Mặc dù không có tận mắt thấy biểu tình của Tra Nãi Văn, nhưng Triệu Thụy trong lòng cũng có thể khẳng định sắc mặt của hắn lúc ấy nhất định rất là thú vị.
Tôn Tiểu Lan hoàn toàn không biết gì về chuyện phát sinh vào tối hôm trước.

Ngày hôm sau khi gặp lại Triệu Thụy, thấy hắn mang bộ mặt tươi cười, trong lòng không khỏi lấy làm khó hiểu, không biết vì sao hắn lại cao hứng như vậy.
Thoáng một cái, hơn mười ngày đã trôi qua, đã lại đến ngày trăng rằm để bước vào tiên mộ.
Triệu Thụy không trở về khu chung cư mà lại đi đến Sơn Thủy Nhã Uyển, ở lại trong căn biệt thự Phong Lâm đến tận đêm khuya, chờ đến khi mọi người đều ngủ say mới lặng lẽ tiến vào trong khu rừng nói ở phía sau biệt thự.
Đến bên cái hồ nhỏ mà hắn vẫn thường hay tu luyện, Triệu Thụy lôi tấm nhập mộ tiên bài từ trong Nhẫn Càn Khôn ra.
Ánh trăng đêm nay so với lần đầu bước vào trong mộ viên mà nói, dường như có phần khá là ảm đạm, mấy đám mây đen ở trên bầu trời đêm trôi qua đã phần nào che mất ánh nguyệt quang.
Có điều, một chút ‘khiếm khuyết’ nho nhỏ này không hề nảy sinh ra bất cứ ảnh hưởng bất lợi nào đối với kế họach tiến vào tiên mộ của Triệu Thụy.
Ánh nguyệt quang rọi từ trên không trung rọi xuống, như dòng nước thấm vào trong tiên bài.

Qua một lúc, một vầng sáng đùng đục như sữa từ trong tiên bài lất phất tản mát ra.

Vầng sáng dần dầng khuyếch trương, càng lúc càng lớn, càng lúc càng sáng rực, cơ hồ chiếu sáng cả màn đêm!
Không gian phụ cận bắt đầu bị chấn động, bắt đầu vặn vẹo không theo bất cứ một quy tắc nào.

Từ trong cái không gian vặn vẹo, một tấm thạch môn cao mười thước, kiểu dáng cổ kính uy nghiêm, nét vẻ cô đọng lưu loát, bao quanh bởi đám mây mù, mang theo tiếng nổ "ì ầm" vang rền, từ từ xuất hiện.
Một dãy tiên thê (thê: thang bậc) lấp lánh sắc bạc từ bên tấm thạch môn kéo dài đến dưới chân Triệu Thụy.
May mắn trong này đã là chốn thâm sâu của núi rừng, cách khu biệt thự khá xa, hơn nữa bốn bề rừng rậm vây quanh, vì vậy đã không có làm kinh động đến mấy cư dân ở trong Sơn Thủy Nhã Uyển.
Đây là lần thứ hai Triệu Thụy sử dụng Nhập Mộ Tiên Bài, triệu hoán ra tấm thạch môn viễn cổ để có thể bước vào trong tiên ma lăng viên này, cho nên tâm tình đã không còn khẩn trương như lúc ban đầu, nhưng vẫn khó tránh khỏi có chút kích động.
Suy cho cùng, bất luận là ai khi đã bước vào được một kho tàng hiếm thấy như vầy, chắc chắn đều sẽ khó lòng mà át chế được sự háo hức của bản thân.
Kiềm chế trái tim đang đập nhanh của mình lại một chút, Triệu Thụy thả lỏng người, sau đó xuôi theo bậc thang hướng về phía thạch môn mà bước.
Hắn vừa bước vào trong thạch môn, ngay trong nháy mắt, tấm thạch môn đột ngột biến mất, không gian khôi phục lại vẻ tĩnh lặng, quầng sáng màu trắng sữa cũng hoàn toàn không thấy tăm hơi, như thể mọi thứ đều chưa hề phát sinh.
Xung quanh vẫn vậy, thứ âm nhạc thần tiên bi thương mỹ diệu dập dềnh bên trong mộ viên.

Những tia sáng màu vàng từ trên đỉnh mộ viên rải xuống, phủ lên khắp nơi, tô vẽ thành một màu đồng nhất.

Hàng rừng những ngôi mộ được sắp xếp nằm trong yên tĩnh hoan nghênh hắn đã quay lại.
Chiếu theo kích thước và độ kiên cố của tiên mộ bên trong mộ viên mà có thể phân chúng ra làm mười lăm cấp.

Lần đầu Triệu Thụy đi vào, với thực lực lúc bấy giờ của hắn, đã phá vỡ được một tiên mộ cấp hai, lấy được bảo vật ở trong đó.
Giờ đây hắn đã tu luyện đến Đoạt Linh hậu kỳ, thực lực đã được nâng thêm một bước, đủ để mở ra tiên mộ cấp ba, một cấp cao hơn.
Ở trong cái tiên ma lăng viên này, thực lực của một người càng cao sẽ càng có khả năng mở ra tiên mộ cấp cao hơn, đoạt lấy bảo vật bên trong.
Còn nếu như thực lực kém cỏi, vậy chỉ có thể đứng trố mắt ra mà nhìn những pháp bảo của tiên gia mà những tiên ma viễn cổ lưu lại ngăn cách bởi lớp băng dày đặc.
Không phải tiên mộ nào bên trong tiên ma lăng viên cũng đều có lưu lại bảo vật.

Nhưng tiên mộ thực sự có bảo vật viễn cổ băng phong ở trong cực kỳ ít ỏi.
Tìm kiếm trong tiên mộ được một khoảng thời gian, rốt cuộc Triệu Thụy dừng chân ở trước một tòa tiên mộ cấp ba.
Đây là một tòa mộ của một vị thần phương Tây.

Vị thần được băng phong ở trong ngôi mộ cao độ bốn thước, phải ngước hẳn cổ mới có thể trông thấy rõ toàn bộ.
Vị thần viễn cổ của phương Tây này, đầu trọc, mặt mũi hung dữ, thân hình cường tráng, cơ bắp bện quấn khắp người, nước da màu đồng trên người phát ra vẻ sáng bóng kì dị, từ dưới lên trên trông giống như đang sở hữu một sức mạnh vô cùng.
Trên nắm tay cứng chắc to lớn ấy của hắn vẫn còn lưu lại những vết dính đo đỏ, cũng không biết đó có phải là vết máu của địch nhân lưu lại ở trên hắn thời chiến tranh viễn cổ hay không.
Triệu Thụy cuối đầu nhìn xuống bia đá ở trước ngôi mộ, hy vọng có thể thu được tư liệu đầy đủ về chủ nhân của tòa băng mộ này ở trên đó.

Căn cứ vào ghi chép của những văn bia cổ xưa, vị thần phương Tây này gọi là Ants.

Thời viễn cổ chính là một vì thần linh Tây phương cực kỳ hung ác.
Ants là con trai của Hải Thần Poseidon và Đại Địa Mẫu Thần Gaia của phương Tây, sở hữu thần lực cực kỳ cường đại!
Trong chiến đấu, hắn chưa hề biết đến mệt mỏi.

Cho dù trúng phải vết thương nghiêm trọng, chỉ cần thân thể chạm vào xuống đất, sẽ liền có thể hấp thu lực lượng từ trong lòng đất, thương thế cũng sẽ vì thế mà lập tức được khôi phục.
Đồ mà hắn thích ăn nhất là thịt sư tử đự.

Sở thích lớn nhất của hắn chính là giết người!
Trên địa bàn mà hắn chiếm giữ, vô luận là người hay súc vật cũng đều khó mà có may mắn được hắn chừa ra.
Ants thích tiến hành quyết đấu với cường giả, rồi sau đó lấy đầu lâu của cường giả dùng làm trang sức để xây dựng miếu thần cho cha hắn ở ven biển.
Làm như thế sẽ cho hắn có một cảm giác đạt được thành tựu khó nói nên lời!
Trong trận chiến kinh thiên động địa thời kỳ viễn cổ ấy, Ants dựa vào thực lực mạnh mẽ của bản thân, đã giết chết rất nhiều tiên ma phương Đông!
Đương nhiên, cuối cùng thì hắn vẫn bị tiên ma phương Đông giết chết, băng phong ở trong tiên ma lăng viên.
Trên người của Ants không có khoác áo giáp, trên tay cũng không có vũ khí, chỉ có độc một tấm thạch bài hình vuông màu hoàng thổ (vàng đất) đeo ở trên cổ.
Đó là bảo vật mà lúc sinh thời Đại Địa Mẫu Thần Gaia đã tặng cho hắn, Địa Địa Phong Bi.

Khối Đại Địa phong Bi này có thể khiến cho sức mạnh mà Ants hấp thu từ trong lòng đất ra càng nhiều, càng thêm tinh thuần!
Cũng chính vì lẽ đó, ở thời kỳ viễn cổ Ants mới có thể cường đại khiến cho người ta vừa nghe đã biến sắc(1) đến như vậy.
"Vật tốt."
Triệu Thụy cười cười.

Bảo vật ở ngay trước mắt, hắn dĩ nhiên là sẽ không bỏ qua.
Hít sâu vào một hơi, hắn bắt đầu điều chỉnh chân khí bên trong cơ thể, chuẩn bị phá mở tiên mộ.
Tay phải nắm chặt, chân khí từ trong đan điền đổ ra, thuận theo kinh mạch lưu chuyển thẳng tới cánh tay phải.
Chân khí tích tụ trên cánh tay phải càng lúc càng nhiều, càng lúc càng thêm cường đại, cơ bắp trên cả cánh tay cũng bắt đầu căng phồng lên, gân xanh hằn rõ.
Khi chân khí đã ngưng tụ đến cực điểm, Triệu Thụy khẽ gầm một tiếng, sải tới một bước, tay phải nhanh như một tia chớp xuất ra.
"Oành!"
Tiếng va đập đinh tai nhức óc đột ngột vang lên, không ngừng vọng lại bên trong khu mộ viên trống trải rộng lớn này.

Lớp băng vụn bị đập cho văng đi tứ tung, rơi vãi xuống mặt đất kêu "lộp bộp".
Bề mặt của tòa tiên mộ cấp ba được gia cố bởi tiên thuật kiên cố đã xuất hiện một cái lỗ hõm lớn, bên cạnh lỗ hõm là la liệt những vết nứt.
Đây chính là kiệt tác của một quyền của Triệu Thụy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play