Sau khi Triệu Thụy bỏ đi không lâu, một chiếc xe cảnh sát đã nhanh chóng đến con phố mà hắn và Mã Viên chiến đấu.
Hai viên tuần cảnh, một gầy một béo bước xuống xe.
Bọn họ vì nhận được điện thoại báo rằng có người đánh nhau ở đây, hơn nữa còn đánh rất kịch liệt, cho nên đến đây xem.
Mấy chuyện đánh lộn trên đường phố này đối với tuần cảnh mà nói, có thể nói là chuyện thường ngày, cho nên không ai để ý lắm.
Thế mà, bọn họ vừa xem qua tình huống ở hiện trường, liền không thể kềm chế mà ngây người, miệng mồm há hốc!
Xi-măng trên mặt đường bị xới tung lên, cột đèn đường bằng thép gãy lìa làm đôi, nhà cửa sụp đổ.

Hình ảnh dấu vết của cuộc ẩu đả ở nơi này thực quả giống như được xe tăng hạng nặng vinh dự viếng thăm.
"Đây...!ở đây rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Qua mãi một hồi, viên tuần cảnh mập lùn mới lấy lại tinh thần, lẩm bẩm hỏi.
"Không...!không biết." Viên tuần cảnh cao gầy(*) nuốt nước miếng trả lời, "không phải nói có người đánh nhau ở chỗ này sao? Sao không thấy người? Nhà cửa sập đổ sẽ không phải là do đánh nhau mà bị chứ? Chắc phải dùng đến đạn hỏa tiễn may ra mới bắn sập đấy!"
Trong lúc hai người bọn họ còn đang kinh hãi, viên tuần cảnh cao gầy chợt phát hiện ra Vân Phi.
Gã liền vội chạy đến kiểm tra tình hình của Vân Phi, sau đó quay về phía đồng sự nói: "Này, ở đây có một cô gái đang hôn mê, nhưng hình như không có bị thương."
"Gọi xe cứu thương đi." Viên tuần cảnh mập lùn thuận miệng trả lời, quay bước về phía chỗ căn nhà bị sập đổ.
Gã đã phát hiện ra cặp giò của Mã Viên ló ra ngoài đống đổ nát.

Dỡ mấy khối gạch đá đè trên thân Mã Viên, để cho khuôn mặt của Mã Viên lộ ra, viên tuần cảnh mập lùn cơ hồ chẳng cần kiểm tra kỹ càng cũng tức khắc biết được kẻ này đã chết.
"Phát hiện có một người chết!" Gã kêu lớn.
Vừa nghe có nhân mạng, viên tuần cảnh cao kều không khỏi thất kinh, chạy đến bên đồng sự, định xem xét tình huống.
Song, ngay khi gã vừa nhìn thấy rõ khuôn mặt của kẻ đã chết, cặp mắt lập tức trợn trừng chấn kinh, chỉ tay vào cái thi thể, miệng lắp bắp nói không ra lời!
"Tên...!tên này hình như là Mã Viên!"
"Mã Viên?" Viên tuần cảnh thấp béo cũng không khỏi thất kinh, "hắn đúng là tên trọng phạm truy nã số một đó của bộ công an, Mã Viên?"
"Đúng! Không sai! Chính là hắn! Tớ đã từng xem kỹ lệnh truy nã, mỗi một đặc trưng đều giống hệt như nhau!"
"Tên này đúng là trọng phạm nguy hiểm cực độ à! Nghe nói tối hôm qua cục trưởng(1) đích thân tự mình dẫn mấy trăm người đi truy bắt, vậy mà cũng để cho hắn chạy mất, hơn nữa còn giết chết mấy đồng sự.

Thật cường hãn đến kinh người mà! Sao bây giờ bỗng nhiên lại chết ở chỗ này?"
Viên tuần cảnh cao gầy lắc lắc đầu nói: "Không rõ, nhưng chúng ta cần phải mau chóng báo cáo."
Nói xong, gã liền lấy máy bộ đàm, đem tình huống ở chỗ này báo cáo tỉ mỉ lên cấp trên một lượt.
Không lâu sau, còi xe hú lên khắp nơi, mấy chục chiếc xe cảnh sát từ bốn phương tám hướng phóng như bay đến hiện trường, phần lớn là lực lượng cảnh sát trang bị vũ trang đem cả con đường phong tỏa rất là nghiêm ngặt, như thể sắp có đại địch.
Nữ cảnh Trương Hân cũng đã có mặt ở hiện trường trước tiên.
Trải qua khám sát sơ bộ hiện trường, cùng với kết quả kiểm nghiệm thi thể của pháp y, cô có thể phán định Mã Viên cùng với một đối thủ thần bí, sau khi trải qua một trận chiến đấu kịch liệt, đã bị đánh chết thảm(2)!
Trương Hân cảm thấy thực sự khó tin.

Đêm qua cô đã tận mắt kiến thức qua sực khủng bố và cường hãn của Mã Viên.

Đối với cô mà nói, nó thực sự là một cơn ác mộng khó quên.
Không ngờ rằng, chưa qua 24 tiếng đồng hồ, Mã Viên đã đột ngột chết ở trên phố.
Rốt cuộc là kẻ nào có thực lực cường đại như vậy, có thể dũng mãnh đánh chết cái tên Mã Viên rõ tiếng hung danh, cường hãn vô bì! Hơn nữa còn đánh gãy vụn hết xương cốt toàn thân!
Mục đích của kẻ thần bí này là gì? Thực lực của hắn rốt cuộc mạnh đến mức nào?
Trương Hân khoanh tay, đứng bên chiếc xe cảnh sát, ngơ ngẩn một hồi, rồi sau đó xoay đầu hỏi viên cảnh sát kế bên: "Dân chúng ở bên đường có người nào đã trông thấy tình cảnh đánh nhau hay không?"
"Có." Viên cảnh sát nọ trả lời, "căn cứ vào điều tra của chúng tôi, phụ cận có không ít cư dân đã chứng kiến cục diện trận đánh.

Nhưng bởi vì tốc độ chiến đấu kỳ thật quá nhanh, mắt thường cơ hồ nhìn không rõ.

Thành thử, không ai thấy rõ kẻ đã đấu với Mã Viên rốt cuộc là kẻ nào."
"Có người nào dùng máy chụp hình hoặc quay phim để ghi hình?"
Viên cảnh sát đáp: "Không có.

Quá trình chiến đấu rất ngắn ngủi, đến lúc dân cư lân cận chuẩn bị ghi hình thì cuộc chiến cũng đã kết thúc."
Trương Hân khẽ gật đầu, đôi mày nhíu lại, đang muốn tìm một manh mối khác thì viên cảnh sát lại nói tiếp: "Trương đội trưởng, thân phận của cô gái bị hôn mê cũng đã tra ra được rồi.

Cô gái ấy tên là Vân Phi, là cháu gái của Vân Hùng, người đứng đầu tập đoàn Hoa Thiên, hôm nay cùng bạn học đi sàn nhảy, không ngờ lại bị Mã Viên bắt đi, hai cận vệ bên người cô ta đều đã bị trọng thương."
"Hả? Vân Phi?"
Trương Hân tức thì thất kinh.

Tập đoàn Hoa Thiên chính là tập đoàn thương nghiệp khổng lồ Đông An, thậm chí có tiếng ở ba tỉnh Tây Bắc.
Nắm giữ tập đoàn Hoa Thiên là gia tộc họ Vân, thực lực càng thêm hùng hậu, bối cảnh cực thâm.
Nếu Vân Phi có xảy ra chuyện gì bất trắc, vậy hậu quả thật sự sẽ không thể tưởng tượng nổi.

Chỉ e vài quan chức cấp cao trong cục cảnh sát sẽ phải gánh chịu trách nhiệm, nói không chừng cả cái tiền đồ tốt đẹp cũng sẽ phải đem ra để bồi thường.
"Lập tức đưa Vân Phi đến bệnh viện tiến hành kiểm tra thêm.

Ngoài ra, điều thêm một ít người bảo vệ nghiêm mật, không thể để xảy ra bất kỳ sự cố gì, rõ chưa?" Cô truyền đạt mệnh lệnh một cách ngắn gọn và rõ ràng.
"Rõ!"
Viên cảnh sát hành lễ, rồi nhanh chóng chạy đi bố trí nhân thủ.
Sau khi phía cảnh sát đến hiện trường không lâu, rất nhiều ký giả của giới truyền thông, cũng từ các thông tin vỉa hè kiếm được, lập tức ùn ùn kéo đến, mong muốn có thể tranh được tư liệu thời sự trước tiên.
Mã Viên là trọng phạm bị truy nã số một nổi tiếng hung ác, cái chết của gã tuyệt đối sẽ là một tin tức chấn động, ai ai cũng muốn có được trước tiên.
Nhưng phía cảnh sát lại nghiêm mật phong tỏa hiện trường, thậm chí cả khu vực bên ngoài hai ngã tư đường(**) cũng nghiêm ngặt khống chế người ra vào, căn bản không cho phép ký giả tiếp cận, càng không cho phép ký giả thu thập bất kỳ tin tức gì.
Đến tận hơn ba giờ sáng, người phát ngôn bên phía cảnh sát mới xuất hiện, phát biểu một tuyên bố ngắn gọn, đại khái nói rằng hai viên cảnh sát trong quá trình tuần tra phát hiện một người rất giống, có thể là Mã Viên, bèn tiến đến thẩm vấn.

Ai ngờ Mã Viên đột nhiên công kích viên cảnh sát.

Thấy tình hình cảnh cáo không đem lại hiệu quả, hai viên cảnh sát đã nổ súng bắn chết gã.
Đây dĩ nhiên không phải là sự thật, mà phía cảnh sát cũng không thể và không dám đem tình huống thật ra công bố cho giới truyền thông.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play