Vừa nói xong, một bên lấy ra vài viên đan dược chữa thương đưa đến trước mặt Đổng Tú Linh.
Đổng Tú Linh do dự một chút, cuối cùng cũng tiếp nhận ăn vào, sau đó vận khí chữa thương.
Một lát sau, dược lực tan ra, thương thế của nàng liền chuyển biến tốt đẹp, sắc mặt cũng đã dần dần khôi phục vẻ hồng nhuận.
Đến lúc này, Đổng Tú Linh trong lòng địch ý rốt cục tiêu tán, khuôn mặt tuyệt mỹ nhìn Triệu Thụy cũng đã lộ ra vài phần cảm kích : "Đa tạ hai vị tiên hữu đã mạo hiểm tương trợ, Tú Linh vô cùng cảm kích, chỉ là không biết hai vị tôn tính đại danh là gì?"
Triệu Thụy đem tên mình cùng Đôn Triệt báo ra, sau đó hỏi: "Ngươi tại sao muốn đi ám sát Lôi Thần vậy? Lấy lực lượng trước mắt của ngươi cơ hồ không có khả năng thành công"
Đổng Tú Linh trầm mặc một hồi, trong đôi mắt to xinh đẹp lộ ra thần sắc phẫn nộ lẫn đau thương: "Phụ thân ta là Thiên Hằng Thành thành chủ.
Lôi Thần thèm nhỏ dãi dung mạo mỹ lệ của ta, muốn đem ta nhét vào hậu cung của hắn, vì thế hắn ra lệnh cho phụ thân ta đem ta giao ra.
Lôi Thần sưu cao thế nặng, bạo ngược tàn nhẫn, cha ta dưới sức mạnh quyền thế của Lôi Thần vẫn tức giận nhưng không dám nói.
Thế nhưng một hôm, Lôi Thần đánh chủ ý lên ta, đến lúc này cha ta không thể kiềm được lại kiên quyết không chịu đem ta giao ra, hơn nữa mang ta dấu đi.
Kết quả, Lôi Thần mượn bừa một cái “lý do” bắt cha ta đưa vào Lôi Thần pháo đài, đem cha ta nhốt lại, sau đó hạ lệnh xuống thông bài cuối cùng cho Thiên Hằng Thành, nếu ta không ở trong thời gian quy định xuất hiện, sẽ đem cha ta xử tử.
Ta thật sự không thể chịu đựng được, lại không muốn liên lụy người bên ngoài, vì thế một mình lẻn vào Lôi Thần pháo đài tiến hành ám sát Lôi Thần.
Không nghĩ tới, Lôi Thần quá mức cường đại vượt xa dự liệu của ta.
Ta ngay cả phủ đệ của hắn cũng đều không có đi vào nhưng đã bị hắn phát hiện.
Hắn phát ra một tiếng gầm điên cuồng, cơ hồ chấn tan tất cả ý chí chiến đấu ta, còn đánh cho ta bị thương.
Thân phụ ta có gia truyền chi bảo có thể che giấu khí tức mới có thể đào thoát, sau đó ở trong này gặp được hai vị tiên hữu”.
Triệu Thụy ngầm lắc lắc đầu, lòng hiếu tâm của Đổng Tú Linh quả đáng khen, chỉ là quá mức xúc động, Lôi Thần nếu có được uy danh hiển hách như thế làm sao có thể bằng vào nàng sức một người là có thể ám sát? Đây không phải là bị thiên hạ chê cười sao?
Hắn trầm ngâm một hồi, sau đó nói: "Tiên Ma Giới nên theo quy củ Tiên Ma Giới, vì cái gì Lôi Thần làm ác như thế, thế nhưng không một người nào đối với hắn tiến hành trừng trị?”
Đổng Tú Linh hít sâu vào một hơi: "Lôi Thần, kỳ thật đã thay đổi mấy lần.
Thời kỳ viễn cổ, đệ nhất Lôi Thần cũng không có tàn bạo như bây giờ, thậm chí phi thường nhân từ hiền lành, đáng tiếc là, tại trong viễn cổ chiến tranh hắn lại biến mất vô ảnh vô tung, rất có thể đã chết trận trên sa trường.
Sau mấy đời Lôi Thần tiếp theo cũng đã coi như tuân thủ tiên quy.
Nhưng Lôi Thần đương nhiệm lại hoàn toàn coi thường tiên quy, ức hiếp tiên dân thậm chí cả đê giai tiên ma, cao giai tiên ma tựa hồ cũng hoàn toàn không quan tâm, thật là khiến chúng nhân cảm thấy kỳ quái.
Chẳng lẽ nói, Thần Đế đã hoàn toàn bỏ quên chúng ta?"
"Viễn cổ chiến tranh? Thần Đế?"
Đổng Tú Linh trong miệng nói ra hai cái từ này, đưa tới chú ý của Triệu Thụy.
Hắn nghĩ thầy tướng số thần bí chỉ điểm mình, có phải hay không Đổng Tú Linh này biết chút ít tình hình cụ thể và tỉ mỉ về viễn cổ chiến tranh.
Hắn tinh thần không khỏi run lên.
Mở miệng hỏi: "Thần Đế là ai, cùng viễn cổ chiến tranh có quan hệ gì?"
Đổng Tú Linh có chút kinh ngạc lườm Triệu Thụy một cái.
Sau đó đáp: "A, thì ra ngươi đại khái vừa mới phi thăng lên Tiên Ma Giới không có bao lâu a, cư nhiên ngay cả Thần Đế - là người thống trị cao nhất Tiên Ma Giới cũng đều chưa nghe nói qua! Song, bản thân Thần Đế lại cực kỳ thần bí, cho dù là cao giai tiên ma, người nhìn thấy hắn cũng đã ít ỏi không có mấy, chúng ta chỉ là tiểu tiên càng không khả năng biết lai lịch của hắn.
Về phần viễn cổ chiến tranh bởi vì niên đại lâu đời.
Ta chỉ biết một ít nên không cách nào nói tường tận cho ngươi được”
Triệu Thụy đáy lòng hơi có chút thất vọng, hắn muốn dọ thám biết càng nhiều bí mật có liên quan viễn cổ chiến tranh tựa như đường xa gánh nặng.
Bên ngoài lữ điếm, Lôi Thần binh vẫn như cũ cấp bách tìm tòi, nhưng bên trong gian phòng Triệu Thụy thì vẫn còn tính là an toàn yên tĩnh.
Triệu Thụy an bài Đổng Tú Linh ngụ ở trong nhà.
Hắn và Đôn Triệt hai người ngủ ở gian ngoài
Đôn Triệt đối với loại an bài này không có quá nhiều ý kiến.
Đổng Tú Linh cũng cảm thấy được có chút xấu hổ, lại liên tiếp nói lời cảm tạ vài lần, lúc này mới nằm ngủ.
Đổng Tú Linh bởi vì bị thương, rất nhanh tiến vào mộng đẹp.
Đôn Triệt từ trước đến nay không nghĩ không suy, cho dù trời tự nhiên sập xuống hắn vẫn ngủ như thường, chỉ còn một người còn thức là Triệu Thụy.
Nhưng thật ra Triệu Thụy vẫn lo lắng Lôi Thần binh đột nhiên đi vòng vèo lại lần nữa đến nơi này điều tra, không dám ngủ say, thế là ngồi xếp bằng xuống, tu luyện “Bát Hoang Lục Tiên Quyết” đồng thời cẩn thận lưu ý tình huống ngoại giới.
Lôi Thần binh tìm tòi thích khách kéo dài qua đêm mãi cho gần đến ngày hôm sau mới bỏ ý định, phản hồi quân doanh.
Trong thành tiếng động lớn dần dần lắng xuống.
Triệu Thụy thu công, kết thúc tu luyện, đứng dậy đi đến bên cửa sổ đẩy cửa ra hướng ra phía ngoài quan sát, hiện trong thành phòng vệ rất nghiêm mật.
Phố lớn ngõ nhỏ đều có rất nhiều Lôi Thần binh, nhiều nhất là các nơi yếu đạo (con đường trọng yếu), các điểm trên cao đều có Lôi Thần binh đóng, trên không trung thỉnh thoảng còn có Lôi Thần tướng điều khiển tường vân suất lĩnh đại đội Lôi Thần gào thét đi qua, ở trong thành tuần tra nghiêm ngặt, tùy thời kiểm tra nhân vật khả nghi.
Xem ra loại thế cục này tựa hồ không tìm ra thích khách liền tuyệt không dừng tay.
Triệu Thụy không khỏi hơi hơi nhíu nhíu mày, hắn nguyên bản nghĩ ngày hôm sau mang Đổng Tú Linh chuyển dời đến địa điểm an toàn bên ngoài Lôi Thần pháo đài, nhưng bây giờ xem ra kế hoạch của hắn chỉ sợ khó có thể thực hiện.
Hắn đang ở trong phòng cân nhắc thì cửa phòng phòng trong đột nhiên mở ra, Đổng Tú Linh từ trong phòng đi ra.
“Cô tỉnh rồi à? Tối hôm qua ngủ ngon chứ?" Triệu Thụy mỉm cười hỏi.
“Cũng không tệ lắm.
Thật lâu không có ngủ như vậy".
Đổng Tú Linh có chút rụt rè đáp.
"Thương thế khôi phục như thế nào?"
Đổng Tú Linh cẩn thận cảm thụ sau đó có chút kinh hỉ đáp: "Đan dược mà ngươi đưa cho ta thật sự thực linh nghiệm a, hiện tại cơ thể của ta đã hoàn toàn khôi phục! Ngươi cho ta dùng là cái tiên dược gì vậy? Lại có hiệu lực lớn như vậy! Lấy thương thế của ta, cho dù là tiên y tốt nhất Thiên Hằng Thành cũng cần một đoạn thời gian rất dài mới có thể chữa khỏi!"
Triệu Thụy cười cười, hời hợt nói: "Loại đan dược này là chính ta tự luyện chế, có thể trị hảo thương thế của ngươi, xem như chính xác rồi"
Đổng Tú Linh dùng một đôi mắt đẹp, cẩn thận đánh giá Triệu Thụy vài lần: "Thuật luyện đan của ngươi lợi hại như vậy, thật là khiến người ta kinh ngạc!"
Triệu Thụy cười cười, nói: "Hiện tại thương thế của ngươi đã chữa khỏi, sau này có tính toán gì không?"
Đổng Tú Linh duỗi ra ngón tay ngọc thon dài vuốt lên mái tóc rối loạn do ngủ rồi nói: "Ta nghĩ rời khỏi nơi này chuyển dời đến một cái địa phương an toàn"
"Chủ ý rất không tệ" Triệu Thụy hai tay ôm ngực, tựa vào bên tường, từ chối cho ý kiến (DG: từ chối rồi còn nói lão TG hâm thật – Biên: văn viết mà lão) "Bất quá, hiện tại bên trong Lôi Thần pháo đài, Lôi Thần binh đầy đường cái tất cả bọn họ đều muốn bắt ngươi.
Cửa thành lại phòng vệ sâm nghiêm, ngươi muốn ly khai Lôi Thần pháo đài cơ hồ không có khả năng"
Đổng Tú Linh mỉm cười, như hoa xuân nở rộ: "Ai nói ta phải rời khỏi Lôi Thần pháo đài? Bên trong thành chẳng lẽ không có chỗ an toàn sao?"
“Oh?" Sau khi Triệu Thụy kinh ngạc lập tức nghĩ tới, nếu Đổng Tú Linh là Thiên Hằng Thành công chúa kẻ dưới tay bộ hạ trung thành và tâm phúc khẳng định là không thể nào chỉ có một mình một người.
"Ngươi tại Lôi Thần pháo đài có chỗ bí mật khác, vậy là tốt rồi.
Ngươi có thể trốn đi, rời đi Lôi Thần pháo đài"
Đổng Tú Linh nói : "Nhưng … nhưng ta vẫn còn cần hai người giúp ta một việc là đưa ta đến chỗ ẩn thân của ta.
Nếu ta một người hành động chỉ sợ sẽ khiến cho Lôi Thần binh hoài nghi"
Triệu Thụy hơi chút cân nhắc rồi gật đầu đáp ứng.
Làm người tốt làm đến cùng, đưa Phật đưa đến Tây Thiên, đã cứu nàng tất không ngại mang nàng đưa đến chỗ an toàn.
Đổng Tú Linh được Triệu Thụy cứu trong lòng đối với Triệu Thụy cũng đã có vài phần hảo cảm, hiện tại thấy Triệu Thụy đáp ứng đưa nàng đi, trong lòng lại là cảm kích đối với Triệu Thụy hảo cảm trong lúc vô tình, lại sâu sắc thêm vài phần.
Đổng Tú Linh tối hôm qua ám sát Lôi Thần mặc dù mặc tiên giáp đeo mặt nạ.
Nhưng dung mạo nàng quá mức xinh đẹp, thân thể lại quá mức thướt tha, cứ như vậy đi ra ngoài, thực dễ dàng gây chú ý.
Triệu Thụy vì thế bảo Đổng Tú Linh thay đổi quần áo, lại thi triển pháp thuật, thoáng cải biến một chút dung mạo cùng thân thể Đổng Tú Linh làm cho nàng trở nên bình thường hơn một ít, lúc này mới gọi Đôn Triệt từ trong ngủ say tỉnh lại, đi ra lữ điếm đến nơi ẩn thân của Đổng Tú Linh tại Lôi Thần pháo đài.
Ba người đi ra đường cái, đi tắt qua một ngõ nhỏ, tận lực tránh đi Lôi Thần binh tuần tra.
Mặc dù như thế, nhưng bên trong thành Lôi Thần binh thật sự nhiều lắm.
Ba người vẫn là gặp ba tốp tuần tra Lôi Thần binh.
Cũng may Đổng Tú Linh đã cải biến dung mạo và thân thể, mấy tên Lôi Thần binh cũng nhất thời không nhận ra.
Chỗ ẩn thân của Đổng Tú Linh là một tòa trạch viện tương đối hẻo lánh.
Vùng phụ cận đều là chỗ ở hoang tàn không dễ dàng hấp dẫn sự chú ý.
Mắt thấy ba người cách trạch viện không đến ba mươi thước, trong vòng một phút là có thể đi đến.
Đúng lúc này một tiếng hét lớn từ không trung vọng xuống: "Phía trước ba người! Đứng lại cho ta!"
Triệu Thụy, Đôn Triệt cùng Đổng Tú Linh ba người đồng thời ngẩng đầu nhìn lên trên, chỉ thấy một gã Lôi Thần tướng cầm trong tay Phương Thiên Họa Kích phát ra lôi quang đang điều khiển tường vân, dẫn trăm tên Lôi Thần binh, từ không trung chậm rãi đi xuống, chắn trước người bọn họ, đem ba người bọn họ bao bọc vây quanh.
Triệu Thụy tập trung nhìn vào, Lôi Thần tướng này là vị tối hôm qua hỏi hắn và Đôn Triệt!
Lôi Thần kia thấy Triệu Thụy cũng không khỏi có chút ngoài ý muốn.
Ánh mắt của hắn, tại trên người Đổng Tú Linh lướt qua sau đó có chút hoài nghi hỏi: "Các ngươi chạy đến địa phương hẻo lánh như vậy làm gì? Chuẩn bị đi nơi nào sao? Ngày hôm qua các ngươi chỉ có hai người, hôm nay như thế nào biến thành ba người vậy? Nàng kia là ai?"
Đôn Triệt một chút khẩn trương bắt đầu âm thầm ngưng tụ chân khí, một khi thân phận Đổng Tú Linh bị vạch trần, hắn liền toàn lực ra tay.
Đổng Tú Linh sự lo lắng đã tràn lên đến cổ họng, nàng lặng lẽ nắm chặt chủy thủ giấu ở trong tay áo.
Chuẩn bị một khi thân phận bại lộ thì lấy tốc độ nhanh nhất, đem đám Lôi Thần binh này đánh chết.
Bốn phía bầu không khí bất chợt khẩn trương lên.
Đôn Triệt cùng Đổng Tú Linh hai người, ngay cả mỗi một dây thần kinh đều căng đến cực hạn, bọn họ cũng không nguyện ý đả thảo kinh xà, bởi vì bọn họ phi thường rõ ràng, xem như bọn họ có thể giết sạch thần binh thần tướng nơi này, cũng chắc chắn kinh động đến những Lôi Thần binh khác ở gần đó.
Khi đó bọn họ gặp phải tai họa ngập đầu không thể nghi ngờ.
Nhưng , nếu không làm như vậy, thân phận của bọn họ trong khoảnh khắc sẽ bại lộ!