Đông An là một thành phố cổ, cất giữ một nền lịch sử vô cùng lâu đời và văn hóa uyên thâm.
Tuy nhiên, qua bao cuộc đổi mới trên quy mô lớn của thành phố, từng toà nhà cao ốc mọc lên, những văn hóa cổ xưa đó chỉ còn có thể tìm thấy ở những địa điểm thắng cảnh du lịch bảo tồn nổi tiếng.
Nhà của Triệu Thụy nằm giáp phía nam Đông An trong một toà chung cư một trăm linh tám tuổi có thừa, thấp bé tồi tàn.
Mặc dù bị vây quanh bởi lớp lớp những toà chung cư cao ngất, khiến nó trông có phần xấu xí, nhưng cũng làm cho nó tương đối tĩnh lặng.
Triệu Thụy về đến nhà, việc thứ nhất làm chính là tắm rửa.
Ở bên ngoài dãi dầu nắng bụi đã nhiều ngày, lại còn ở trong hải thuỷ ngâm mình biết bao lâu, sớm đã dơ bẩn không ra giống người.
Lao vào phòng tắm, tùy ý để những dòng nước từ trong vòi sen phun xối rửa ráy thân thể, hắn sảng khoái thở ra một hơi, cảm thấy chốn vàng chốn bạc cũng thật sự không so bằng cái ổ chuột của mình.
Ở nhà mới là thoải mái tự tại.
Tắm rửa hết một giờ, đem hết dơ bẩn trên người kỹ lưỡng kỳ sạch, Triệu Thụy một mặt dùng khăn lau chùi những giọt nước trên người, một mặt tiện tay cầm lấy một chiếc gương săm soi.
Từ sau lúc thân thể dung hợp với cơ nhân của viễn cổ yêu ma, trên người đã phát sinh cự biến, nhưng hắn vẫn không biết khuông mặt của mình đã biến thành dạng gì.
Chiếc gương tròn phản chiếu rõ ràng khuôn mặt của hắn - da dẻ màu đồng, mày kiếm mắt sáng, đường nét phân minh, trông thập phần anh tuấn, so với trước kia nếu đứng trong đám đông cũng nhìn không giống kẻ bình phàm, rõ ràng không cùng cấp bậc.
Thật may mắn là dung mạo bây giờ cuối cùng vẫn còn mang theo hình dáng trước kia.
"May quá, cũng may rốt cuộc còn có thể nhận ra, bằng không, nếu bọn hàng xóm, thầy giáo, đồng học mà cũng không nhận ra, có thể sẽ rất phiền toái a."
Triệu Thụy lấy tay sờ nắn khuôn mặt, buông tiếng thở phào nhẹ nhõm.
Hắn vốn vẫn lo lắng cơ nhân của yêu ma sẽ khiến cho thân thể hắn có quá nhiều biến đổi.
Giờ đây nhìn lại, hắn thật đã có chút lo xa.
Tắm rửa xong, khi hắn bước vào phòng ngủ lấy quần áo sạch sẽ ra thay, tiếng đập cửa đột nhiên vang lên.
“Ai đó?"
Triệu Thụy hỏi một tiếng, trong lòng có chút buồn bực.
Như thế nào mình vừa mới về thì đã có người đến tìm.
Mở cửa ra, chỉ thấy một cô gái khoảng chừng đôi mươi, dáng người thanh mảnh, xinh đẹp đang đứng ở ngoài cửa.
Cô gái trên thân vận một chiếc áo phông trắng, bên dưới mặc chiếc quần bồi ngắn, chân xỏ đôi dép lê màu phấn hồng, cặp đùi xinh đẹp thon dài khiến kẻ khác choáng váng mê hoặc.
"Tiểu Thụy! Thật là ngươi? Ngươi đã về!"
Cô gái nhìn thấy Triệu Thụy lập tức mừng rỡ kêu một tiếng, vươn tay muốn ôm Triệu Thụy một cái thật nồng nhiệt.
Đột nhiên lại nghĩ đến nam nữ khác biệt, cánh tay đang vươn ra giữa không trung đột nhiên lại buông xuống.
"Tiểu Lan tỷ, chúng ta bất quá không gặp mới hơn mười ngày, có cần phải nhớ ta như vậy không?" Triệu Thụy vừa cười vừa để cho cô gái bước vào.
Cô gái này tên là Tôn Tiểu Lan, ở đối diện với nhà Triệu Thụy.
Cha nàng là giảng viên đại học, mẹ cũng là giáo viên cao trung (trung học phổ thông).
Vì là láng giềng, quan hệ của hai người từ nhỏ đã hết sức thân mật.
Hơn nữa từ tiểu học, sơ trung, cao trung đều học cùng trường, sau đó còn thi đỗ vào cùng trường đại học, có thể gọi là một đôi thanh mai trúc mã.
Tôn Tiểu Lan lớn hơn một tuổi so với Triệu Thụy, nên từ nhỏ đã tự coi là tỷ tỷ của Triệu Thụy, và có một khao khát bảo vệ mãnh liệt.
Mấy bà ở lầu dưới có lần còn giễu cợt nói Tiểu Lan chính là cô gà mái nhỏ tràn ngập lòng yêu thương, luôn bảo vệ Triệu Thụy.
"Tất nhiên là nhớ ngươi." Tôn Tiểu Lan vào phòng, bước đến ghế sô pha ngồi xuống, thoải mái như thể đây chính là nhà mình, cặp giò trắng nỏn thon dài vắt chéo lên nhau, đung đưa đung đưa.
"Hai ngày trước nghe thím Lý bên cư ủy hội nói, chiếc du thuyền Hải Lĩnh Hào mà ngươi đi, lúc xuất hải gặp phải mưa to gió lớn, tử vong và mất tích rất nhiều người.
Ngươi cũng có tên trong danh sách những người bị mất tích, hy vọng sống sót không lớn.
Lúc ấy ta đã rất thương tâm khóc lớn một hồi! Không nghĩ tới vừa khóc xong, ngươi lại tự mình chạy về, thật sự là làm cho ta khóc phí một trận a."
Tôn Tiểu Lan ngữ khí có chút ai oán, nhưng đôi mắt to tròn lại chăm chăm nhìn lên mặt Triệu Thụy ngó đi ngó lại, lộ ra một cổ hỉ ý, hiển nhiên vì việc hắn an toàn trở về đã cảm thấy phi thường cao hứng.
Triệu Thụy cười nhẹ, trong lòng có chút cảm động.
Từ khi cha mẹ vì tai nạn xe cộ mà mất đi, trên đời này đại khái cũng chỉ có Tiểu Lan tỷ quan tâm đối xử và chiếu cố hắn nhất.
"Tỷ như thế nào biết ta đã trở về?"
"Ta vừa rồi ở nhà đang xem TV, đột nhiên nghe lão mụ nó đối diện có tiếng mở cửa, còn tưởng là có trộm, vì vậy đến sát cửa nhà người lắng nghe.
Bên trong không ngờ có tiếng tắm rửa, cho nên mới nhanh gõ cửa.
Không nghĩ tới, một tiểu Thụy còn sống sờ sờ lại xuất hiện trước mắt ta!"
Nói đến đây, nàng như là nhớ tới điều gì, nghiêng đầu, nhìn Triệu Thụy hỏi: "Được rồi, ngươi làm thế nào từ trong hải nạn mà sống sót? Ta nghe thím Lý nói tỷ lệ sống sót hình như không cao a!"
Triệu Thụy có chút do dự, không biết hắn có nên hay không đem chuyện của Tiên Ma Mộ Viên nói cho nàng.
Tính toán một chút, hắn cảm thấy nên đem những kinh lich bản thân vừa trải qua giấu kỹ đi.
Dù sao đoạn kinh lịch đó thật sự là quá mức ly kỳ, những kẻ đầu óc chỉ cần có chút tỉnh táo đều sẽ không tin.
Nếu phải nói ra ra sự thật, chỉ sợ sẽ bị Tiểu Lan tỷ lập tức nghĩ rằng mình đang bị kích thích mãnh liệt, thần trí bất thường, trực tiếp đưa đến bệnh viện tâm thần.
"Khi cơn bão kéo tới, ta đã ngã xuống biển, sau khi hôn mê tỉnh dậy, may mắn được một con thuyền khác đi ngang qua giải cứu, cho nên mới có thể sống sót." Hắn bịa ra một lý do, tránh nhắc đến việc đó.
"Ồ? Thật sao! Tiểu Thụy, vận khí của vậy ngươi thật sự là tốt đó." Tôn Tiểu Lan không hề tỏ ra hoài nghi với lời giải thích này, "Nhưng mà, ta cảm giác ngươi lần này trở về hình như có chút biến đổi đây!"
"Chỗ nào biến đổi?" Triệu Thụy hơi kinh hãi, tưởng rằng nàng đã nhìn ra sơ hở.
"Đen ra, đẹp ra, hình như ngay cả khí chất cũng có biến đổi lớn nữa!" Tôn Tiểu Lan có chút nhíu mày, cẩn thận đánh giá Triệu Thụy, có vẻ có chút nghi hoặc, "nhưng mà nhìn kỹ lại, dường như không có biến đổi gì."
Triệu Thụy thở phào nhẹ nhỏm, cười nói: "Đương nhiên không có biến đổi gì, ở trên biển dãi dầm nắng mưa, đương nhiên sẽ khỏe mạnh lên một chút.
Về phần đẹp trai, ta vẫn luôn rất tuấn tú!"
"Thật khoát lác." Tôn Tiểu Lan cười giơ tay, khẽ gõ đầu hắn: "Đại nạn không chết, tất có hậu phúc, ngươi còn có thể sống trở về, chính là chuyện đại hỷ.
Như vậy đi, ta đãi ngươi ăn cơm, giúp cho ngươi bớt sợ."
"Tiểu Lan tỷ, phải là ta đãi mới đúng."
"Ngươi trong tay tiền không nhiều, chớ nên xài hoan phí." Tôn Tiểu Lan lấy thân phận đại tỷ nghiêm trang giáo huấn hắn một câu, sau đó nói tiếp:"đi đến chỗ Hành Nhạc Lâu ở tiểu khu đối diện đi.
Cải Hồ Nam của bọn họ làm rất ngon, ta đã mê từ lâu rồi, lần này cuối cùng đã có cơ hội chiêu đãi!"
Triệu Thụy biết bản thân không ương bướng bằng nàng, chỉ có thể cười gật đầu đồng ý.