Lý Lăng Phong hết sức hài lòng đối với đệ tử cuối cùng này, nhưng cũng hết sức tiếc nuối.
Theo ông ta thấy, Tôn Tiểu Lan hết sức thông minh, có sức hiểu cực mạnh.
Thục Sơn kiếm quyết ông chỉ nói qua hai lần, Tôn Tiểu Lan đã hiểu căn bản, lại còn có thể suy một ra ba.
Nếu thể chất của Tôn Tiểu Lan thích hợp với việc tu luyện, cô tuyệt đối có thể trở thành một đóa kì hoa trên tu chân giới.
Đáng tiếc là thể chất của Tôn Tiểu Lan cho dù đã được Dịch Kinh Tẩy Tủy Đan cải tạo, nhưng vẫn không đủ xuất chúng.
Trừ phi xuất hiện kì tích, nếu không, tu vi của Tôn Tiểu Lan sau khi đạt tới một cảnh giới nhất định sẽ rất khó tiến thêm một bước.
Lý Lăng Phong chỉ đạo Tôn Tiểu Lan một trận, xem thấy càng lúc càng nhiều môn nhân Thục Sơn cưỡi phi kiếm bay về Kim Liên điện, Lý Lăng Phong biết ông phải xử lý công việc trong phái.
Thế là, ông kêu Lý Kinh Nhạn lại, bảo hắn tiếp tục chỉ đạo Tôn Tiểu Lan tu luyện, Lý Lăng Phong cảm thấy, với tu vi và kinh nghiệm của Lý Kinh Nhạn, thỉnh thoảng phụ đạo cho Tôn Tiểu Lan một chút, hẳn phải dư dả có thừa, dẫu sao, Lý Kinh Nhạn cũng đã theo ông tu hành một đoạn thời gian rất dài, tu vi đã đạt tới Phân Thần kì, không thể không ứng phó nổi với một đệ tử mới nhập môn.
Lý Kinh Nhạn đối với công việc mà chưởng giáo sư tôn giao phó này cầu còn không được!
Từ ngày đầu nhìn thấy Tôn Tiểu Lan, hắn đã mê đắm vẻ tú lệ minh diễm của Tôn Tiểu Lan.
Hắn luôn nghĩ cách tìm cơ hội tiếp cận Tôn Tiểu Lan, nhưng vẫn không có cơ hội.
Bây giờ Lý Lăng Phong cho hắn một cơ hội tốt như vậy, để hắn tiếp cận Tôn Tiểu Lan, sao hắn không cao hứng?
Trong lòng Lý Kinh Nhạn đúng là vui như nở hoa, nhưng trên mặt không tỏ vẻ gì, hắn hành một lễ với Lý Lăng Phong, hết sức trịnh trọng tỏ ý nhất định sẽ dùng hết toàn lực để phụ đạo cho Tôn Tiểu Lan, để Tôn Tiểu Lan sớm ngày đề cao tu vi.
Lý Lăng Phong trước giờ thập phần yêu thích tín nhiệm đệ tử này của mình, Lý Kinh Nhạn đảm bảo như vậy tự nhiên ông ta hết sức hài lòng và yên tâm, thế là sau khi căn dặn hai câu, liền trực tiếp quay lại Kim Liên điện, bắt đầu xử lý công việc một ngày.
Lý Kinh Nhạn cung kính tiễn sư tôn đi xong, quay đầu lại nhìn Tôn Tiểu Lan.
Tôn Tiểu Lan nhẹ nhàng múa phi kiếm, bóng người thướt tha, giống như một con bướm mĩ lệ, lay động theo gió, biến ảo ra các tư thế mê người.
Ánh nắng chiếu lên khuôn mặt xinh đẹp của cô, khiến cô trở nên mĩ diễm vô cùng!
Trong mắt Lý Kinh Nhạn bắn ra vẻ say mê, trong lòng như có móng mèo không ngừng cào nhẹ, khiến hắn ngứa ngáy khó lòng chịu nổi.
Lý Kinh Nhạn hận không thể lập tức thò tay ra, ôm Tôn Tiểu Lan vào lòng, vuốt ve một phen cho đã.
Thế nhưng hai chân hắn lại như hai cây đinh, đóng chặt lên mặt đất, không dám di động chút nào.
Trong lòng Lý Kinh Nhạn hết sức rõ ràng, Tôn Tiểu Lan là nữ nhân của ai, nếu quả thật hắn dám làm vậy, Triệu Thụy tuyệt đối sẽ lập tức tìm tới cửa, khiến hắn tan xương nát thịt, chết không có đất chôn! Cho dù hắn chạy thoát khỏi lần này, sư phó chú trọng lễ nghĩa liêm sỉ nhất cũng tuyệt đối không tha cho hắn, nhẹ nhất cũng phải phế hết công lực toàn thân hắn, trục xuất hắn khỏi sư môn.
Thế nhưng, trơ mắt nhìn người đẹp như ngọc lắc qua lắc lại trước mắt, nhưng lại không thể chạm vào, thực sự khiến hắn vạn phần khó chịu, như đang bị lửa địa ngục thiêu đốt!

Sau khi kịch liệt đấu tranh tư tưởng nửa ngày, Lý Kinh Nhạn cuối cùng cũng không chống được sự dụ hoặc của tâm ma, từng bước lại gần Tôn Tiểu Lan.
“Tiểu Lan sư muội, động tác đó của muội làm hơi không đúng.” Lý Kinh Nhạn tùy tiện tìm một cái cớ.
“Thật sao?” Tôn Tiểu Lan tin thật, ngừng lại, nhìn Lý Kinh Nhạn nói: “Kinh nhạn sư huynh, muội không đúng chỗ nào?”
“Kiếm quyết vừa rồi, không phải bắt như vậy, hẳn phải thế này… thế này…” Lý Kinh Nhạn huơ tay hai cái, rồi nói: “Để huynh dạy muội là được.”
Nói xong, thân thể ép tới Tôn Tiểu Lan, đồng thời đưa tay nắm lấy tay Tôn Tiểu Lan.
Vốn Tôn Tiểu Lan tịnh không phản đối, nhưng khi Lý Kinh Nhạn tiến lại gần, không biết tại sao, cô đột nhiên nhớ tới Triệu Thụy từng cảnh cáo cô.
Cô không khỏi nhìn vào mắt Lý Kinh Nhạn, lập tức phát hiện, sâu trong mắt Lý Kinh Nhạn dường như lóe ra một sự hưng phấn và cuồng nhiệt kì lạ.
Tôn Tiểu Lan hết sức quen thuộc ánh mắt này, khi trước cô ở nhân gian, ánh mắt những kẻ theo đuổi cô giống y như Lý Kinh Nhạn đây!
Tôn Tiểu Lan lập tức cảnh giác, mắt thấy Lý Kinh Nhạn sắp nắm lấy tay mình, cô vội vàng rụt tay lại, lui ra sau một bước, kéo dãn cự li với Lý Kinh Nhạn.
“Được rồi, Kinh Nhạn sư huynh, không phiền huynh nữa, động tác này muội từ từ luyện tập, chỉ có thông qua tự mình liên hệ, nắm bắt mới tương đối vững chắc.” Tôn Tiểu Lan uyển chuyển cự tuyệt.
“Ha ha, tiểu sư muội, chúng ta là sư huynh muội, chỉ đạo cho muội một chút, có gì mà phiền.

Có người chỉ đạo, tiến bộ mới nhanh, một mình mò mẫm, phải đi rất nhiều đường vòng.” Lý Kinh Nhạn thấy đẹp mờ mắt, không nghe ra ẩn ý của Tôn Tiểu Lan, vẫn muốn lại gần Tôn Tiểu Lan.
“Kinh Nhạn sư huynh! Xin huynh tự trọng!” Tôn Tiểu Lan hơi biến sắc mặt, giọng nói trở nên nghiêm khắc “Huynh không muốn muội đem hành vi hiện tại của huynh nói cho sư tôn lão nhân gia chứ?”
Lý Kinh Nhạn vừa nghe tới hai chữ sư tôn, chỉ cảm thấy có một thùng nước lạnh dội lên đầu, lạnh toát tới tận gót chân.
Hắn lập tức tỉnh táo lại, vội vàng lui lại hai bước, gấp rút hành một lễ nói: “Xin lỗi, Tiểu Lan sư muội, vừa rồi huynh đã thất lễ, vẫn mong sư muội ngàn vạn lần đừng trách cứ, vừa rồi huynh chỉ đùa với muội thôi.”
Tôn Tiểu Lan lãnh đạm nói: “Muội biết rồi, Kinh Nhạn sư huynh, chẳng qua muội thấy trò đùa của huynh có hơi quá lố.”
Lý Kinh Nhạn cười nói: “Đúng, đúng, huynh biết rồi, sau này huynh sẽ chú ý.”
Tôn Tiểu Lan không muốn đếm xỉa tới Lý Kinh Nhạn, đi tới giữa quảng trường, bắt đầu tập luyện một mình.
Lý Kinh Nhạn nhìn bóng lưng Tôn Tiểu Lan, trên mặt tuy mỉm cười, nhưng trong ánh mắt xen lẫn hối hận và oán hận.
Hắn hối hận là không ngờ mình lại không cẩn thận như vậy, bộc lộ bộ mặt thật của mình ra trước mắt Tôn Tiểu Lan.

Vạn nhất Tôn Tiểu Lan mách với sư tôn, mình chỉ sợ sẽ bị Lý Lăng Phong trách phạt nặng nề! Đồng thời với hối hận, Lý Kinh Nhạn còn đầy oán hận đối với Tôn Tiểu Lan.
Hắn oán hận Tôn Tiểu Lan đối với hắn lãnh đạm như vậy, cự tuyệt hắn ngoài ngàn dặm, trái lại, thân mật quan tâm với Triệu Thụy như vậy.
Chênh lệch lớn như vậy, khiến hắn đố kị cơ hồ muốn phát điên.
“Thế nào cũng có một ngày, ta phải khiến ngươi thần phục dưới thân ta!” Lý Kinh Nhạn hung hăng nhìn Tôn Tiểu Lan chăm chăm, trong lòng lặng lễ nói.
“Kinh Nhạn, ngươi qua đây cho ta!” Giọng Lý Lăng Phong bỗng từ trong Kim Liên điện bay ra.
Lý Kinh Nhạn phát hoảng trong lòng, vội vàng chỉnh lý lại tư tưởng, khôi phục sự bình tĩnh và khiêm tốn thường ngày, sau đó đi vào trong Kim Liên điện.
Tiến vào trong Kim Liên điện, Lý Kinh Nhạn bỗng cảm thấy không khí trong điện dường như nghiêm túc hơn thường ngày.
Đại điện im ắng, không có một ai, những đệ tử bình thường đi đi lại lại, dường như mới thấy quỷ, đã chẳng còn tung tích.
Lý Lăng Phong ngồi sau cái bàn dài, sắc mặt lạnh lùng, làm người ta không dám nhìn thẳng.
Lý Kinh Nhạn thấy vậy, trong lòng không khỏi hơi thấp thỏm, hắn cúi đầu, cung cung kính kính hành một lễ với Lý Lăng Phong, nhẹ giọng dò hỏi: “Sư tôn, không biết ngài gọi con có việc gì?”
Ngoài dự liệu của Lý Kinh Nhạn, chờ cả nửa ngày, Lý Lăng Phong cũng không mở miệng.
Bốn bên vắng lặng tới mức ngụy dị, uy áp vô hình từ trên người Lý Lăng Phong tán phát ra, khiến Lý Kinh Nhạn cảm thấy áp lực trên người mình càng lúc càng lớn.
Yết hầu Lý Kinh Nhạn không kìm được chuyển động một cái, trong lòng càng lúc càng sợ hãi, không biết sư tôn hôm nay vì sao lại bất thường như vậy.
Hắn muốn ngẩng đầu lên, nhìn xem sắc mặt của Lý Lăng Phong, nhưng lại sợ làm vậy chọc giận sư tôn, dẫn tới việc sư tôn nổi trận lôi đình, không khỏi do dự.
Khi Lý Kinh Nhạn sợ hãi tới cực điểm, Lý Lăng Phong đột nhiên lạnh lùng mở miệng: “Kinh Nhạn! Ngươi biết tội chưa!”
Thân thể Lý Kinh Nhạn không tự chủ run lên một cái, đáp: “Sư tôn, con không biết con phạm phải sai lầm gì.”
“Không ngờ ngươi còn dám nói không biết!” Lý Lăng Phong trợn hai mắt lên, tia giận bắn ra bốn phía “Vừa rồi ở trên quảng trường ngươi làm gì? Nói gì? Ngươi cho sư tôn ta là thằng mù, thằng điếc sao!”
Sắc mặt Lý Kinh Nhạn liền trắng bệch.
Đây đúng là càng sợ cái gì, cái đó càng tới.
Hắn vốn cho rằng, sư tôn xử lý công việc, không chú ý tới tình hình trên quảng trường, cho nên mới yên tâm chiếm tiện nghi của Tôn Tiểu Lan.

Không ngờ sư tôn tọa trấn trong Kim Liên điện, nhưng tất cả bên ngoài vẫn không chạy thoát khỏi pháp nhãn của sư tôn!
Lý Kinh Nhạn hai chân nhũn ra, quỳ xuống đất, khóc lóc cầu khẩn: “Con sai rồi! Sư tôn! Con sai rồi! Con không được có dị tâm với Tiểu Lan sư muội, chỉ là… chỉ là Tiểu Lan sư muội mĩ diễm tuyệt luân, con lần đầu thấy cô ấy đã coi như người trời, đã bị cô ấy hấp dẫn sâu sắc, đến nỗi tu vi tâm tính bao nhiêu năm hủy trong một ngày, sau cùng dẫn tới con không khống chế được, xém chút nữa phạm sai lầm lớn, con tự biết tội nghiệt thâm trọng, vẫn mong sư tôn trách phạt!”
Nói xong, Lý Kinh Nhạn quỳ sụp xuống đất, nhỏ giọng khóc thút thít, không dám đứng dậy.

Lý Lăng Phong nhìn Lý Kinh Nhạn quỳ trên đất, sắc mặt không ngừng biến đổi.
Vừa rồi ông phát hiện Lý Kinh Nhạn có mưu đồ bất chính với Tôn Tiểu Lan, đúng là phẫn nộ dị thường.
Ông là tu chân giả chú trọng lễ nghĩa cương thường nhất, yêu cầu đối với môn hạ Thục Sơn cực kì nghiêm khắc.
Thế nhưng, đệ tử mà ông yêu quý nhất, không ngờ lại có mưu đồ động tay động chân chiếm tiện nghi của Tôn Tiểu Lan.
Điều này bảo ông làm sao không tức giận! Lúc đó Lý Lăng Phong định hung hăng trách phạt Lý Kinh Nhạn để cảnh cáo.
Nhưng thấy Lý Kinh Nhạn vì ái mộ Tôn Tiểu Lan, lại hối hận về hành vi của mình, lại thêm, Lý Kinh Nhạn là đệ tử mà ông yêu quý, không khỏi hơi buông lỏng ngữ khí một chút.
“Kinh Nhạn, ngươi cuối cùng cũng có chút lòng hối cải, không phải hết thuốc chữa.

Bao nhiêu năm nay ta dạy dỗ ngươi, còn chưa uổng phí.

Ngươi hẳn phải biết, Tôn Tiểu Lan đã có người trong lòng, hơn nữa người đó còn là Triệu Thụy! Triệu Thụy tuổi còn rất trẻ, nhưng đã là cường giả thứ năm trong tu chân giới, tiền trình không thể hạn lượng.

Hắn rất quan trọng đối với Thục Sơn Kiếm Phái chúng ta! Sau này hắn tuyệt đối đủ sức trở thành đỉnh phong cường giả mới của tu chân giới! Có hắn giúp đỡ, sau khi ta phi thăng, Thục Sơn Kiếm Phái có gặp phải nguy hiểm gì, đều có thể an toàn vượt qua! Ngươi phải biết, ta vì tương lai của Thục Sơn Kiếm Phái mà hao phí tâm lực rất lớn! Mà ngươi bây giờ lại phá hoại tất cả! Kinh Nhạn, tuy ngươi là đệ tử mà ta yêu quý nhất, nhưng ta ở đây trịnh trọng cảnh cáo ngươi, Tôn Tiểu Lan không phải là đối tượng mà ngươi yêu mến, ngươi phải lập tức cắt bỏ tạp niệm, đừng có suy nghĩ không an phận nữa!”
“Dạ, đệ tử cung kính tuân theo lời giáo huấn của sư tôn, không dám thế nữa.” Lý Kinh Nhạn quỳ trên đất, vội vàng đáp.
Lý Lăng Phong cho rằng đồ đệ đã thực sự hối cải, nộ khí trong lòng đã tiêu giảm đi một ít.
“Bất kể thế nào, ngươi vừa rồi đã xúc phạm môn quy, ta phạt ngươi đi Tư Quá Phong, suy nghĩ lỗi mình trăm năm, phản tỉnh một lần cho tốt về sai lầm hôm nay.

Ngoài ra, điều này cũng có thể giúp đỡ ngươi chặt đứt tơ tình, ngươi nhân đoạn thời gian này nỗ lực tu luyện, hi vọng trăm năm sau, ta nhìn thấy ngươi, tu vi của ngươi có thể đạt tới Hợp Thể kì, ngươi có phản đối gì không?”
“Đa tạ sư tôn khai ân, đệ tử không có phản đối gì.” Lý Kinh Nhạn đập đầu với Lý Lăng Phong, sau đó lui ra.
Rời khỏi Kim Liên điện, Lý Kinh Nhạn nhẹ nhàng thở ra một hơi, vẻ hối hận trên mặt biến mất trong chớp mắt.

Chiêu này của hắn gọi là lấy lui làm tiến, cuối cùng cũng đánh động được sư tôn, thấy được chút hiệu quả.

Tuy không hoàn toàn miễn trừ trách phạt, nhưng chỉ được một hình phạt tương đối giảm nhẹ, cũng tính là hên lắm rồi.

Lưu luyến không rời nhìn Tôn Tiểu Lan vẫn đang luyện kiếm trên quảng trường một cái, Lý Kinh Nhạn lấy phi kiếm ra, bay về phía Tư Quá Phong.
Tư Quá Phong, nằm ở góc tây bắc của Thục Sơn, là ngọn núi cao và hiểm trở, hoàn cảnh tồi tệ nhất Thục Sơn.

Khác với những ngọn núi khác ở Thục Sơn là, trên Tư Quá Phong, quanh năm cuồng phong gào rít, cả ngọn núi trọc lóc, không một ngọn cỏ, Thục Sơn đệ tử bình thường sẽ không tới đây.
Chỉ có những đệ tử xúc phạm môn quy của Thục Sơn, mới bị lưu đày ở đây, diện bích hối lỗi.
Trên Tư Quá Phong có rất nhiều hang động thiên nhiên, không ít đệ tử vi phạm môn quy đều từng diện bích hối lỗi trong hang động.
Lý Kinh Nhạn cưỡi phi kiếm bay tới Tư Quá Phong, tìm một hang động trên Tư Quá Phong ở lại.
Lý Kinh Nhạn trước giờ thích sạch sẽ, chỗ ở lúc trước được quét dọn sáng sủa sạch sẽ, không một hạt bụi, xung quanh hoa nở chim hót, hoàn cảnh u nhã.
Nhưng trong hang động lại hết sức thô sơ, không có bất cứ dụng cụ gì, hơi ẩm nồng nặc, pha lẫn mùi tanh của bùn, xông thẳng vào mũi.
Lý Kinh Nhạn ngồi trong đó một lúc, chỉ cảm thấy hết sức không thoải mái, trong lòng phạm ác tâm hết lần này tới lần khác.
“Trăm năm, hối lỗi ở đây trăm năm…” Lý Kinh Nhạn đúng là không cách nào tưởng tượng cuộc sống sau này sẽ như thế nào.
Hoàn cảnh thê lương hiện tại so với trước kia tiền hô hậu ủng, được người hâm mộ tôn kính, cách biệt như trời với đất, khiến hắn cảm thấy thê lương gấp mấy lần.
Hắn mặt không biểu tình khoanh chân ngồi trong hang động, trong lòng âm thầm hối hận, nhất thời xung động, không ngờ lại khiến hắn trả giá lớn như vậy!
Nếu như hắn khắc chế một chút, che giấu tốt một chút, có lẽ không tới mức rơi vào cảnh này.
Lý Kinh Nhạn đang chán nản ở đó, một lá bùa màu vàng kim đột nhiên từ ngoài động lặng lẽ bay vào, ngừng lại lơ lửng bên cạnh hắn.

Liền đó, một ảnh ảo hình người màu vàng kim từ trong lá bùa từ từ hiện lên, xuất hiện trước mắt Lý Kinh Nhạn.

Ảnh ảo này khắp người bọc trong trường bào, một khuôn mặt màu mè như hát bội, khiến người ta căn bản không nhìn rõ dung mạo vốn có của hắn, bất quá, trong mắt lại lộ ra sự lãnh khốc và sát ý vô tận.
“Lý Kinh Nhạn, đã lâu không gặp, bây giờ ngươi hình như sống không tốt lắm nhỉ.” Ảnh ảo đó hiện thân xong, từ từ nói một câu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play