Do biệt thự của Sơn Thủy Nhã Uyển đều được các kiến trúc sư có tiếng trong nước được mời về thiết kế, hơn nữa đã được chỉnh trang, cho nên mua hôm nào là đã có thể ở ngay ngày hôm đó.
Triệu Thụy về nhà thu thập một vài thứ vật dụng cần thiết xong liền dọn thẳng đến đó ở.
Sơn Thủy Nhã Uyển nằm ở ngoại thành phía đông thành phố, còn đại học Đông Lăng lại nằm ở phía tây nam, hai nơi cách nhau khá xa, nếu đi bằng phương tiện công cộng phải mất hơn tiếng đồng hồ.
Nếu trên đường gặp phải ùn tắc giao thông chẳng hạn thì sẽ còn tốn nhiều thời gian hơn.
Triệu Thụy không có xe, hơn nữa hắn cảm thấy đi taxi cũng tiện lợi, cho dù có gặp tắc đường cũng có thể đổi xe khác, do đó chưa có tính đến việc mua xe.
Bất quá điều này càng làm cho mấy cô nàng môi giới ở bộ phận tiêu thụ nhà thêm cảm thấy thần bí và cổ quái.
Bọn họ thường tụ tập lại, nhỏ to thì thầm phỏng đoán xem hắn rốt cuộc là đang suy nghĩ cái gì.
Triệu Thụy cũng chẳng để ý đến ánh mắt kinh ngạc của người khác, vẫn cứ chuyện ta, ta làm.
Thực lực của Triệu Thụy bây giờ đã gần sắp đột phá cảnh giới Đoạt Linh trung kỳ, bước vào Đoạt Linh hậu kỳ.
Mặc dù chỉ hơn kém nhau một đẳng cấp, nhưng sức mạnh xuất ra lại tuyệt nhiên bất đồng.
Sau khi bước vào Đoạt Linh hậu kỳ, thực lực của hắn sẽ được thăng tiến vượt bậc, cơ thể được chân khí bảo vệ, thậm chí sẽ có thể chống đỡ được đạn bắn.
Đó đúng là một bước nhảy vọt thật lớn.
Nếu đạt tới được cảnh giới này, những uy hiếp mà hắn gặp phải sẽ bớt đi rất nhiều.
Đấy là việc mà hắn sẽ không cách nào làm được với Đoạt Linh trung kỳ.
Vì vậy, hắn càng thêm cố gắng để tu luyện.
Xuất phát từ nhu cầu tu luyện, Triệu Thụy rất siêng đi đến Sơn Thủy Nhã Uyển, chỉ cần hôm sau không có lớp, thì ngày hôm trước hắn nhất định sẽ trở về Phong Lâm cư.
Cứ đến mỗi tối, hắn lại lặng lẽ rời khỏi nhà, lén vào dãy núi phía sau căn biệt thự, tiến hành tu luyện thường ngày, không ai quấy rầy, càng không có ai phát hiện.
Dãy núi liên miên ở sau khi Sơn Thủy Nhã Uyển thuộc về khu rừng bảo tồn quốc gia cho nên được bảo vệ rất tốt.
Ở bên trong không khí tươi mát, suối nước trong veo, không chút ô nhiễm.
Thiên địa linh khí ẩn chứa trong núi mặc dù không thể so với những vùng sông to núi lớn(1), nhưng vẫn tốt hơn nhiều sơ với ở trong thành phố.
Đối với điều này Triệu Thụy rất là hài lòng.
Bên trong dãy núi này bởi vì địa hình địa thế bất đồng, cho nên địa điểm tu luyện cũng có phân biệt tốt xấu.
Triệu Thụy đã liên tiếp thay đổi phải đến mấy địa điểm tu luyện ở trong khu rừng công viên, mặc dù càng ngày càng tốt hơn, nhưng thủy chung vẫn chưa đạt đến được tiêu chuẩn lý tưởng nhất mà hắn mong muốn.
Đêm thứ năm hắn ở trong Sơn Thủy Nhã Uyển, như thường lệ, đợi đến khi trời tối đen, hắn bèn bước vào khu rừng bảo tồn.
Tản bộ bên trong khu rừng, hít thở cái không khí trong lành, lắng nghe tiếng chim hót du dương, trong lòng Triệu Thụy cảm thấy thập phần mãn ý.
Hắn cũng không tức tốc vội vã bắt đầu tu luyện mà xuôi theo dòng suối róc rách tiếng bước vào sâu trong khu rừng.
Dòng suối trong đến nỗi có thể nhìn thấy rõ đáy uốn lượn quanh co, kéo dài mất hút vào trong bóng tối, cũng không biết là kéo dài đến đâu.
Triệu Thụy thuận bước xuôi theo dòng, chỉ cảm thấy địa thế càng lúc càng hiểm trở, cây cối trong rừng càng lúc càng thêm um tùm rậm rạp, thậm chí che mờ cả ánh trăng, khiến cho ánh sáng không cách nào xuyên qua được tán lá dày đặc mà rọi xuống mặt đường ở phía trước.
Chính lúc đang cân nhắc xem có nên quay đầu trở về, tìm kiếm một con đường khác, Triệu Thụy đột nhiên nghe thấy từng trận từng trận nước đổ đập vào đá truyền lại từ phía trước.
Chẳng lẽ đã đến cuối dòng rồi?
Nghĩ vậy, hắn thuận theo âm thanh mà bước tới.
Sau khi vòng qua một cây khuynh diệp chắn đường, mọi thứ đều trở nên sáng tỏ.
Hiện ra trước mắt là một hồ nước diện tích chừng một trăm mét vuông, nước hồ trong veo, nhưng lại không thấy đáy, cũng không biết rốt cuộc là sâu cỡ nào.
Từ trên vách đá cao khoảng mười mét, một mảng thác nước trút xuống, đổ vào trong hồ.
Ngoài thác nước ra, còn có bảy tám dòng suối nhỏ cũng từ bốn phương tám hướng uốn lượng trườn đến, mang nước rót vào trong lòng hồ.
Trăng sáng trên cao mang ánh nguyệt quang sáng ngời rọi xuống, phản chiếu trên mặt hồ.
Chỉ là bóng trăng bị thác nước trút xuống vỡ tan từng mảnh.
Chung quanh hồ nước, những tảng đã bị phủ kín bởi rêu xanh, dễ thấy đã từ rất lâu không có người ghé đến.
Sau khi Triệu Thụy quan sát địa hình chung quanh, rồi cảm thụ kỹ linh khí tích tụ trong hồ một lượt, tự đáy lòng của hắn, một luồng cảm xúc hưng phấn chợt dâng trào.
Hắn không ngờ trong lúc vô ý mình đã tình cờ tìm thấy được một bảo địa để tu luyện - Sơn Chi Nhãn!
Cái gọi là Sơn Chi Nhãn chính là để chỉ nơi linh khí tụ tập của một ngọn núi (long mạch của núi).
Hồ nước này là do thác nước và các con suối trong khe núi tụ hội mà thành.
Linh khí được tích tụ trong núi thuận theo dòng nước chảy về nơi này, rồi từ từ lắng đọng.
Không những vậy, hồ nước trực tiếp nhận ánh nguyệt quang chiếu xuống, hấp thu tinh hoa trong ánh trăng, trải qua nhiều năm tháng đã khiến cho linh khí tích tụ trong hồ càng thêm sung túc!
Đối với tu chân giả mà nói, nếu có thể tu luyện ở trong hồ này sẽ được một ích lợi cực kỳ lớn!
Triệu Thụy không hề chậm trễ, "ùm" một tiếng liền nhảy xuống hồ.
Cái lạnh buốt của nước hồ thẩm thấu qua da, thâm nhập trực tiếp vào tận trong xương cốt.
Triệu Thụy sảng khoái thở dài ra một hơi… Ngâm mình trong hồ được một lúc, hắn lấy từ trong chiếc nhẫn Càn Khôn ra một cây tiên sâm vạn năm bỏ cả vào miệng nhai nhai, đoạn nuốt xuống.
Ăn một cây tiên sâm trước khi tu luyện đã trở thành một thứ thói quen của hắn.
Chỉ là, nếu đem truyền cái thói quen này ra ngoài không biết sẽ làm tiếc chết bao nhiêu người.
Sau khi ăn xong cây tiên sâm, Triệu Thụy lúc này mới bắt đầu chuyên tâm tu luyện.
Tâm hắn từ từ trầm tĩnh, mọi tạp niệm trong đầu cũng theo đó mà từng chút một bị loại trừ.
Tiếng chim kêu, nước chảy, giống như viễn cảnh ở trong phim, dần dần tan biến.
Ở trong thiên địa một mảng yên tĩnh, không có bất kỳ một âm thanh nào, chỉ còn đó một mình hắn.
Lúc này, Triệu Thụy cảm nhận được rõ ràng dòng nhiệt lưu sinh được ra bởi cây tiên sâm vạn năm đó đang bốc lên từ trong đan điền của hắn.
Vì đã có nhiều kinh ngiệm tu luyện kiểu này, hắn rất thành thạo dẫn dắt dòng nhiệt lưu này tiến vào kinh mạch, chuyển động tuần hoàn ở trong kinh mạch, không ngừng đem nó tôi luyện, chuyển hóa thành chân khí ở trạng thái sương mù.
Cùng vào lúc đó, dưới tác dụng của Bát Hoang Lục Tiên Quyết, linh khí được ngưng kết qua vô số năm ở trong hồ bị kích thích mà phát ra.
Chúng giống như những sợi tơ nhện bé li ti vô thanh vô tức lặng lẽ thẩm thấu qua da Triệu Thụy, tiến vào trong cơ bắp, mạnh mẽ xâm nhập vào kinh mạch hắn, rồi cũng xuôi theo kinh mạch bắt đầu vận hành, trực tiếp chảy vào đan điền, rồi ở trong này hòa hợp thành một thể.
Vô luận là dòng nhiệt lưu sản sinh bởi tiêm sâm vạn năm, hay là linh khí tích tụ trong hồ, kỳ thực đều có chung một nguồn gốc.
Bọn chúng giao hội bên trong đan điền, dung hợp, rồi dần dần sản sinh ra sự cộng hưởng.
Hai loại linh khí này tụ hợp lại bên trong kinh mạch càng lúc càng nhiều, càng lúc càng mãnh liệt, sự cộng hưởng cũng vì đó mà trở nên hết sức mãnh liệt.
Ở dưới sự cộng hưởng này, Triệu Thụy chỉ cảm thấy toàn thân nhẹ nhàng bay bổng, như thể linh hồn đã thóat ly khỏi thân thể, không còn bị ràng buộc bởi bất cứ thứ gì, bồng bềnh theo gió, vô cùng ung dung thoải mái.
Qua hai ba tiếng đồng hồ, tiên sâm vạn năm đã hoàn toàn bị hấp thu tiêu hóa, dòng nhiệt lưu sinh ra bên trong cơ thể hắn cũng hoàn toàn bị chuyển hóa thành chân khí, tích tụ ở trong đang điền.
Linh khí trong hồ mặc dù không cung cấp một cách cường đại mãnh liệt như tiên sâm vạn năm, nhưng lại liên miên bất tật, vô cùng vô tận.
Chúng không ngừng xâm nhập vào trong thân thể Triệu Thụy một cách dũng mãnh, như thể tìm đến một nơi chốn mới.
Triệu Thụy như một cái lỗ đen vũ trụ, không biết mệt mỏi tham lam hút những linh khí này vào.
Khí tức yêu ma nồng đặc từ trong cơ thể hắn chầm chậm tóat ra ngoài, như một màn sương khói vô hình, bao hắn vào bên trong.
Mặc dầu người bình thường không thể nào phát hiện ra được cái khí tức yêu ma này, nhưng côn trùng, chim thú ở phụ cận lại có thể cảm nhận được một cách bén nhạy.
Bọn chúng kinh hoảng lúng túng, từ nơi náu thân mà lũ lượt chạy ra, rời xa khỏi chỗ Triệu Thụy, không dám đến gần một bước.
Thời gian từng chút trôi qua, khí tức yêu ma bao quanh Triệu Thụy cũng càng thêm nồng đậm.
Ánh trăng bạc di chuyển về phía Đông, khiến cho bóng đêm dần thêm dày đặc, ngay cả chim muôn trong rừng cũng yên tĩnh trở lại, bước vào giấc mơ hương.
Ngay vào lúc này, khí tức yêu ma ở bên người Triệu Thụy đột nhiên nổ "oành" một tiếng, từ trong hồ nước bắn thẳng lên không trung, cao phải đến mười mét.
Nước ở trong hồ dưới sức ép của đạo lực to lớn cũng đã phun thẳng lên, tạo thành một cột nước khổng lồ, làm nền cho Triệu Thụy, trông giống như giao long xuất hải , khí thế kinh nhân!
Triệu Thụy bình ổn đáp xuống một tảng đá bên cạnh hồ, thở ra một hơi thật sâu, mặt lộ ra một nụ cười vừa ý.
Hắn đã đột phá cảnh giới Đoạt Linh trung kỳ, bước vào Đoạt Linh hậu kỳ!