Triệu Thụy hoàn toàn không hề hay biết cảnh sát và Vân gia đã bắt đầu bí mật truy tìm tung tích của mình, hơn nữa còn mang một lập trường rất kiên quết: “Không tìm được thề không bỏ qua”.
Hắn chỉ được biết từ trên mạng và lúc tán gẫu với đám bạn học là cuộc chiến đấu giữa mình với Mã Viên đã dẫn đến một cơn chấn động cực lớn, khiến cho vô số người tò mò về hắn.
Song, hắn chẳng hề lo nghĩ sẽ mình sẽ bị bại lộ thân phận.
Bởi vì lúc bấy giờ, mặc dầu có thể có người đã thấy được trận kích đấu giữa hắn và Mã Viên.
Nhưng vì khoảng cách vừa xa, tốc độ trận đánh lại nhanh, quá trình trận đánh lại ngắn ngủi, lại là lúc đêm khuya cho nên ắt hẳn cư dân phụ cận sẽ không thể trông rõ.
Bằng không, bây giờ cảnh sát đã gõ cửa đến nhà hắn rồi.
Triệu Thụy đứng trên sân thượng, ánh mắt lơ đễnh dõi trông về phía xa xăm, đắm chìm trong suy nghĩ về tu chân giới.
Phi thăng thành tiên, đi tìm hiểu về thế giới của tiên ma vốn luôn là khát vọng trong lòng của hắn cho đến nay, và cũng là động lực để hắn tiến hành tu luyện.
Cho đến tận bây giờ, con đường tu chân mà hắn bước đi trên dường như khá là thuận lợi, chỉ trong một khoảng thời gian vài tháng ngắn ngủi hắn đã tiến đến ba cấp, đạt đến cảnh giới Đoạt Linh hậu kỳ.
Tu chân giả bình thường nếu muốn đạt đến cái cảnh giới này của hắn chí ít cũng phải mất chục năm thời gian.
Sở dĩ có thể có được tiến độ tu luyện nhanh như vậy, thứ nhất là bởi vì Bát Hoang Lục Tiên Quyết mà viễn cổ đại yên sáng tạo không giống như những thứ khác; một cái nguyên nhân khác chính là những bảo vật viễn cổ đã được băng phong trong tiên ma lăng mộ đã phát huy tác dụng thúc đẩy sự thăng tiến một cách khổng lồ.
Nếu như không đoạt được nhẫn Càn Khôn của Phúc Đức Chánh Thần, nếu như không được tiên sâm vạn niên ở trong nhẫn Càn Khôn phụ trợ, thì chắc chắn Triệu Thụy bây giờ tuyệt đối không cách nào tự mình đạt được đến cảnh giới Đoạt Linh hậu kỳ.
Một cái tiên mộ cấp hai trong Tiên Ma lăng viên đã mang đến cho hắn được cái ích lợi to lớn như vậy rồi, vậy sau này còn không có mang tới những sự kinh hỷ càng lớn hơn hay sao?
Triệu Thụy trong lòng mơ hồ có chút mong đợi, mong đợi sẽ mau chóng đến ngày trăng rằm.
Hắn đã bước vào Đoạt Linh hậu kỳ, đã có đủ sức mạnh để đập vỡ tiên mộ cấp ba trong Tiên Ma lăng viên.
Đang lúc đắm chìm trong suy tưởng, tiếng chuông điện thoại di động chợt reo lên kéo hắn từ cõi thần tiên trở về với thực tại.
Triệu Thụy lôi chiếc điện thoại ra xem, là của Tôn Tiểu Lan gọi đến, nói là đang đứng dưới ký túc xá của bọn hắn, muốn hắn nhanh chóng xuống gặp.
Chị Tiểu Lan đã gọi, Triệu Thụy tự nhiên sẽ không chậm trễ, thu dọn sơ qua một chút rồi chạy xuống lầu.
Hai người đã một đoạn thời gian không gặp, Tôn Tiểu Lan dường như có chút gầy đi, nhưng càng lộ ra vẻ xinh đẹp rung động lòng người, cặp chân thon dài được bó trong chiếc quần jean màu lam vẫn câu hồn như trước.
"Ý? Tiểu Thụy, mới không gặp có một khoảng thời gian, chị thấy cậu sao hình như càng đẹp trai ra thế? Khí chất hình như cũng có chút thần bí đó nha!" Tôn Tiểu Lan ngó Triệu Thụy xong, không khỏi có phần ngạc nhiên, ngó hắn từ trên xuống dưới mấy lượt hỏi.
"Vậy sao?"
Triệu Thụy có chút ngây ra, rồi lập tức minh bạch do hắn tu luyện Bát Hoang Lục Tiên Quyết, hơn nữa đã bước vào Đoạt Linh hậu kỳ nên dung mạo và khí chất vì thế cũng sẽ có những thay đổi nhất định.
Bọn La Thành mấy tên ngày nào cũng gặp hắn, hơn nữa lại là nam sinh, nên sẽ không thấy được những thay đổi này.
Nhưng Tôn Tiểu Lan nhạy bén tỉ mỉ, hiểu rõ về hắn, lại không gặp hắn trong một khoảng thời gian cho nên có thể nhận thấy được những biến hóa đó trên cơ thể hắn.
"Em vẫn trông như vậy mà, chỉ là chị Tiểu Lan ngày thường không thấy đó thôi.
Bây giờ nửa tháng không gặp cho nên chị mới thấy em khác lạ mà thôi!" Triệu Thụy cố ý dùng một giọng khoa trương, cố xóa tan bớt sự nghi ngờ của Tôn Tiểu Lan.
Quả nhiên Tôn Tiểu Lan không có tiếp tục truy vấn nữa, bĩu môi cười nói: "Cậu đó nha, lại thích khoác lác nữa."
Triệu Thụy cười khì, tranh thủ thay đổi đề tài: "Chị Tiểu Lan, mấy ngày nghỉ không phải chị đều về nhà chăm sóc cho bác trai bác gái hay sao? Sao hôm nay không phải đi nữa?"
Tôn Tiểu Lan đáp: "Giáo sư Lâm Bảo Đức y thuật cao minh, cha mẹ chị sau khi uống thuốc xong, thân thể cũng đã hoàn toàn bình phục, đã không cần chị đến chăm sóc cho bọn họ nữa."
"Vậy sao? Thế thì phải chúc mừng rồi!" Trên mặt Triệu Thụy nở một nụ cười, trong lòng cảm thấy cao hứng, "có cơ hội, em sẽ đến vấn an hai bác ngay."
"Cậu đó, nên qua thăm sớm đi.
Cha mẹ chị lúc nào cũng đều rất trông cậu đấy! Cứ nhắc mãi tại sao Triệu Thụy đến giờ vẫn chưa đến." Tôn Tiểu Lan nói, có phần quở trách.
Triệu Thụy gượng cười xấu hổ.
Đoạn thời gian vừa qua hắn chỉ toàn tâm toàn ý tu luyện Bát Hoang Lục Tiên Quyết, hôm qua vừa mới rảnh được một chút thì đã bị tên mập kéo đi chơi, đích thực là đã có chút sơ xuất.
"Vậy tuần sau em sẽ đi, có được không?"
Tôn Tiểu Lan nghe xong câu này, mới chuyển giận thành vui: "Vậy cũng không tệ lắm, coi như cậu còn có chút lương tâm."
Nói xong, cô ngưng một chút, rồi đột nhiên đổi đề tài: "Đúng rồi tiểu Thụy, mấy ngày nay có cái tin tức rất là chấn động, cậu có biết không?"
Triệu Thụy trong lòng đã đoán được Tôn Tiểu Lan muốn nói về chuyện gì, nhưng vẫn mở miệng hỏi: "Tin gì vậy?"
"Đó là cái tin Hấp huyết cuồng ma Mã Viên đột ngột chết ở trên đường đó! Cậu chưa hề nghe qua chút nào sao?" Tôn Tiểu Lan tròn xoe đôi mắt, có chút lấy làm kì quái hỏi.
"Có nghe nói, chẳng qua cảm thấy nó chẳng phải là cái gì to tát, cho nên cũng không có để tâm."
"Ồ, cậu là nam sinh, có thể không để ý lắm.
Song nữ sinh bọn chị sau khi đọc cái tin đó xong đều cảm thấy rất là nhẹ nhõm! Chắc cậu không biết, lúc đầu khi biết được Mã Viên đã lẻn vào Đông An ngay cả cảnh sát cũng không bắt được hắn thì bọn chị đều sợ đến không dám tới lớp, ngay cả đi học lớp tự học buổi tối, hoặc là đi mua cái gì cũng đều phải lập nhóm mà đi." Tôn Tiểu Lan nói đến đây, trên khuôn mặt vẫn còn mang nét sợ hãi.
"Nghiêm trọng đến như vậy?" Triệu Thụy không khỏi có chút buồn cười, cảm thấy lá gan của mấy cô trong ký túc xá của Tiểu Lan thật là nhỏ quá đi.
Mấy nữ sinh trong ký túc xá Vân Phi ngược lại thật can đảm, nửa đêm canh ba còn chạy ra sàn nhảy chơi.
"Tiểu Thụy, cậu vậy mà còn cười nữa, thật là chẳng biết quan tâm đến con gái!" Tôn Tiểu Lan vươn cánh tay nhỏ nhắn trắng ngần, khẽ véo hông hắn, "Mã Viên là chuyên môn hút máu các cô gái trẻ, rất là kinh khủng đó!"
Triệu Thụy tránh người, cười nói: "Cho dù Mã Viên có kinh khủng cỡ nào, thì hắn cũng đã nghẻo rồi, chị chẳng cần phải lo lắng làm gì."
Tôn Tiểu Lan chắp hai tay trước ngực nói: "A di đà phật, cũng may là hắn đã chết.
Bằng không chẳng biết sẽ còn bao nhiêu cô gái đáng thương sẽ bị hắn hạ độc thủ.
Bất quá, đối với nguyên nhân cái chết của Mã Viên hình như có rất nhiều tranh luận đó! Phía cảnh sát thì nói là hắn bị bọn họ bắn chết, nhưng mà bên ngoài thì lại có lời đồn rằng hắn bị một cường giả tự thân ra tay giết chết trong đêm khuya, rằng cảnh sát đã che giấu đi chân tướng sự thật...!Chị vẫn luôn nghĩ rằng Mã Viên là một tên biến thái rất là lợi hại.
Nếu thật có người có thể tự tay giết chết hắn, vậy bất luận là dũng khí hay là thực lực cũng đều khiến cho người ta phải kính nể đó!"