Editor/ Beta: Nê
———
Orleans cho rằng mình chết chắc rồi, anh ta liền bổ não đến trường hợp lúc về giáo đường sẽ bị mọi người cười nhạo.
—— Nhìn tên kia đi, đầu sáng như quả trứng kho!
Ngay sau đó, giọng nói thanh thúy của thiếu nữ lại tựa như thánh quang chiếu khắp nơi.
"Nhưng em cảm thấy nam nhân đầu trọc đặc biệt có mị lực, nếu Orleans thật sự cạo trọc đầu, Hạ Dạ cũng sẽ cạo sao? Nếu vậy thì em sẽ di tình biệt luyến* mất."
*Di tình biệt luyến: Thay lòng đổi dạ yêu người khác.
Con ngươi màu máu đột nhiên nhíu lại, Hạ Dạ nhìn thiếu nữ đầy tìm tòi cùng nghiên cứu, giống như muốn nhìn thấu nội tâm nàng.
Cô gái cứ như vậy mỉm cười, nụ cười vô cùng xinh đẹp, lơ đãng nói: "Không biết là yêu Orleans thì máu càng mỹ vị, hay là yêu Hạ Dạ thì máu mới mỹ vị đây?"
Hạ Dạ mở miệng: "Huyết hầu, ngươi không cần cạo đầu nữa."
Orleans như được đại xá, sau đó lại có chút buồn bã mất mát.
Mà Bạch Tiên Tiên vẫn không buông tha Hạ Dạ, nàng câu lấy cổ hắn, mắt hạnh lấp lánh ánh sáng lay động.
"Hạ Dạ tốt với em như vậy, nếu em thích nam nhân trọc đầu, Hạ Dạ có cạo không?"
Hạ Dạ: "......"
Hắn đột nhiên cảm thấy, tại sao hắn lại tự tìm phiền toái cho mình chứ.
"Nếu Hạ Dạ không cạo trọc đầu, chính là không đủ yêu em. Đúng rồi, em vẫn chưa hỏi ngài, Hạ Dạ có yêu em không?"
Người đàn ông kéo tay nàng ra, lạnh lẽo lên tiếng: "Liliane, em cũng chưa từng nói —— yêu ta."
Thân vương huyết tộc sống vạn năm, chưa bao giờ gặp qua người dám trắng trợn táo bạo yêu cầu tình yêu của hắn. Nàng đúng thật là quá lớn gan, lần nào cũng khiêu chiến điểm mấu chốt của hắn, đây là cậy sủng mà kiêu sao?
Bây giờ tâm tình của Orleans rất phức tạp.
Anh ta trơ mắt nhìn ở thiếu nữ càn quấy, thân Vương đại nhân lại phiền muộn phất tay áo rời đi.
Đám người đi rồi, cô gái ngồi trên giường tơ ngỗng cong khóe môn: "Đúng là không yêu."
Orleans chuyển mắt nhìn về phía cửa phòng, thẳng đến khi tiếng bước chân hoàn toàn biến mất mới nghiêm túc lên tiếng: "Liliane, thân là thiên sứ, em lại yêu thân Vương huyết tộc?"
"Orleans, so với vấn đề này, tôi cảm thấy anh nên cảm kích tôi đã cứu tóc anh trước đi." Tiên Tiên tùy ý mà vỗ vỗ làn váy đứng lên, một cổ choáng váng vì mất máu đột nhiên làm thân thể nàng loạng choạng một chút.
Xem ra mỗi ngày cho Hạ Dạ hút máu, cho dù nàng có là thiên sứ cũng không chịu nổi.
Đúng là nên tránh Hạ Dạ một lát.
Hy vọng nàng rời đi mấy ngày, vị thân Vương đại nhân được nuôi dưỡng này sẽ không đói đến chết.
Cũng buổi sáng hôm đó, Bạch Tiên Tiên mang theo Orleans rời khỏi lâu đài.
Hạ Dạ đứng ở trước cửa sổ tầng 5, ánh mắt xuyên qua bức màn, nhìn theo xe bọn họ rời đi.
Người hầu phía sau hắn nói: "Đại nhân, thật sự không cần phái người đi theo Liliane tiểu thư sao? Chỉ có hai người tiểu thư và huyết hầu......"
Không chờ người hầu nói xong, Hạ Dạ liền hỏi lại một câu: "Ở trong mắt ngươi, ta rời khỏi Liliane thì sống không nổi nữa sao?"
Ngữ khí hắn lạnh lẽo, cả người đều tỏa ra bạo nộ. Nhưng Hạ Dạ lại không biết, thiếu nữ chọc giận hắn, hoàn toàn là vì không muốn để hắn biết hướng đi của bọn họ.
Hạ Dạ đã trúng kế của Tiên Tiên.
Hắn thật sự bởi vì lời nói của nàng mà nội tâm bực bội.
Tình yêu.
Liliane thế nhưng lại vọng tưởng mong muốn quân Vương tàn bạo, một phần tình yêu.
Nàng cho rằng nàng là ai?
Không phải máu chỉ mỹ vị một tí thôi sao.
Hạ Dạ đột nhiên phân phó: "Kêu Sophie tới gặp ta."
Hắn cũng không tin, toàn bộ Âu cổ này, chẳng lẽ không có nổi một vị thiên sứ thứ hai?
Hắn muốn cho Liliane biết, hắn sủng ai, yêu ai, đều có thể chia cho bất kỳ người nào khác.