Vân Hùng làm việc luôn mạnh mẽ quyết đoán, đã quyết định gặp Triệu Thụy quá trưa hôm đó lão liền sai người tới đại học Đông Lăng bí mật mời Triệu Thụy tới.
Triệu Thụy nhận được lời mời của Vân Hùng cảm thấy có chút bất ngờ, nhưng nghĩ lại thì cho rằng điều này hợp tình hợp lý, bởi vì Vân Phi chắc chắn là đem nghi ngờ trong lòng nàng nói với Vân Hùng.
Triệu Thụy trong lòng hiểu rõ Vân gia một khi đã sinh nghi đối với mình khẳng định là sẽ tiến hành điều tra trên quy mô lớn.
Lấy thực lực của Vân gia nếu muốn điều tra tư liệu về bối cảnh mình hẳn không phải là chuyện khó khăn.
Xem chừng chuyện mình có một tài khoản lớn trong ngân hàng, cùng với việc mua biệt thự tại Sơn Thủy nhã uyển chắc chắn là đã bị Vân gia điều tra tỉ mỉ.
Nhưng mà đối với Triệu Thụy điều này cũng không có gì đặc biệt, bởi vì hắn có thể khẳng định bất kể Vân gia điều tra thế nào cũng đều không thể xác định được thân phận của hắn, cũng chỉ có thể hoài nghi mà thôi.
Bởi vậy hôm nay mới mời hắn tới một mặt là muốn gặp mặt, mặt khác là để tìm hiểu rõ thêm một chút.
Như vậy rốt cuộc có nên đi không ?
Triệu Thụy cầm tấm thiếp mời mạ vàng cẩn thận cân nhắc một chút, cuối cùng quyết định là cũng nên đi xem xem.
Bởi vì xem ra trước mắt Vân Hùng tựa hồ không có gì ác ý, nếu không sẽ không cần dùng thiếp mời mà là trực tiếp đem hắn nói thẳng cho Tra gia và cảnh sát.
Nếu đúng thế thì hắn đã gặp phiền toái rồi.
Ngồi xe riêng của Vân gia tới Vân Lộc hoa viên, Triệu Thụy đột nhiên phát hiện chỗ được người Đông An gọi là Vân gia đại viện này quả thật rất hoành tráng.
Bố cục bên trong rất bắt mắt: từng viên ngói, từng cọng cây ngọn cỏ đều rất độc đáo.
Mặc dù tòa biệt thự tại Sơn Thủy nhã uyển của hắn đã khá xa hoa, nhưng lại thiếu mất cái khí chất của một đại gia tộc ẩn chứa bên trong.
Hắn được người dẫn tới một tòa kiến trúc phong cách Trung Quốc diện tích lớn nhất, khí thể khoáng đạt nhất trong đại viện.
Vừa vào cửa, Triệu Thụy đã thấy một lão nhân đầu tóc bạc trắng, trên người tản ra sự uy nghiêm cùng khí phách đang đứng ở giữa đại sảnh.
Còn có lão nhân vẻ mặt gầy gò, phong độ nhẹ nhàng đứng sau nửa bước.
Trừ hai người đó, trong đại sảnh rộng rãi cũng không còn thấy ai nữa.
Triệu Thụy ngoài Vân Phi ra chưa từng gặp ai trong những nhân vật cao tầng của Vân gia, nhưng mà những lời đồn đại lại nghe được không ít.
Chỉ cần xem dung mạo cùng điệu bộ hai người này, lại đối chiếu với những lời đồn đại thì cũng đã phỏng đoán được thân phận của họ.
Lão đầu đầy ngạo khí đứng phía trước, khẳng định là tộc trưởng Vân Hùng của Vân gia tộc.
Còn người đằng sau, đại khái là lão quản gia nổi danh lừng lẫy của Vân gia.
Vân Hùng vẫy tay bảo đệ tử dẫn Triệu Thụy lui ra, sau đó dùng đôi ưng mục(1) bắt đầu đánh giá Triệu Thụy.
Triệu Thụy chỉ cảm thấy ánh mắt của Vân Hùng sắc bén như dao muốn đem tầng ngụy trang của hắn mà lột bỏ, muốn nhìn tận đáy lòng hắn.
Trong lòng hắn hết sức cảnh giác nhưng trên mặt lại trấn tĩnh tự nhiên, bởi vì hắn đã sớm đem khí tức yêu ma ẩn giấu đi khiến người bên ngoài khó có thể phát hiện ra được.Vân Hùng cẩn thận đánh giá hồi lâu cũng không có phát hiện manh mối gì.
“Cậu chính là Triệu Thụy phải không?” Vân Hùng đưa tay ra làm động tác ‘mời’.
Triệu Thụy cũng không khách sáo ngồi xuống chiếc ghế phía đông, sau đó thản nhiên hỏi: “Vân lão gia, chúng ta không quen biết nhau ngài tìm tôi là có việc gì?”
Vân Hùng ha hả cười đáp: “Ta nghe Vân Phi nói tai nạn xe lần trước cậu đã cứu nó, cho nên cố ý mời cậu tới đây là muốn bày tỏ sự cảm kích của Vân gia chúng ta.”
“Ô? Ra là vậy sao?” Triệu Thụy thần sắc bình thản.
Sự việc lần trước đã qua một thời gian, lúc đó cũng không có thấy Vân gia tỏ vẻ gì.
Qua một hai tháng mới nhớ tới cảm tạ, lấy cớ này quả thật rất… nực cười.
Vân Hùng thấy vẻ mặt hắn không có gì thay đổi, bởi vậy tiếp tục dò xét: “Ta trong lúc vô ý đã tìm được một chút tư liệu liên quan đến cậu, phát hiện trong đó có một vài điều thú vị.
Tại ngân hàng cậu không ngờ lại có một tài khoản hàng trăm triệu, có biệt thự thuộc loại đắt giá nhất.
Chuyện này…làm ta hết sức tò mò a!”
Triệu Thụy liếc nhìn Vân Hùng một cái, nói: “Ngài trong lúc vô ý lại có được những tư liệu này, cũng thật là chi tiết đó.”
Hắn cố ý nhấn mạnh hai từ “vô ý”, lộ rõ vài phần châm chọc.
Vân Hùng cười ha hả, tựa hồ lơ đi sự châm chọc của hắn.
“Trong khoảng thời gian này Đông An chẳng yên bình gì cả, mấy hôm trước đột nhiên xuất hiện một sát thủ đeo mặt nạ thần bí mà cường hãn đã giết chết Tra gia lão nhị.
Cho nên đối với nhưng chuyện có chút cổ quái, ta cũng phải để ý một chút.
“
“Sát thủ đeo mặt nạ? Hình như không có quan hệ gì với ta cả?” Triệu Thụy nhẹ nhàng phủ nhận.
“Ta cũng không nói các người có quan hệ gì cả.” Vân Hùng cười, nói tiếp: “Nhưng mà cái chết của Tra gia lão nhị là đả kích rất lớn đối với tộc trưởng Tra Trung Hoành của Tra gia tộc.
Hắn đã sử dụng toàn lực của gia tộc truy tìm sát thủ đeo mặt nạ thần bí đó.
“
“Thực lực của Tra Trung Hoành nhiều năm trước đã đạt tới võ giả tiên thiên tam cấp.
Mấy năn nay không ngừng tu luyện, đã đạt tới đỉnh cao của võ giả tiên thiên tam cấp.
Bước một thêm một bước là có thể tiến vào cánh cửa tu chân giới, chính thức trở thành một tu chân giả.
Hơn nữa hắn tập võ nhiều năm, kinh nghiệm chiến đấu phong phú, có thể nói, người bình thường cùng đẳng cấp với hắn muốn chiến thắng không hề dễ dàng.
Huống hồ, Tra gia tộc thế lực khổng lồ, nếu muốn lấy sức một người mà đối kháng với chúng, thật là không sáng suốt a!”
“Ngài nói với ta chuyện này để làm gì.
Ta nghe mà nửa điểm cũng không hiểu.” Triệu Thụy nâng chung trà lên nhấp một ngụm, thản nhiên hỏi một câu.
Vân Hùng chăm chú nhìn hắn một lúc lâu rồi cười lớn một tiếng, nói: “Nhất thời tùy hứng nói thôi, cậu nghe không hiểu thì thôi.”
Nói xong đưa mắt ra hiệu với lão quản gia.
Lão quản gia ngầm hiểu gật đầu, rót chén trà nóng đi tới bên cạnh Triệu Thụy nói: “Chúng ta lần này mời cậu đến chỉ là muốn cảm tạ cậu đã cứu đại tiểu thư mà thôi.
Những lời vừa rồi đó chỉ là chuyện phiếm, không có ý gì đâu.
Nào, uống chén trà rồi nói tiếp.”
Vừa nói hắn lại làm bộ muốn đem chén trà tới trà kỉ cạnh Triệu Thụy.
Nếu như lúc này có người ngoài nhìn thấy cảnh này nhất định sẽ kinh hãi không thôi.
Với thân phận tôn quý của Vân lão quản gia, tự mình lại đi rót trà cho một người tuổi trẻ chính là việc chưa bao giờ xảy ra.
Nhìn thấy chén trà sắp đến gần trà kỉ, tay lão quả gia tựa hồ bỗng run lên một chút.
Nước trà nóng bỏng trong chén đột nhiên từ trong tách bắn ra, hắt tới Triệu Thụy.
Quỹ tích hắt đi của nước trà dường như đã được chú tâm xắp đặt, phong tỏa hết tất cả đường lui của Triệu Thụy.
Không chỉ như thế, trong nước trà nóng bỏng còn ẩn chứa chân khí cực kì cường đại, nếu như hắt lên người chỉ sợ là sẽ hộc máu trọng thương ngay tại đương trường.
Triệu Thụy từ khi tiến vào Vân gia đã bắt đầu duy trì cảnh giác cao độ, hiện thấy tại nước trà đột nhiên hắt đến liền biết là hai người Vân Hùng đối với mình dò xét.
Nhưng hắn phải ứng phó với lần dò xét này.
Chân khí, khí tức yêu ma nồng đậm hỗn tạp lạnh như băng trong đan điền, đột nhiên bạo phát đem nước trà hắt đến hắn toàn bộ đẩy lại trở về trong chén.
Sắc mặt của Vân Hùng cùng lão quản gia đồng thời đại biến, trong lòng chấn động.
Vốn theo như hai người ước đoán người trẻ tuổi thân phận khả nghi này có lẽ là một thiên tài cổ võ đạo, thiên tư tung hoàng, thân mang tuyệt kỹ.
Song tất cả những gì phát sinh trước mắt làm cho mọi phỏng đoán đều đổ vỡ.
Bọn họ tuyệt đối không ngờ người trẻ tuổi này trên người lại bạo phát ra khí tức yêu ma cuồng mãnh như vậy.
Việc này hoàn toàn vượt ngoài dự đoán của bọn họ.
Nếu không phải bản thân cảm nhận, bọn họ tuyệt đối sẽ không tin.
Nghi hoặc trong lòng hai người Vân Hùng và lão quản gia không giảm bớt mà ngược lại càng thêm mãnh liệt, càng thêm cảm giác được Triệu Thụy thần bí khó lường, không thể biết được đâu là tận cùng của hắn.
Bởi vì vô luận nhìn từ góc độ nào thì Triệu Thụy cũng chỉ là một người bình thường, nhưng khí tức yêu ma hắn phát ra trong nháy mắt vừa rồi vô cùng thuần khiết, thậm chí so với yêu ma còn muốn yêu ma hơn.
Triệu Thụy này rốt cuộc là người hay là yêu ma?
Trên người hắn ẩn chứa bí mật kinh người gì?
Hai người liếc mắt nhìn nhau một cái, phát hiện nghi hoặc trong mắt đối phương không những không tan đi, trái lại càng thêm mãnh liệt.
Lấy lại bình tĩnh, lão quản gia miễn cưỡng cười nói: “Xin lỗi, xin lỗi, lớn tuổi rồi, tay chân có chút thiếu minh mẫn, thiếu chút nữa đã đánh đổ nước trà, may là không hắt lên người cậu, ha ha, may thật.”
Đây đúng là nói dối trắng trợn mà, nhưng mà Triệu Thụy cũng không có nói gì.
“Đúng vậy, vận khí của tôi cũng thật không tệ.”
Nói xong còn mỉm cười với lão quản gia, tựa như chuyện đúng là như vậy.
“Thời gian cũng không còn sớm nữa, nếu như Vân lão gia ngài không có sự tình gì khác, vậy tôi xin về trước.”
“Sao không ở lại ăn bữa cơm đã rồi hẵng đi? Vân Phi thấy cậu sẽ rất cao hứng đó.” Vân Hùng lên tiếng giữ lại.
“Không được, tôi sắp thi rồi, thời gian rất gấp.” Triệu Thụy cự tuyệt lời đề nghị này, bị Vân Hùng và lão quan gia dò xét hắn hồi lâu như vậy khiến hắn có chút không nhẫn nại được nữa.
Vân Hùng thấy hắn dứt khoát như vậy biết không lưu lại được, không thể làm gì hơn là gật đầu rồi sai người tiễn hắn ra về.