Editor: Tiểu Long
Beta: Nê
—-
Sau 3 phút bắt đầu trò chơi, đã có 30 người chết.
Đối với tuyển thủ chuyên nghiệp như Vương Kiệt Khắc thì những người chơi trong chế độ đơn này chính là cùi bắp.
Pằng pằng pằng!
Ba phát liền bắn chết một người. Trong trận Vương Kiệt Khắc đã giết tổng cộng 11 người chơi. Hắn ta tranh thủ lúc rảnh rỗi ngẩng đầu đắc ý nhìn về phía mọi người.
Đột nhiên phát hiện mọi người đang gắt gao nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính của Trần Nhượng. Trên mặt đều là sự kinh ngạc cùng ngưỡng mộ.
"Tên nhóc kia vẫn chưa chết??" Vương Kiệt Khắc tháo một bên tai nghe xuống, đầy ngạc nhiên hỏi.
Cho đến giờ hắn ta và Trần Nhượng không có gặp nhau, còn tưởng rằng hắn đã bị người khác bắn chết rồi chứ.
"Đội trưởng Vương, anh đừng ồn!" Hoàng Mậu ngoài miệng trả lời nhưng ánh mắt vẫn không hề rời khỏi màn hình máy tính của Trần Nhượng.
Vương Kiệt Khắc:.....
Hắn ta đeo tai nghe lên nói thầm: "Tên nhóc này thao tác lợi hại vậy à, còn có thể sống đến bây giờ...... Có điều cuối cùng cũng sẽ chết dưới tay mình thôi, tuyển thủ chuyên nghiệp so với người chơi bình thường rất khác biệt! Ba ba cậu vĩnh viễn là ba ba cậu!"
Tuy bị mọi người đối xử lạnh lùng nhưng Vương Kiệt Khắc vẫn tràn đầy tự tin.
Pằng pằng pằng pằng, tiếng súng bên tai không ngừng vang lên.
Ánh mắt Bạch Tiên Tiên nhìn chằm chằm màn hình và ngón tay của Trần Nhượng, chỉ thấy thao tác của hắn nhanh đến nỗi khiến người ta hoa cả mắt, ngón tay đúp chuột không ngừng. Hắn đã liên tục bắn chết 18 người chơi, nhặt được hơn 300 viên đạn trên người bọn họ.
Thao tác ưu tú, vị trí ưu tú, nhận thức ưu tú. Đây là Trần Nhượng đã nói không chơi game sao?
Nhớ tới lúc trước Trần Nhượng bình tĩnh nói: "Anh không đi chơi game, anh sẽ không chơi game, muốn chơi thì em tự mình chơi đi."
Tâm trạng của Bạch Tiên Tiên quả thực có thể dùng câu Anh đang đùa tôi à? để hình dung.
Cô không khỏi cùng Ngân Hà phun tào: "Tại sao Trần Nhượng không chơi game, rõ ràng hắn chơi tốt như vậy mà! Người ngoài nghề như bổn cung cũng có thể cảm giác được khả năng này."
Ngân Hà im lặng.
Số lượng người trong trò chơi ngày càng ít. Cuối cùng chỉ còn lại hai người.
Trên trán Vương Kiệt Khắc đổ đầy mồ hôi, lần đầu hắn ta có cảm giác khẩn trương. Chủ Thành tổng cộng có mười tầng, hắn ta cầm súng lục soát từ tầng một đến tầng chín đều không có một ai....
Cuối cùng nhìn thấy một người đã sớm chờ hắn ta trên mái nhà.
Người này chính là Trần Nhượng.
Vương Kiệt Khắc mới vừa ngẩng đầu nhìn lên mái nhà, pằng pằng, bên tai liền vang lên vài tiếng súng. Hắn ta vội vàng lộn ngược ra sau chạy xuống lầu, mấy viên đạn sượt qua đỉnh đầu hắn ta khiến máu chảy ra một mảng nhỏ.
Thiếu chút nữa bị bắn trúng đầu!
Loại cảm giác như bị Ma Vương chi phối này, đã bao lâu rồi hắn ta không trải qua?
Mồ hôi từ trán Vương Kiệt Khắc chảy vào mắt khiến hắn ta vừa cay vừa ngứa. Nhưng hắn ta không dám chớp mắt, gắt gao nhìn chằm chằm màn hình máy tính, tay cầm con chuột, ấn bàn phím điều khiển nhân vật liên tục lùi ra sau.
Lui lui lui lui —
Nhưng động tác của người kia so với hắn ta còn nhanh hơn, trực tiếp từ trên lầu nhảy xuống dưới lầu chắn trước mặt hắn ta, họng súng tối om chĩa thẳng vào Vương Kiệt Khắc.
Trong khoảng thời gian ngắn đó, trái tim Vương Kiệt Khắc đập loạn xạ lên.
Trần Nhượng nhẹ nhàng câu môi, đầu ngón tay đúp chuột.
"Pằng!"
Hắn há miệng giả âm thanh tiếng súng vang, ánh mắt ngạo mạn nhìn Vương Kiệt Khắc mồ hôi đầm đìa phía đối diện.
Chữ xuất hiện trên màn hình Trần Nhượng.
Thắng lợi hoàn toàn.
Trần Nhượng một ván giết 30 người, Chủ Thành công bố hắn chính là Victoria, thiên tài trong chế độ chơi đơn.
"Cậu....!"
Sắc mặt Vương Kiệt Khắc dần đỏ lên, nhìn thanh niên tóc xám bạc ngồi đối diện mang gương mặt bình tĩnh nhẹ nhàng. Hắn ta muốn mở miệng, đột nhiên phát hiện giọng nói đã quá khô khốc.
Sau đó hắn ta liền quăng tai nghe xuống rồi xông khỏi phòng huấn luyện.
"Jack!"
"Đội trưởng Vương!"
A Huy cùng đám người Hoàng Mậu, Tiểu Linh cùng hô lên.
Lúc này, Trần Nhượng ung dung đứng dậy, nắm tay Bạch Tiên Tiên chuẩn bị bỏ chạy.
Nhìn thấy bọn họ định đi, mọi người liền vứt chuyện Vương Kiệt Khắc sang một bên.
A Huy ngăn ở trước mặt hai người, mắt sáng quắc: "Lão đại, muốn gia nhập chiến đội của chúng tôi không? Bao ăn bao ở, năm bảo hiểm và một khoản tiền, tiền ký hợp đồng tùy cậu ra giá!"
———
"Bao ăn? Đây là anh nói nha!"
Ánh mắt Bạch Tiên Tiên tỏa sáng, cô có thể tưởng tượng ra được cảnh tương lai Trần Nhượng ăn hết toàn bộ tiền của chiến đội.
Nhưng Trần Nhượng lại không chịu, kiên quyết cự tuyệt.
Hắn nắm lấy tay Bạch Tiên Tiên, mạnh mẽ lôi ra ngoài.
Chỉ còn lại đám người A Huy ánh mắt đăm đăm nhìn theo họ.
Hoàng Mậu vẫn còn nhìn giao diện trò chơi trên máy tính không rời, lặng lẽ đếm chiến tích.
"Cmn, cmn là thần tượng của lão tử a a a a!"
Hoàng Mậu đột nhiên bùng nổ tru lên như sói.
Tiểu Linh vỗ vỗ vai cậu ta thăm dò, sắc mặt từ bình thường thay đổi vì kinh ngạc: "Ơ, Rang? R Thần?!"
A Huy cùng hai người đội viên cũng nhớ lại quá khứ.
Rang, người giang hồ gọi là R Thần. Bốn năm trước là vị thần mạnh nhất trong các đại thần. Bách chiến bách thắng, chế độ chơi đơn chính là trò mạnh nhất của hắn. Rất nhiều chiến đội bị đánh bại thảm hại. Đây chính là vị đại thần đã đột ngột biến mất nhiều năm trước.
A Huy bỗng nhiên phát ra một tiếng liền chạy như điên đuổi theo Bạch Tiên Tiên cùng Trần Nhượng. Nhưng người đã biến mất không thấy tăm hơi.
Anh ta nghĩ dù Trần Nhượng có đòi ký hợp đồng giá trên trời cũng nhất định ký!
"Anh ơi, anh ta nói bao ăn!"
Bạch Tiên Tiên thút thít nắm tay áo Trần Nhượng ra vẻ đáng thương nói.
"Ừ, không đi." Trần Nhượng bình tĩnh nói.
"Tại sao vậy?" Bạch Tiên Tiên khó hiểu.
Trần Nhượng quay đầu lại, dùng một ánh mắt kì lạ nhìn cô: "Em đã quên rồi sao? Quên rồi cũng tốt!"
Trần Nhượng dẫn Bạch Tiên Tiên xuống tầng hầm. Dọc đường đi, tinh thần Bạch Tiên Tiên vẫn chưa hoàn lại.
Cô từ trong ánh mắt Trần Nhượng, nhìn ra được một đoạn quá khứ có thể cô không biết.
Bạch Tiên Tiên lập tức tìm Ngân Hà.
Ngân Hà liền ấp úng: "Nương nương, cũng không có chuyện gì đâu. Hay là hai người đừng đánh game nữa, được không? Biến nửa bầu trời đỏ lên, còn không bằng biến Trần Nhượng thành thần tượng..... Rõ ràng có thể dựa vào nhan sắc thì sao cứ nhất quyết dựa vào tài hoa?"
"Ngân Hà, ngươi đang nói linh tinh gì vậy?"
Sắc mặt Bạch Tiên Tiên lạnh như băng, cô như nữ thần Băng Tuyết khiến Ngân Hà không lạnh mà run lên.
Cô lạnh lùng nói: " Lần trước ngươi che giấu thiết lập, chỉ nói với bổn cung một nửa, bổn cung còn chưa trách tội ngươi. Lần này ngươi lại che giấu cốt truyện, rốt cuộc là giúp bổn cung làm nhiệm vụ hay là kéo chân ta hả?"
Do Bạch Tiên Tiên ép hỏi nên Ngân Hà liền đem cốt truyện che giấu nói cho cô.
"Mỗi một cô nhi, đều có một cảnh ngộ riêng."
Mùa hè bốn năm trước, đem đến cảm giác đau buồn đến khó chịu. Hiện giờ Trần Nhượng vẫn còn nhớ rất rõ ràng.
Trong nhà không có tiền đi học, từ nhỏ hắn đã mất mẹ nên phải bỏ học từ sớm. Lại vì còn tuổi vị thành niên nên không thể đi làm công, chỉ có thể lén đi chơi game.
Mới 15 tuổi hắn đã trở thành đại thần nổi danh ở Chủ Thành, thành R Thần.
Trong lòng hắn ấp ủ một giấc mơ nho nhỏ. Chính là trở thành tuyển thủ chuyên nghiệp, nhưng mà trong thời buổi này, ngành sản xuất game không phát đạt, tương lai không thấy được chút hy vọng nào, ba hắn cũng không đồng ý.
Vì thế mỗi ngày hai cha con đều cãi nhau.
Hôm nay ba Trần tự mình lái xe đưa họ hàng thân thích ra cửa. Trên đường gặp tai nạn xe cộ, người đi rồi không trở về được nữa.
Nhận được điện thoại của cảnh sát, Trần Nhượng giống như phát điên chạy đến hiện trường tai nạn. Trong đống hỗn loạn cố gắng tìm kiếm thi cốt của cha.....
Có người khuyên: "Đừng tìm nữa! Đầu chiếc xe này đã bị dập nát hết rồi, xương cốt người bên trong cũng đã nát hết rồi!"
Trần Nhượng không nghe.
Hắn liều mạng dùng tay bới đống đổ nát, cảnh sát thương xót hắn còn nhỏ đã mất cha nên cũng không ngăn cản.
Cho đến khi một cô bé nghẹn ngào nắm lấy tay hắn.
"Anh ơi, cha của em cũng đã chết rồi."
Trần Nhượng ngơ người ngẩng đầu lên.
Từ đó hắn cùng cô sống nương tựa lẫn nhau.
Cô bé không nói cho Trần Nhượng biết, người cô gọi là cha thực ra chỉ là cha nuôi.
Mà bởi vì tai nạn xe cộ này, cha Trần ra đi. Không chỉ không có tiền bồi thường mà Trần Nhượng còn phải chạy trốn khoản nợ mà cha đã mượn. Hắn chỉ có thể mang theo cô rời khỏi thị trấn nhỏ này.