Chu Lâm cùng hai người bạn ngồi trong quán bar uống rượu nói chuyện phiếm đến tận 10h đêm mới ra về.
Cuối cùng, nàng cũng không hỏi gì Triệu Thụy, thậm chí quyết định đem bí mật này giấu trong lòng.

Nàng là một cô gái rất thông minh, biết cái gì nên nói, cái gì không nên nói.
Những ngày tiếp theo, cảnh sát thúc đẩy việc điều tra năm tên đệ tử của Đông An Tra gia bị giết.
Tra gia cũng tự mình thông qua nhiều đường khác nhau, âm thầm tiến hành điều tra.
Trên thực tế, Tra gia cùng thế giới ngầm có liên lạc tựa như mạng nhện, tin tức bọn họ có thể thu được thậm chí so với cảnh sát còn nhiều hơn, chuẩn xác hơn.
Nhưng bất luận là cảnh sát hay Tra thị gia tộc cũng không tìm được bất cứ đầu mối hữu dụng nào, chỉ là phỏng đoán chuyện này có khả năng là cường giả thần bí đã từng đánh chết Hấp huyết cuồng ma Mã Viên làm.
Kết luận này đưa ra làm cho Đông An Tra gia trên dưới hết sức lo lắng, bởi vì căn cứ vào những tình báo thu được thần bí cường giả đó thực lực khá cường hãn, chỉ sợ đã đạt tới võ giả tiên thiên tam cấp.

Có một đối thủ như thế đối với ai mà nói cũng đều là một cơn ác mộng.
Tra Nãi Văn sau khi nhận được tin tức này lại càng kinh hãi, đứng ngồi không yên, lo sợ sát tinh này không biết có đột nhiên xuất hiện trước mặt mình hay không.
Bởi vậy trong một thời gian dài, hắn đều trốn ở trong gia tộc, không dám đi ra ngoài.
Sự hèn nhát của Tra Nãi Văn khiến cho kế hoạch trừng phạt của Triệu Thụy gặp chút chướng ngại.
Hắn một mực tìm mọi cách hỏi thăm hành tung của Tra Nãi Văn, thậm chí mấy lần còn đi đến Tử Quan hoa viên gần nơi tình nhân của Tra Nãi Văn ở tiến hành mai phục.
Nhưng Tra Nãi Văn thủy chung vẫn không xuất hiện.
Triệu Thụy âm thầm tìm hiểu tin tức một phen, cuối cùng đưa ra phán đoán: Tra Nãi Văn rất có thể đã nhận ra nguy hiểm nên trốn trong nhà không dám đi ra ngoài.
Triệu Thụy cũng không sốt ruột, một thợ săn lão luyệ, luôn chọn thời cơ tốt nhất mới ra tay.

Dựa vào tính cách của Tra Nãi Văn hắn không cách nào trốn lâu trong nhà, sớm muộn cũng có ngày phải lộ diện.
Lúc đó chính là cơ hội của Triệu Thụy.
Nhiệm vụ trọng yếu hiện giờ của hắn là tranh thủ thời gian tu luyện ‘Bát Hoang Lục Tiên quyết’, tranh thủ sớm tiến vào Sinh Tức tiền kì để ứng phó với tình thế nghiêm trọng sắp tới.
Bởi vì Tra Nãi Văn là con trai của tộc trưởng Tra thị gia tộc, một khi bị giết tình thế cả Đông An sẽ phát sinh biến đổi lớn.

Tra thị gia tộc tuyệt phát động toàn tộc dốc toàn bộ lực lượng, bất kể mọi giá tìm ra hung thủ.
Với một gia tộc sở hữu một tập đoàn buôn bán giá trị đến mấy chục tỉ, một gia tộc khiến giới xã hội đen ba tỉnh tây bắc khiếp sợ, một khi tổng động viên có thể tưởng tượng lực lượng kinh khủng đến mức nào.
Triệu Thụy biết được tình thế của mình vô cùng nghiêm trọng, nhưng hắn đã đặt ra mục tiêu rồi, không có nửa điểm dao động.
Mặt khác, hắn có một loại tự tin rằng mình che giấu tung tích rất tốt sẽ không bị người khác phát hiện.
Dưới sự trợ giúp của Đại Địa Phong Bi, hơn nữa bản thân cố gắng đoạn thời gian tu luyện này Triệu Thụy đạt hiệu quả cao, chân khí trong cơ thể ngày càng phát triển.

Nhìn vào trong đan điền có thể thấy chân khí dạng sương mù ngày càng đậm đặc.
(nội thị là 1 khái niệm, những người tu luyện tới 1 trình độ có thể nhắm mắt lại mà vẫn nhìn được, không chỉ nhìn được rất xa mà còn có thể quan sát được cả các kinh mạch, cơ quan trong cơ thể)
Mặc dù chưa đạt mức giới hạn biến đổi về chất, nhưng ngày này cũng không còn quá xa.
Cứ như vậy gần một tháng, cảnh sát vì không có chút tiến triển nào dần dần buông lỏng, sự chú ý cũng giảm bớt đi.
Dù sao một thành thị gần bảy tám triệu dân, mỗi ngày không biết bao nhiêu vụ án phát sinh, đem tất cả nhân lực dồn vào một vụ hiển nhiên không thích hợp chút nào.
Sự điều tra của Tra gia cũng giảm bớt đi, chỉ lưu lại vài người tiếp tục điều tra.
Là một đại gia tộc đồng thời là một đại công ti, việc họ phải xử lý không thiếu, hơn nữa mấy tên đệ tử bị giết trong gia tộc địa vị thấp kém lại càng không cần thiết lãng phí nhiều nhân lực, vật lực.
Chỉ là chết năm tên đệ tử mà gia tộc lại phải ngậm bồ hòn làm ngọt, mặt mũi đương nhiên chẳng sáng sủa gì.

Triệu Thụy sớm biết cảnh sát và Tra gia sẽ thả lỏng việc điều tra tin tức.
Hắn không có đặc biệt thăm dò, bởi lẽ quán bar chính là nơi tin tức vô cùng linh thông, chỉ cần lưu tâm là có thể biết được rất nhiều tin tức có giá trị từ những câu chuyện tán dóc của khách hàng.
Vào ngày nghỉ đầu tiên của tháng mười hai, thời tiết của Đông An trở nên giá lạnh, sắc trời luôn âm u, cũng không biết khi nào sẽ đột nhiên xuất hiện tuyết rơi.
Triệu Thụy vai đeo cặp sách, đi một mình trên con đường Đông đại nhai phồn hoa nhất Đông An.
Hắn chuẩn bị đến hiệu sách mới mở trên con đường này mua ít tài liệu, còn hơn một tháng nữa là thi cuối kì, hắn phải chuẩn bị một chút, trở về nghiền ngầm một phen, tránh đến lúc thi cử không qua lại phải thi lại, vậy thì thật là phiền toái.
Đông đại nhai vào mùa đông, hiển nhiên không hấp dẫn như mùa hè, mọi người đều mặc quần áo mùa đông, cho dù là mỹ nữ xinh đẹp vóc dáng uyển chuyển cũng bị quần áo che khuất, chính vì vậy mới giảm sức hấp dẫn.
Mới đi đến cửă hiệu sách, đang chuẩn bị gửi cặp đi vào di động đột nhiên đổ chuông.
Triệu Thụy cầm điện thoại nhìn một chút, một số máy rất lạ.
Hắn vốn định không nghe, nhưng suy nghĩ một chút, cuối cùng thay đổi chủ ý.
“Này, xin chào, xin hỏi vị nào vậy?” Hắn đưa điện thoại áp vào tai hỏi.
“Đoán thử xem.” Một âm thanh lảnh lót từ đầu kia điện thoại truyền tới.
Thanh âm rất quen thuộc, trong đầu Triệu Thụy lập tức nghĩ tới một cái tên, nhưng ngữ khí rất không đúng, điều này làm cho hắn không khỏi có chút do dự, không biết người trong điện thoại với người hắn đoán có phải là cùng một người không.
“Vân Phỉ?”
Hắn dùng ngữ khí dò xét để hỏi.
“Hừ, xú Triệu Thụy, may là ngươi còn nhớ thanh âm của ta! Đã lâu như vậy mà đến một cuộc điện thoại cũng không gọi cho ta, không phải hoàn toàn quên ta rồi chứ!” Vân Phỉ thấp giọng trách móc, ngữ khí rất là u oán.
Nếu như không phải biết trước tuổi của nàng, hắn không khéo tưởng rằng đầu kia điện thoại là một oán phụ đã thủ tiết mười năm.
Triệu Thụy hơi nghẹn lời, không biết bản thân mình với tiểu nha đầu kia từ lúc nào quan hệ thân mật tới mức gọi điện thoại hỏi thăm nhau ân cần đến vậy.

Nhớ rằng hai người từ lần đầu tiên gặp mặt tựa hồ vẫn luôn là oan gia đối đầu.
Đương nhiên, cũng có thể là bởi vì hắn bất kể ân oán trước kia làm anh hùng cứu mỹ nhân, cứu Vân Phỉ khỏi bị xe đâm kết quả làm cho Vân muội muội thầm nảy sinh tình cảm.
Loại tình tiết này trên tivi thường có, nhưng muốn xảy ra trong hiện thực Triệu Thụy cảm thấy tựa hồ không hợp lý lắm.
“Thời gian trước công việc có chút bận rộn nên quên mất.

Hôm này mới được rảnh rỗi, cũng định gọi điện cho cô! Kết quả là cô đã gọi đến rồi, thật là xảo hợp nha!” Hắn cười cười, mồm mép bắt đầu trơn như bôi mỡ.
“Một cái cớ vụng về, ngay cả nói dối cũng không có thành ý.” Vân Phỉ ở bên kia rất là oán dỗi.
Triệu Thụy nghe ngữ khí, trong đầu xuất hiện bộ dạng nàng tức giận chu cái miêng hồng nhỏ nhắn.
Ho khan một tiếng, Triệu Thụy không muốn tiếp tục dây dưa vấn đề này tiếp.

vì vậy hắn lảng sang chuyện khác: “Cô hiện nay có khỏe không? Tại sao lâu vậy không thấy đến trường.”
“Ta ở nhà nghỉ ngơi.

Thân thể rất khỏe, chỉ là thời gian này Đông An không yên bình, trưởng bối trong gia tộc sợ ta có việc gì, một mực giữ ta học tập tại nhà.

Nhưng đây cũng không phải là một biện pháp lâu dài, đại khái là thời gian tới ta sẽ đến trường đi học.” Nói tới đây, Vân Phỉ có vẻ hết sức hưng phấn.
Bị nhốt trong nhà, dưới sự bảo vệ nghiêm mật suốt hai tháng, thật sự khiến một người hoạt bát hiếu động như nàng khó chịu.
“Chúc mừng, chúc mừng.

Rốt cục cũng được phóng thích, lấy lại tự do.” Triệu Thụy cười cười trêu ghẹo.
“Hì hì, ngươi nói lời này nghe cũng thật thú vị.

Nhưng cũng chuẩn xác! Bị giam giữ ở nhà chẳng khác gì bị giam trong ngục!” Vân Phỉ cũng cười nói, “Được rồi, đừng tưởng ta suốt ngày ở nhà mà không biết gì, tin tức của ta cũng rất linh thông đó! Ta biết ngươi đang làm thêm tại một quán bar kêu là Lan Lăng Phường !”
“Nhất định là tên mập nói cho cô biết rồi!” Triệu Thụy không cần nghĩ cũng đoán ra người nói, “Không biết cô cho tên mập này thứ gì mà khiến hắn cam tâm tình nguyện làm nội gián.”
“Không nói cho ngươi biết!” Vân Phỉ tại đầu kia điện thoại đắc ý cười một hồi lâu, còn nói thêm: “Được rồi, ta nghe nói ngươi cùng lão nhị Tra Nãi Văn của Tra gia có xảy ra xung đột hả?”
“Điều này cô cũng biết? Tên mập đó cũng thật là có trách nhiệm, chuyện lớn chuyện nhỏ đều bẩm báo hết.”
Vân Phỉ nói: “Đây không phải là việc nhỏ, tên Tra Nhĩ Văn kia từ nhỏ đã là một kẻ bại hoại, lòng báo thù rất mạnh, anh phải cẩn thận.

Bất quá, từ khi tên mập nói cho em biết chuyện này, em gọi điện cho hắn, nói anh là bằng hữu của em.

Phỏng chừng hắn không dám động đến anh.

Nếu không, hừ hừ, em không tha cho hắn!”
Triệu Thụy có bất ngờ, không nghĩ tới Vân Phỉ sẽ ra tay tương trợ, chẳng trách vẫn chưa có kẻ nào đến làm phiền mình.
Đột nhiên, hắn hình như nhớ tới cái gì đó, hỏi: “Cô với Tra Nãi Văn rất quen thuộc hả?”
Vân Phỉ nói có chút chán ghét: “Ai mà quen với hắn chứ! Chỉ là tên gia hỏa đó là một tên sắc quỷ, chung quy vẫn luôn có chủ ý với em.

Tối nay hắn đến hộp đêm Đường Đô mừng sinh nhật, còn muốn mời em tới! Mặc kệ hắn.”
“Ồ? Vậy à?”
Triệu Thụy giọng điệu thờ ơ, nhưng trong lòng một cỗ hưng phấn mãnh liệt dâng trào, khó có thể kìm chế.
Hắn không nghĩ rằng cuộc điện thoại của Vân Phỉ lại vô tình tiết lộ cho hắn một tin tức trọng yếu đến vậy!
Tra Nãi Văn đêm nay sẽ đến hộp đêm Đường Đô mừng sinh nhật! Đây là cơ hội ngàn năm có một.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play