Thấy Văn Từ cứ nhìn chằm chằm vào mình, cậu nhóc bỏ tay xuống, cắn cây kẹo mút rồi quay người chạy về nhà, còn không cam tâm hét một câu: "Em có nói gì sai đâu!"

Văn Từ rút bàn tay đang để sau đầu Trì Quan Yếm, cười nửa miệng hỏi cậu nhóc: "Kẹo có ngon không?"

"Ngon." Cậu nhóc gật đầu, nhớ ra cây kẹo là do Văn Từ mua cho nó, lập tức lùi về sau, ánh mắt cảnh giác nói: "Kẹo anh đã cho em rồi, không được lấy lại, có lấy em cũng... không trả cho anh đâu."

Sau đó sợ Văn Từ sẽ tới cướp về, cậu nhóc liền đóng cửa lại.

"Anh sẽ không lấy lại." Văn Từ bị nó chọc cười, giữ lại cánh cửa giải thích nói: "Nhóc ăn qua rồi, anh lấy lại làm gì, yên tâm đi."

Cậu nhóc thở phào nhẹ nhõm, lại mở cửa ra, trên mặt lộ ra nụ cười xán lạn, "Vậy thì được."

Văn Từ thu tay về.

"Hai anh vừa rồi là..." Cậu nhóc suy nghĩ một chút, chớp chớp mắt nói, "Hôn nhau?"

"Không phải." Nghe vậy, Văn Từ không nhịn được cười, bởi vì lo lắng cho Trì Quan Yếm, nên không định ở lại lâu, xoay người muốn rời đi.

"Nói dối." Cậu nhóc cho rằng Văn Từ xấu hổ nên nói dối, liền đuổi theo, phẫn nộ nói: "Chỉ là hôn thôi mà, đừng tưởng rằng em không biết, anh làm người lớn sao lại thích nói dối hơn cả trẻ con vậy hả! Mẹ em thường nói em không hiểu cái này không hiểu cái kia, nhưng em vẫn hiểu nhiều thứ lắm đó, chẳng hạn như chuyện vừa xảy ra."

Trì Quan Yếm cụp mắt xuống, thờ ơ nhìn cậu nhóc trước mặt, ngữ khí không có bao nhiêu cảm xúc nói: "Nhóc con, bọn anh không có nói dối."

Anh nói hai từ nhóc con với vẻ mặt vô cảm, nhưng cậu bé lại cảm thấy ớn lạnh sau lưng, sợ hãi nép sang một bên, không dám đứng trước mặt hai người họ nữa, lắp bắp nói: "Ồ, vậy thì thôi."

"Sợ anh ấy vậy sao? Vậy tại sao lại không sợ anh?" Văn Từ liếc xéo cậu nhóc, "Anh nhìn không hung dữ bằng anh ấy à?"

Cậu bé lắc đầu cười toe toét, "Không! Anh nhìn rất đẹp trai, trông rất... tốt bụng."

Lâu lắm rồi mới nghe ai đó nói bản thân tốt bụng, Văn Từ có hơi sững sờ, mỉm cười cùng Trì Quan Yếm đi xuống lầu, "Anh thừa nhận rằng mình rất đẹp trai...nhưng tốt bụng thì chưa chắc."

"Lần sau gặp lại anh sẽ mua kẹo mút cho em chứ? Chuyện hôn nhau ở trước cửa nhà em,  em sẽ không nói cho ai biết đâu." Cậu bé dựa vào tay vịn, nhìn bóng lưng hai người rời đi, lấy hết dũng khí hỏi một câu.

"Ăn nhiều đường không tốt cho răng, còn chuyện có mua hay không... lần sau gặp mặt lại nói đi."

"Vậy anh ra ngoài nhiều một chút, em sẽ cố gắng đi gặp anh." Cậu nhóc hưng phấn nói, cuối cùng phất phất tay, "Lần sau gặp lại... "

Giọng điệu của nó nghe có chút không nỡ.

Văn Từ ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt sáng ngời của cậu nhóc, bất đắc dĩ cười cười.

Trong mắt đứa trẻ này, cậu có lẽ là một cây kẹo mút biết đi.

Vì lo lắng cho Trì Quan Yếm, Văn Từ suốt quãng đường về đều dìu Trì Quan Yếm đi, không dám thả lỏng dù chỉ một giây.

Đến khi nhìn thấy anh nằm ở trên giường nghỉ ngơi, cậu mới thở phào nhẹ nhõm, đi ra ngoài rót cho anh một ly nước ấm, lo lắng nói: "Có phải ngày hôm qua không nghỉ ngơi tốt không? Trông sắc mặt anh rất khó coi, thật sự không cần đi bệnh viện à?"

"Có thể là vậy." Trì Quan Yếm uống xong nước, nhìn thấy Văn Từ lo lắng, liền cười nói: "Yên tâm đi, anh hiểu thân thể của mình, thật sự không có việc gì, có lẽ là do mệt quá thôi, em... "

"Em sao?"

"Em hôn anh một cái, có lẽ anh sẽ khỏe nhanh hơn." Trì Quan Yếm hai mắt thâm thúy, khóe môi cong lên.

Văn Từ lại không chút do dự, hôn lên môi anh, nói: "Vậy anh khỏe nhanh lên một chút đi."

Cậu lại hôn thêm vài cái nữa, Trì Quan Yếm ôm eo cậu, "Ừm, anh cảm thấy tốt hơn nhiều rồi. Nếu em hôn anh nhiều hơn nữa, anh sẽ khỏe ngay lập tức."

"Không nhìn ra," Văn Từ bị anh chọc cười đến run rẩy, "Anh là người như vậy đó."

"Bây giờ mới phát hiện? Hối hận rồi sao?" Trì Quan Yếm xoa xoa tóc của cậu, "Nhưng trên đời này không có thuốc hối hận, anh cũng sẽ không rời xa em, cho nên em có hối hận cũng vô dụng."

"Ai nói em hối hận, em không hối hận. Đừng nói anh không rời xa em nữa, cho dù anh muốn rời xa em, em cũng sẽ biến thành keo da chó, dính chặt lấy anh đến chân trời góc bể." Văn Từ xoa cằm anh, nhìn hầu kết của anh lăn lộn lên xuống, đột nhiên tiến lên cắn nhẹ một cái, trên khuôn mặt trắng nõn thanh tú hiện lên nụ cười đắc ý.

Bàn tay trên eo cậu hơi siết chặt, khẽ véo eo cậu một cái, Văn Từ cả người mềm nhũn ngã vào trong ngực Trì Quan Yếm, khẽ giơ tay cầu xin tha thứ: "Em không đùa nữa, em sai rồi, em không nên cắn anh."

"Muộn rồi." Người đàn ông ánh mắt âm trầm, giọng khàn khàn nói: "Anh phải cắn trả lại."

Văn Từ đưa tay mình đặt ở bên miệng anh, "Vậy anh cắn lại đi."

"Không cắn tay." Trì Quan Yếm lắc đầu.

"Vậy cắn lại hầu kết?" Văn Từ ngửa cổ lên, mặc dù có chút sợ hãi nhưng vẫn không nao núng, chỉ nói: "Nhẹ một chút."

Trì Quan Yếm đưa tay chạm vào cổ của Văn Từ, cảm nhận được sự run rẩy và sợ hãi của cậu, không nhịn được cười, "Không cắn cái này."

"Vậy thì cắn cái nào?" Văn Từ lẩm bẩm, nghe Trì Quan Yếm bảo mình xoay nửa người lại, liền ngoan ngoãn xoay người, vừa quay lưng về phía Trì Quan Yếm, liền cảm thấy gáy hơi nhói.

Trì Quan Yếm cắn vào nốt ruồi nơi gáy cậu.

Văn Từ sững người, tất cả sự chú ý của cậu đều dồn vào chiếc răng đang cắn gáy cậu của Trì Quan Yếm.

Anh không nỡ cắn mạnh, động tác nhẹ nhàng khiến cho vết cắn trở nên có phần ái muội.

Một loại cảm giác ngứa râm ran từ sống lưng truyền đến toàn thân, Văn Từ run lên, mềm nhũn ngã vào trong lòng Trì Quan Yếm, đỏ mặt đẩy Trì Quan Yếm ra, "Đừng cắn nữa."

Nếu còn tiếp tục, thì sẽ không còn là cắn nữa mất.

Trì Quan Yếm không cắn nữa, ôm lấy Văn Từ và cười nhẹ nói: "Được rồi, ngủ một giấc đi."

"Em cởi giày đã."

Văn Từ cởi xong giày liền nằm xuống bên cạnh Trì Quan Yếm, anh đã ngủ say, ngũ quan sắc nét, khiến người ta khó có thể rời mắt, nhìn đến thất thần.

Cậu vừa nhích người qua, Trì Quan Yếm đã vô thức vươn tay ôm cậu vào lòng.

Văn Từ nhắm mắt lại và dần dần chìm vào giấc ngủ trong vòng tay của Trì Quan Yếm.

Thời gian trôi qua, sau khi chắc chắn rằng những người bên cạnh đã ngủ say, Trì Quan Yếm mới mở mắt ra, sắc mặt có chút tái nhợt.

Anh mím chặt môi, đôi mắt tối đen, cố nén mùi tanh ngọt nơi cổ họng xuống, ôm chặt Văn Từ trong vòng tay.

"Trì Quan Yếm." Người đã ngủ say lầm bầm một câu, trong giọng nói mang theo ý cười, "Đừng rời xa em."

Trì Quan Yếm xoa đầu cậu, ánh mắt nhu hòa, "Không đâu, anh sẽ không rời xa em."

Lần này sẽ không, dù có chết, cũng phải chết bên cạnh Văn Từ.

Cơ thể càng ngày càng khó chịu, Trì Quan Yếm buông Văn Từ ra, rời khỏi phòng ngủ vào phòng tắm trong phòng khách.

Mãi đến khi cửa đóng lại, cơn ho kìm nén đã lâu mới được ho ra.

*

Ăn xong bữa tối trong nhà hàng, Văn Thanh đang chuẩn bị đặt vé về.

"Con vội về như vậy sao? Sức khỏe của mẹ con không tốt, ba lo lắng mẹ con..." Liễu Húc Nhiễm liên tục nháy mắt với ông, cuối cùng véo ông một cái thật mạnh dưới gầm bàn, buộc Văn Tử Nham phải thở dài, nói chuyện: "Hay là sáng mai chúng ta hãy đi, để mẹ con nghỉ ngơi cho tốt."

"Cũng đúng, không gấp." Ở lại thêm một đêm cũng không sao, sợ đám người Văn Tử Nham nghi ngờ nên Văn Thanh không chút do dự đồng ý, "Vậy bây giờ con đi đặt khách sạn, tối nay chúng ta sẽ ở khách sạn."

"Không về chỗ đang ở sao?" Liễu Húc Nhiễm nhìn bát canh, tùy ý hỏi.

Nếu là trước đây bà có thể không cảm thấy gì, nhưng bây giờ nghĩ lại liền thấy mọi thứ đều rất kỳ lạ.

"Dạ, không về đó nữa, đồ ở đó cũng không cần nữa. Chúng ta ở khách sạn trước, đợi đến chỗ mới con sẽ thu xếp chỗ ở và những vật dụng cần thiết cho ba mẹ." Văn Thanh cười nói.

"Con không cần thu xếp đâu, ba nghĩ tốt nhất là cùng mẹ con trở về thành phố H, con trở về thành phố R đi. Ba mẹ không cần con giúp đỡ, ba mẹ có thể tự lo được." Văn Tử Nham lắc đầu từ chối.

"Không cần?" Văn Thanh vẻ mặt thất vọng nói, "Chẳng lẽ cha mẹ để ý chuyện con không phải là con ruột của ba mẹ sao... Vậy thì con, con quay về thành phố R, không quấy rầy ba mẹ nữa. Tôi sẽ cố gắng hết sức để thuyết phục Văn Từ, để anh ấy quay lại thành phố H gặp ba mẹ..."

"Ba không phải có ý đó." Văn Tử Nham bị lời hắn nói ra làm cho có chút xấu hổ.

"Ý của ba con là ba mẹ còn tiền, có thể tự thu xếp được. Nhưng con thì khác, con thực sự quyết định không trở về với ba mẹ ruột của con sao?" Liễu Húc Nhiễm nói, "A Thanh, con nên nghĩ cho kỹ, họ là ba mẹ ruột của con."

"Con đã quyết định rồi, con muốn ở bên cạnh ba mẹ." Văn Thanh hốc mắt đỏ lên, khẳng định nói: "Cho dù Văn Từ không cho phép con ở lại thì con cũng sẽ ở lại."

Hắn nói mấy câu thì mấy câu đều nhắc đến Văn Từ, mang đến cho người ta cảm giác Văn Từ đang nhằm vào hắn, không cho hắn sống yên ổn vậy. Liễu Húc Nhiễm cảm thấy ngày càng khó chịu, nhưng không thể hiện ra bất kỳ biểu cảm gì.

"Được." Thấy vợ không nói gì, Văn Tử Nham nói: "Vậy chúng ta cùng nhau về nhà."

Văn Thanh đặt ba phòng trong một khách sạn gần nhà hàng, sau khi đưa thẻ phòng xong thì tự về phòng của mình trước.

Hắn khóa cửa lại, đứng trước gương, sờ sờ gương mặt của bản thân, nhếch miệng cười nói: "Có lúc nhìn lâu rồi, đột nhiên cảm thấy đây mới chính là khuôn mặt của mình."

"Đúng vậy, đây là chính tôi."

Lông mày đang nhướng cao đột nhiên cau lại, Văn Thanh nhướng mày, cười lạnh nói: "Lâu như vậy không có động tĩnh, đột nhiên xuất hiện, cậu muốn làm gì? Muốn lấy lại thân thể sao? Hì hì, từ bỏ đi, tôi sẽ không nhường thân thể lại cho cậu đâu."

Nguyên chủ trong cơ thể dường như cực kỳ không hài lòng với câu nói của hắn, bắt đầu vùng vẫy.

Văn Thanh không nhịn được cười, mãi cho đến khi hắn đập lòng bàn tay lên gương, nghiến chặt răng, cuối cùng cảm thấy đối phương im lặng trở lại, hắn mới cong môi cười khẽ, "Tôi đã nói rồi. Tôi sẽ không nhường lại cơ thể của mình đâu, cậu không thể lấy lại được. Làm nhân vật chính lâu vậy, đã đến lúc nhường lại cho người khác rồi."

...

Liễu Húc Nhiễm bước vào phòng, lấy điện thoại di động ra ngừng ghi âm.

Lúc này Văn Tử Nham mới phát hiện bà đang ghi âm, ông kinh ngạc vội vàng che điện thoại: "Bà điên à? Ghi âm làm gì?"

"Giữ lại đương nhiên có tác dụng." Liễu Húc Nhiễm đẩy Văn Tử Nham ra, "Đừng làm ầm ĩ, đi tắm rửa rồi ngủ đi."

"Bà nghĩ kỹ chưa?" Văn Tử Nham ngồi ở trên giường, nghiêm túc nói: "A Thanh và... Văn Từ, chúng ta nên chọn ai đây?"

"Ý ông là gì?" Liễu Húc Nhiễm liếc nhìn ông.

"Cuối cùng rồi cũng phải lựa chọn." Đối diện với ánh mắt của vợ, Văn Tử Nham có chút rụt rè, thanh âm cũng trở nên yếu ớt hơn rất nhiều.

"Cứ phải chọn một trong hai sao? Ông nghĩ gì vậy? Tôi sẽ chọn cả hai." Liễu Húc Nhiễm sao lưu bản ghi âm xong rồi đi tắm. "Cả hai đứa trẻ đều là con của tôi, cả hai tôi đều muốn."

"Điều đó chắc chắn là không thể, bên kia chắc chắn sẽ không để Văn Thanh quay về, dù sao nó cũng là con ruột của bọn họ." Văn Tử Nham vội vàng nói.

"Cho dù là vậy, chúng ta vẫn có thể đến thăm nó. Chỉ cần nó vẫn nhận chúng ta, thì nó vẫn là con của chúng ta." Liễu Húc Nhiễm đóng cửa phòng tắm, giọng nói nghèn nghẹn, "Ông chỉ nghĩ đến con của người khác thôi sao? Sao không suy nghĩ xem người khác muốn con của ông, ông có cho không?"

Văn Tử Nham không nói nên lời, trầm mặc hồi lâu.

Có lẽ đó là bản năng của người mẹ, Liễu Húc Nhiễm rất tin vào lời nói của Văn Từ, nhưng ông lại không thể tin tưởng ngay lập tức, ông thực sự không thể tin rằng loại chuyện cẩu huyết nhận nhầm con này lại xảy ra với mình.

Từng tuổi này rồi, có tiền thì chuyện gì cũng có thể làm ra được.

Văn Tử Nham nhịn không được đứng dậy đi lấy điện thoại, dùng mật mã mở khóa, tìm được đoạn ghi âm Liễu Húc Nhiễm đã lưu trước đó, muốn nhấn xóa nhưng lại dừng lại.

Văn Từ quả thực là đáng nghi, nhưng Văn Thanh quả thực rất kỳ quái.

Đoạn ghi âm phải giữ lại.

Nghĩ đến đây, Văn Tử Nham rút tay về, khóa điện thoại lại đặt về vị trí ban đầu, xác nhận vị trí đã giống với lúc trước mới thở phào nhẹ nhõm.

*

Văn Từ ngủ đến nửa đêm thì tỉnh dậy, mới phát hiện ra Trì Quan Yếm không có trên giường.

Điện thoại bởi vì nhận được tin nhắn nên luôn sáng lên, Văn Từ chạm vào mở ra xem, đều là ảnh chụp ba mẹ ruột của cậu từ một số lạ, ảnh chụp từ mọi góc độ như thể sợ cậu không tin đây là thật.

Văn Từ trả lời một chữ "cút" rồi xuống giường, mở cửa lặng lẽ bước ra ngoài.

"TTrì Quan Yếm?"

Phòng khách không bật đèn, rất yên tĩnh, chỉ có ánh trăng từ cửa sổ lẻn vào, làm cho phòng khách tối tắm có thêm chút ánh sáng.

Văn Từ tìm hoài mà không thấy người, ánh mắt rơi vào phòng tắm đóng kín cửa, cậu liền đi tới gõ cửa, "Trì Quan Yếm?"

Không ai trả lời, bên trong yên tĩnh không một tiếng động, Văn Từ thử định mở cửa, lại phát hiện cửa đã khóa trái.

Lúc này đầu óc cậu có chút trống rỗng, cũng không biết mình đang nghĩ gì, chỉ vô thức nắm chặt tay nắm cửa, liên tục mở cửa, tim đập thình thịch, nghĩ ra đủ loại tình huống lộn xộn sẽ xảy ra.

"Trì Quan Yếm, mở cửa đi, anh ở bên trong làm gì vậy?" Trong nhà không có chìa khóa phòng tắm, cho nên cửa bị khóa từ bên trong, bên ngoài không cách nào đi vào. Văn Từ liên tưởng đến những chuyện đã xảy ra ngày hôm nay và cả trước kia, ép buộc bản thân phải bình tĩnh lại, vừa vặn nắm đấm cửa, vừa đập cửa.

Toàn thân vì va chạm mà tê dại, Văn Từ hít một hơi thật sâu, ngừng đẩy cửa, nhấc chiếc ghế bên cạnh lên, đang định đập cửa thì cánh cửa đã mở ra.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play