậu không được à? Tôi không tin."

Ánh mắt của những người khác nhìn Văn Từ cũng trở nên kì lạ, khiến Văn Từ bối rối.

Trì Quan Yếm: "..."

Anh đã đoán được gì rồi, nói một cách vô cảm: "Bọn tôi chỉ đang nói về kích cỡ của quần áo, kích thước quần áo chúng ta đặt lần này lớn hơn nhiều nên chuẩn bị trả lại. Mọi người nghĩ đi đâu vậy?"

Lúc này Văn Từ mới nhận ra tại sao bọn họ lại có biểu cảm kỳ lạ như vậy, mặt đỏ bừng, cầm lấy cây chổi bên cạnh định đi tới: "Các người nghe lén?"

"Không không không, thật sự là tại vì các cậu đi lâu quá, bọn tôi vô tình nghe được." Lý Thạnh Thừa vội vàng giải thích.

"Xuống dưới ăn tiếp thôi." Sau khi hiểu lầm, Thẩm Hà Nhứ lúng túng kéo Văn Thanh đi xuống.

Văn Từ buông chổi xuống: "Xuống ăn tiếp đi, nhưng các người cũng đen tối quá rồi, cho rằng tôi và Trì Quan Yếm..."

"Không phải, tôi không có, là cậu ta!" La Minh Do chỉ vào Lý Thạnh Thừa, "Là cậu ta tưởng tượng ra."

Lý Thạnh Thừa phản bác: "Không phải tôi, sao anh vô liêm sỉ vậy?"

"Là cậu chứ còn ai vào đây nữa?"

"Rõ ràng là anh, anh suy nghĩ đen tối, thấy thay đồ lâu quá nên nghĩ bên trong sẽ có chuyện gì đó, không liên quan đến tôi."

Văn Từ bất đắc dĩ lắc đầu, cậu lén nắm lấy ngón tay của Trì Quan Yếm, thấy anh đang nhìn mình mím môi cười.

Cuộc cãi vã giữa hai người kéo dài đến cuối bữa ăn vẫn chưa kết thúc.

Văn Từ và Trì Quan Yếm rửa bát trong bếp, Văn Thanh và Thẩm Hà Nhứ ra ban công ngắm hoa, chỉ có La Minh Do và Lý Thạnh Thừa ngồi trên ghế sô pha, tiếp tục hắt nước bẩn vào người nhau.

Mái tóc buộc gọn gàng ban đầu của Trì Quan Yếm hơi rối, một ít tóc rơi xuống tai, Văn Từ đang lau bát đĩa liền buông khăn lau trong tay xuống, đi buộc tóc lại cho anh.

"Trì Quan Yếm, em phát hiện sau cổ anh cũng có một nốt ruồi." Văn Từ buộc tóc lên nhìn chằm chằm vào nốt ruồi trên cổ Trì Quan Yếm, ngạc nhiên nói.

Trì Quan Yếm còn chưa kịp nói "ừm" trong miệng, anh đột nhiên cảm thấy cổ nóng bừng, Văn Từ đã cắn vào chỗ có nốt ruồi đen của anh.

"Cuối cùng em cũng cắn trả được anh rồi." Cậu vòng tay ôm Trì Quan Yếm, cười nói: "Lần sau anh cắn em, em cũng sẽ cắn lại anh."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play