Triệu Thụy cũng không sợ cùng Tra gia kết oán, hắn chỉ có chút lo lắng là những người liên quan đến mình, lo lắng Tôn Tiểu Lan sẽ bị giết hại.
Đông An Tra gia nổi tiếng là tâm địa cay độc, chuyện gì cũng có thể làm được.
Bất quá cũng đã kết oán, hiện tại bây giờ có thể làm là âm thầm bảo vệ bạn bè, đặc biệt là Tôn Tiểu Lan.
Tra Nãi Văn hôm nay mất hết thể diện, mang nhục rời đi trong lòng cực kỳ oán hận, tuyệt đối không dễ dàng bỏ qua cho nàng.
Triệu Thụy cũng cân nhắc đến việc tiên hạ thủ vi cường, nhưng Tra gia là thế lực khổng lồ, cường giả trong gia tộc đông đảo.
Tộc trưởng Tra Trung Hoàng là tiên thiên tam cấp cường giả, cùng cấp bậc với Triệu Thụy, cho dù một mình khiêu chiến hắn cũng cũng không nắm chắc mười phần thắng, huống chi Tra Trung Hoàng còn có nhiều người trợ giúp.
Thực sự nếu trực tiếp diễn ra xung đột, Triệu Thụy hắn cũng không có sợ hãi, nhưng Tôn Tiểu Lan cùng cha mẹ nàng có lẽ khó thoát khỏi độc thủ.
Triệu Thụy đột nhiên cảm thấy có áp lực trong lòng tràn ngập cảm giác bất an, hắn cảm giác được rằng chính mình phải nắm chắc thời gian, nhanh chóng đề cao thực lực.
Nếu như hắn có thể đột phá Đoạt Linh hậu kỳ, tiến vào Sinh Tức tiền kỳ thì thực lực hắn sẽ gia tăng, như vậy thì Đông An Tra gia cũng không cần phải sợ hãi nữa.
Chỉ là Đoạt Linh hậu kỳ cùng Sinh Tức tiền kỳ thoạt nhìn qua chỉ là khác biệt một cấp độ, nhưng trên thực tế là hai cảnh giới hoàn toàn bất đồng, ở giữa có một khoảng cách thật lớn.
Nếu muốn vượt qua phải có một thời gian dài khổ luyện, không thể giải quyết được ngay trong một ngày.
Triệu Thụy chỉ hy vọng từ Tiên Ma Lăng Viên đoạt được Đại Địa Phong Bi, có thể trợ giúp hắn rút ngắn thời gian tu luyện, vượt qua cái khoảng cách kia, nhanh chóng bước vào Sinh Tức tiền kỳ.
Đang đắn đo thì Tôn Tiểu Lan vươn cánh tay gõ nhẹ nhẹ vào đầu hắn, cười hỏi: “Tiểu Thụy, cậu lại đang ngây ngốc cái gì vậy? Chúng ta nên đi ăn cơm, cơm nước xong chị sẽ dẫn cậu tới quán bar của cậu chị.”
Triệu Thụy đem suy nghĩ miên man thu lại, xem xét Tôn Tiểu Lan thấy nàng vừa rồi cũng không có vì chuyện phát sinh kia mà hiện ra thần sắc xấu hổ, trong lòng không khỏi dấy liên một ý niệm tinh quái.
Hắn cười hi hi đến gần bên tai của Tôn Tiểu Lan trêu ghẹo: “Chị Tiểu Lan, em nhớ kỹ vừa rồi mới nhớ là chị nói em là bạn trai của chị mà”
Tôn Tiểu Lan đầu tiên ngẩn ra, hai má lập tức đỏ ứng nhanh chóng lan rộng đến tận mang tai, giống như quệt son lên mặt vậy, xinh đẹp vô cùng.
Nàng dậm chân lại, vươn cánh tay nhỏ bé đập lên lưng Triệu Thụy, sẵng giọng: “Tử tiểu Thụy, vạch áo cho người xem lưng, rõ ràng biết là Tra Nãi Văn có chủ ý đối với chị mà vẫn tìm lấy cớ vẫn đùa với chị, thật khiến người ta tức giận mà”
Ngoài miệng là mất hứng nhưng trên mặt nàng tìm chẳng ra nửa điểm ý tứ này, trái ngược lại trên mặt hiện lên bảy phần ngượng ngùng ba phần vui sướng.
Hai người cười đùa nhốn nháo đến phong ăn cơm, xong xuôi rời trường học, lên xe bus trực tiếp tới quan bar của cậu nàng.
Quán bar của cậu nàng ở Đức Phúc Hạng, đó là một phố cà phê, quán bar nổi tiếng ở Đông An.
Đức Phúc Hạng ở đằng sau khu phố trung tâm phía nam, cách đại học Đông Lăng không gần nhưng cũng chẳng xa.
Trước khi giải phóng khu phố này gọi là Hắc Hổ Hạng, một khu phố vừa tối lại vừa chật hẹp, tựa như một nơi ẩn của hắc hổ, những người mê tín gọi là hảo phong thủy.
Năm 93 Đức Phúc Hạng tiến hành đại quy mô cải tạo và di rời, muốn đem nơi này thành một cái phố du lịch, một nơi du lịch đặc sắc của Đông An.
Sau khi kiến thiết ba năm Đức Phúc Hạng rực rỡ hẳn lên, có hương có sắc, ý vị tăng dần.
Tấm bia đá đồ sộ tại tam môn, chằng chịt đan xen giống như cổ kiến trúc, khối đá lớn nằm ở con đường nhỏ hội tụ lại một chỗ tạo thành một phong cảnh cực phú cổ vận(1).
Đức Phúc Hạng mặc dù chỉ ngắn ngủi không tới hai trăm mét nhưng quán bar, cà phê, quán trà nhà nhà đều có những tên và trang trí đều rất đặc sắc.
Bởi vì khách đến nơi này tương đối đều thuộc tầng lớp giàu có, thường xuyên có người ngoại quốc đến đây nên nếu không có chút đặc sắc rất khó cạnh tranh sinh tồn chỉ có bị chèn ép.
Quán bar của cậu Tôn Tiểu Lan gọi là Lan Lăng Phường, diện tích không lớn nhưng trang trí tao nhã lịch sự, ngọn đèn nhu hòa, âm nhạc du dương phối khí cực tốt.
Lúc Triệu Thụy cùng Tôn Tiểu Lan tới Lan Lăng Phường đang là ban ngày nên không có mấy khách hàng, người phục vụ cùng với người pha chế rượu còn nhiều hơn khách hàng.
Phía sau quầy bar hình vành khuyên là một người pha chế rược, vóc người hơi đậm, trên đầu có chút hói của người trung niên, mặc dù khuôn mặt tròn trịa nhưng cũng lờ mờ nhận thấy mặt mày cùng mẹ Tiểu Lan có vài phần tương tự, đó hẳn là cậu của Tiểu Lan: Trần Hòa.
Triệu Thụy trước kia ở nhà Tiểu Lan đã gặp không ít lần, mặc dù thời gian đã lâu nhưng vẫn có thể nhận ra được.
Quả nhiên Tôn Tiểu Lan vừa tới lập tức trực tiếp hướng tới quầy bar tới chỗ người đàn ông trung niên cười “Cậu, bọn cháu tới rồi”
Trần Hòa đi từ phía sau quầy bar ra “Ai nha, Tiểu Lan, các cháu tới sớm như vậy, cậu còn tưởng một lúc nữa mới tới cơ đấy.
Ồ đây là Triệu Thụy mà cháu nói phải không, lâu lắm không gặp trở thành một suất tiểu hỏa rồi đó ( đẹp trai )”
Triệu Thụy cuời cười không kiêu ngạo cũng không xiểm nịnh “Cậu quá khen”
Trần Hòa khoát khoát tay “Không như vậy mới lạ, cháu cùng Tiểu Lan là bạn thanh mai trúc mã, ta là cậu nó không phải là người ngoài, ta họ Trần sau này gọi là chú Trần là được rồi”
Triệu Thụy cũng không có nói gì nữa lập tức hô chú Trần.
Trần Hòa hài lòng tiếp túc nói “Hai ngày trước Tiểu Lan có hỏi ta nơi này có cần người không, nói là muốn giúp cháu có chỗ làm thêm.
Mà trong quán của ta có một người phục vụ mấy ngày nữa chuẩn bị rời đi, cho nên nếu cháu không chê cực khổ tới chỗ ta làm việc đi, chờ người phục vụ kia đi ta lập tức gọi điện thoại báo.”
Triệu Thụy còn chưa kịp mở lời đáp ứng, Tôn Tiểu Lan đã cướp lời “Thật tốt, cậu, Tiểu Thụy thời gian làm việc cậu an bài thế nào, định trả hắn tiền lương bao nhiêu vậy?”
Trần Hòa ngẩn người lập tức cười trêu “Tiểu Lan, cháu chừng nào trở thành người đại diện cho người ta vậy? Đã tìm việc hộ lại hỏi luôn tiền lương.”
Tôn Tiểu Lan mặt hơi hơi đỏ vội vàng giải thích “Giúp người phải giúp đến cùng mà, Tiểu Thụy còn nhỏ tuổi cháu phải giúp nó một chút chứ.”
“Vẫn là nữ sinh hướng ngoại, còn là bạn bè mà mới giúp đỡ đã muốn làm thịt cậu.
Sau ngày không phải là đem cái khớp xương già này đi tra mỡ chứ” Trần Hòa không ngừng lắc đầu thở dài “Chúng ta ở đây hai giờ trưa bắt đầu buôn bán, buổi tối hai giờ đêm là đóng cửa, bất quá ban ngày sinh ý cũng không được bao nhiêu.
Hơn nữa Tiểu Thụy còn phải đi học cho nên buổi tối tám giờ tới là được, mỗi tháng có hai ngày nghỉ, còn về tiền lương thì giống như phục vụ viên chính thức mỗi tháng 800, thế nào?”
Đông An mặc dù là một thành thị lớn nhưng phí sinh hoạt với tiền lương cách biệt không cao lắm.
Mỗi tháng 800 đối với một người phục vụ mà nói cũng không tồi, hơn nữa công việc của Triệu Thụy thời gian làm cũng không dài, còn có ngày nghỉ Trần Hòa cấp cho điều kiện thế có thể nó là tương đối ưu ái.
“Được, quyết định như vậy đi” Tôn Tiểu Lan hài lòng gật đầu, khẽ dậm mũi chân xoay người lại nhẹ nhành như bướm vậy, mừng khấp khởi nói “Tiểu Thụy cậu thấy thế nào? Hài lòng chứ?”
“Rất hài lòng, cảm ơn chị Tiểu Lan và chú Trần.” Triệu Thụy vẻ mặt mỉm cười nhưng trong lòng thì cười khổ.
Đối với bản thân hắn bây giờ không cần phải làm công, nhưng Tiểu Lan tậm tâm hết sức an bài hết thảy đều thỏa đáng, được chiếu cố cẩn thận như vậy hắn nào có thể làm phật ý hảo tâm của nàng được chứ, sao có thể nói không hài lòng.
Cũng may thời gian làm việc không dài, mà hắn bình thường tu luyện đều chọn nơi không người vào lúc đêm khuya, bởi vậy hắn còn có đủ thời gian tu luyện.
Làm công tại quán bar đối với tiến độ tu luyện của hắn cũng không có ảnh hường nhiều lắm.
Tôn Tiểu Lan thấy Triệu Thụy một lời đáp ứng không chút do dự, cảm giác như là đối với Triệu Thụy đã trợ giúp một đại ân, tâm tình vui vẻ trên mặt cũng càng trở nên sáng lạng.
Bởi vì quán bar hiện tại không có khách hàng, hết sức nhàn nhã Trần Hòa cho gọi ba ly rượu pha chế sau đó ba người ngồi tại quầy bar vừa uống vừa nói chuyện, Triệu Thụy từ miệng của Trần Hòa cũng đại khái hiểu rõ tình huống ở Lan Lăng Phường.
Hàn thuyên một lúc Triệu Thụy cùng Tôn Tiểu Lan cáo biệt rồi trở về.
Tôn Tiểu Lan quay về trường học, còn Triệu Thụy bởi vì đêm nay muốn tu luyện nên quyết định đi Sơn Thủy Nhã Uyển, Tiểu Lan mặc dù có chút nghi hoặc nhưng cũng không có hỏi nhiều.
Trở lại Sơn Thủy Nhã Uyển, Triệu Thụy không đợi được đến đêm khuya, những gia đình phụ cận đều đã đi ngủ, khu biệt thự trở nên ảm đạm, lúc này mới lặng lẽ không một tiếng động rời đi Phong lâm cư để không kinh động bất cứ kẻ nào, lặng lẽ tiến nhật khu rừng phía sau biệt thự.
Triệu Thụy không có thường tới thủy đàm tu luyện, bởi vì nơi đó ẩn chứa thiên địa linh khí sau khi bị hắn lược đoạt hấp thu cơ hồ đã khô kiệt, đối với tu luyện tác dụng cũng không lớn.
Hắn tìm kiếm tại sơn lâm một hồi, đi tới một thạch bích sau đó dựa vào rồi ngồi xuống, lấy viễn cổ bảo vật – Đại địa phong bi từ trong nhẫn Càn Khôn ra, quàng vào cổ.
Mọi việc hoàn thành hết hắn mới nhắm mắt lại bài trừ tạp niệm, khiến bản thân thả lỏng, nhớ lại trong đầu Bát hoang lục tiên quyết đệ tam phúc quang đồ hiện lên.
Triệu Thụy điều chỉnh hô hấp của chính mình, căn cứ vào khẩu quyết ghi lại của đệ tam quang đồ bắt đầu hấp thu thiên địa linh khí, cố gắng vượt qua khoảng cách đó, sớm ngày đạt tới cảnh giới Sinh Tức tiền kỳ.