Vì cần hấp thu thiên địa linh khí, bổ sung chân khí gần như khô cạn trong cơ thể, Triệu Thụy ở lại Kính Thủy môn, bế quan tu luyện Bát Hoang lục tiên quyết.
Đám người Tôn Tiểu Lan tự nhiên cũng cùng lưu lại.
Kính Thủy môn tuy cử hành Tiên Tứ đại hội thất bại, nhưng do biết Triệu Thụy là bạn tốt của Huyền Linh, bèn để mặc bọn Triệu Thụy ở lại trong Kính Thủy môn, tịnh không xua đuổi.
Triệu Thụy ở trong phòng mình, khu trừ tất cả tạp niệm, vận dụng Bát Hoang lục tiên quyết, hấp thu linh khí trong thiên địa, bổ sung chân khí trong đan điền.
Loáng cái năm ngày trôi qua, tới ngày thứ sáu.
Chân khí trong đan điền của Triệu Thụy đã bổ sung gần như đầy đủ, căn bản khôi phục trạng thái trước kia.
Triệu Thụy hết sức hài lòng về việc này, đang lúc hắn chuẩn bị thu công.
Đột nhiên, tiếng nổ như sấm mùa xuân vang lên bên tai hắn!
Liền đó, cả người hắn quay cuồng choáng váng, cảnh vật trước mắt cũng bắt đầu kịch liệt vặn vẹo biến dạng!
Hắn biến mất khỏi gian phòng, xung quanh đều là bóng tối vô tận, trong bóng tối đó, hắn không ngừng rơi xuống dưới, dường như rơi vào vực sâu không đáy.
Triệu Thụy giật mình, trong quá trình hắn tu luyện, trước giờ chưa từng gặp qua tình huống này!
Chẳng lẽ bị tẩu hỏa nhập ma?
Triệu Thụy nghĩ vậy, thử khống chế thân thể mình lần nữa.
Thế nhưng, thân thể hắn lại hoàn toàn không chịu sự khống chế của hắn.
Tình huống này kéo dài gần nửa phút, rồi Triệu Thụy phát hiện ra cảm giác trời đất quay cuồng bắt đầu biến mất, thân hình hắn cũng bắt đầu ổn định lại.
Hắn bỗng phát hiện, hắn lại không còn bế quan trong phòng nữa, mà ra bên ngoài, ở phía trên một sơn cốc.
Ta không phải ở trong Kính Thủy môn sao? Sao đột nhiên lại tới đây? Đây là chuyện gì?
Trong lòng Triệu Thụy nghĩ vậy, hắn cẩn thận đánh giá hoàn cảnh xung quanh.
Trong không trung, tầng mây như chì nặng nề ép xuống, lờ mờ có sấm sét lấp lóe trong đó.

Sơn cốc dưới chân bị sương mù màu trắng bao phủ.
Thông qua chỗ hở của sương mù, hắn có thể thấy sơn cốc hoang vắng tới mức khiến người ta kinh ngạc đó.
Trong cốc không thấy ánh mặt trời, khắp nơi đầy quái thạch trụi lủi, thỉnh thoảng có vài gốc thực vật thò ra từ kẽ đá, nhưng đều có bộ dạng dữ tợn âm u, không có sinh khí.
Cả sơn cốc đều tạo cho người ta một cảm giác tử khí trầm trầm.
Triệu Thụy không khỏi cau mày, suy nghĩ xem vì sao mình lại đến đây.
Chính vào lúc này, âm thanh như tiếng sấm đột nhiên vang lên từ tầng mây, không ngừng vang vọng ở chân trời: “Phong Thần chi thư! Phong Thần chi thư!”
Triệu Thụy bỗng tỉnh ngộ, tất cả nghi hoặc đều giải quyết trong chớp mắt.
Thì ra đây là một giấc mơ, một kiểu gợi ý cho mình!
Trang Phong Thần chi thư tiếp theo là ở trong sơn cốc này!
Triệu Thụy còn chưa kịp ứng phó, cảm giác nóng bỏng kịch liệt đột nhiên từ hình xăm viễn cổ sau lưng hắn truyền tới.
Cảm giác phỏng rát này cường liệt như vậy, dường như đốt cháy hết cả linh hồn của hắn, khiến hắn khó lòng chịu được.
Triệu Thụy đau đớn rên lên một tiếng, từ trên không rơi thẳng xuống đất.
Một tiếng “boong” vang nhẹ lên, đầu Triệu Thụy đập xuống sàn nhà.
Sơn cốc, tầng mây, cho tới giọng nói thần bí, toàn bộ đều biến mất chẳng thấy đâu, hắn vẫn còn trong phòng ở Kính Thủy môn.
Triệu Thụy nghiến răng, cố chịu đựng đau đớn do trớ chú phát tác, trên trán đầy những giọt mồ hôi li ti.
Trớ chú lần này, uy lực tựa hồ đã tăng vọt.
Hắn nỗ lực để tay mình ổn định, lấy từ trong Càn Khôn giới chỉ ra trang Phong Thần chi thư thứ ba
Quang mang màu lam nhu hòa liền từ Phong Thần chi thư tán phát ra, bao phủ lấy hắn.
Nếu là trước đây, Phong Thần chi thư sẽ áp chế trớ chú của hắn rất nhanh, tiêu trừ đau đớn cho hắn.
Thế nhưng lần này, sức áp chế của Phong Thần chi thư tựa hồ không được mạnh như lần trước.

Qua một đoạn thời gian rất dài, mới tiêu trừ được đau đớn từng chút một.
Chờ cho cảm giác phỏng rát hoàn toàn thối lui, Triệu Thụy nằm trên sàn, nặng nề thở dốc.

Đầu tóc của hắn đã ướt đẫm mồ hôi.
Hắn đã hiểu, sức áp chế đối với trớ chú trong cơ thể hắn của trang Phong Thần chi thư thứ ba mà hắn thu được đã từ từ yếu bớt.
Nếu hắn không muốn tiếp tục chịu đau đớn như vậy, vậy hắn phải trong thời gian nhanh nhất tìm càng nhiều trang Phong Thần chi thư càng tốt.
Triệu Thụy bắt đầu nhớ lại giấc mơ vừa rồi.
Đây là một chuyện rất kì quái, tuy hắn đã hai lần được hướng dẫn trong giấc mơ, nhưng đó đều là trong khi đang ngủ mơ, lần này lại là trong khi hắn đang tu luyện, trực tiếp rơi vào giấc mơ, không khỏi có hơi cổ quái.
Bất quá, hắn tịnh không suy nghĩ sâu xa, mà bắt đầu tìm hiểu xem tòa sơn cốc thần bí đó rốt cuộc nằm cụ thể ở chỗ nào.
Cẩn thận nhớ lại một hồi hoàn cảnh xung quanh sơn cốc đó, xung quanh sơn cốc đó tựa hồ toàn bộ đều là dãy núi mênh mông, liên miên bất tuyệt.
Triệu Thụy đột nhiên nhớ lại một loại tình huống.
Sơn cốc đó có phải nằm trong Côn Luân sơn mạch không?
Hắn càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng như vậy.
Thế là, hắn từ mặt sàn nhảy phóc dậy, đi tìm Kính Thủy môn chủ hỏi thăm.
“Sơn cốc tử khí trầm trầm?” Kính Thủy môn chủ nghe Triệu Thụy miêu tả, hơi trầm ngâm một hồi, rồi nhìn Triệu Thụy nói “Trong Côn Luân sơn mạch đúng là có một sơn cốc tương tự như đạo hữu miêu tả.

Bất quá, đạo hữu hỏi để làm gì?”
Triệu Thụy thấy phỏng đoán của mình được chứng minh, trong lòng không khỏi thập phần cao hứng, bèn cười nói: “Tôi vô ý nghe được có một sơn cốc như vậy, cảnh trí không giống với những nơi khác, cho nên muốn tới đó du lãm một phen.”

“Thật sao?” Kính Thủy môn chủ nhìn Triệu Thụy một hồi, lạnh nhạt nói: “Nếu là như vậy, ta khuyên đạo hữu đừng đi tới sơn cốc đó.

Chỗ đó rừng thiêng nước độc, hoang lương vô cùng, không có cảnh sắc mĩ lệ nào để xem cả.”
Triệu Thụy cười nói: “Hoang lương cũng là một kiểu đẹp, tôi thích nhìn những thứ hoang lương.

Môn chủ, tôi quen biết với Huyền Linh đại sư nhiều năm, vẫn hi vọng ngài nể mặt Huyền Linh đại sư, nói cho tôi biết chỗ đó, tôi cảm kích vô cùng.”
Kính Thủy môn chủ thành khẩn nói: “Ta biết ngươi là bạn tốt của Huyền Linh đạo hữu, ta từng nghe Huyền Linh đề cập, nên ta mới hi vọng ngươi đừng đi tới sơn cốc đó, ở đó không phải là nơi an toàn đâu!”
Triệu Thụy càng cảm thấy hiếu kì: “Sơn cốc đó rốt cuộc có lai lịch gì? Môn chủ có thể nói cho tôi biết không?”
Kính Thủy môn chủ trầm mặc một hồi, rồi từ từ nói: “Tình huống cụ thể thì ta cũng không rõ.

Chỉ nghe nói là trong sơn cốc đó có tồn tại cánh cửa thông tới Hoàng Tuyền.

Để người ngoài khỏi vô tình mở cửa Hoàng Tuyền, cũng để quỷ quái trong Hoàng Tuyền khỏi chạy thoát ra, từ xưa đã có một môn phái canh giữ trong sơn cốc đó, phàm là người vào cốc đều giết không tha.

Cho nên ta vẫn khuyên ngươi tốt nhất đừng tới đó.”
Triệu Thụy tịnh không để ý tới lời khuyến cáo của Kính Thủy môn chủ, hỏi tiếp: “Sơn cốc đó rốt cuộc nằm ở đâu?”
Kính Thủy môn chủ thấy Triệu Thụy ngu xuẩn ngoan cố như vậy, chỉ đành than thở, nói: “Từ đây bay về hướng tây nam, bay đại khái hai trăm km, ngươi có thể nhìn thấy sơn cốc đó rồi.”
“Đa tạ môn chủ.” Triệu Thụy ôm quyền, cảm tạ một tiếng rồi xoay người rời đi.
Trở về chỗ ở, Triệu Thụy tìm ba người Tôn Tiểu Lan, Vân Phi và Thi Thận lại, bảo với họ rằng mình có chuyện khác, để bọn họ trở về nhà trước.
Vân Phi chờ không mấy ngày, tự nhiên mặt đầy vẻ không cao hứng, bĩu môi càm ràm cả nửa ngày trời.
Tôn Tiểu Lan thì dặn dò kĩ lưỡng Triệu Thụy ngàn vạn lần phải cẩn thận, đừng dễ dàng xông vào nơi nguy hiểm.
Triệu Thụy tự nhiên là luôn miệng đáp ứng.
Chia tay với đám Tôn Tiểu Lan rồi, Triệu Thụy bèn triển động thân hình, cưỡi gió bay về hướng tây nam.

Đánh giá đã tới khoảng mục tiêu, Triệu Thụy bèn bay chậm lại, hạ độ cao, bắt đầu tìm kiếm tung tích sơn cốc đó.
Tìm kiếm như vậy mất ba mươi phút, Triệu Thụy cuối cùng cũng phát hiện sơn cốc từng thấy trong mộng đó.
Trong sơn cốc mây mù bao phủ, quái thạch lởm chởm, tỏ ra vừa thần bí vừa yên tĩnh.
Triệu Thụy nghe lời cảnh cáo của Kính Thủy môn chủ, vì vậy không trực tiếp bay vào sơn cốc tìm trang Phong Thần chi thư, mà đáp xuống cửa cốc.
Trên vách núi thẳng đứng của cửa cốc bị gọt bằng một mảng lớn, lộ vách đá ra.
Trên vách đá khắc sâu ba chữ lớn: “Âm Vụ cốc”
Ba chữ này, ngọn bút sắc nhọn, quỷ phủ thần công, tạo cho người ta một cảm giác uy áp cực mạnh.
Cạnh chữ lớn còn có chữ nhỏ tỏ ý khuyên ngăn: Trong cốc nguy hiểm, người ngoài đừng vào, một khi vào cốc, sống chết tự lo.
Triệu Thụy không để ý tới, nhếch nhếch khóe miệng, cất bước tiến vào trong cốc.
Trong cốc mây mù bao phủ, âm khí bức người, cho dù ánh mắt Triệu Thụy cực kì sắc bén, nhưng cũng khó nhìn xuyên qua ngoài mười mét.
Bất quá, cảm giác của hắn lại không chịu ảnh hưởng quá lớn, có thể thăm dò tình huống xung quanh một cách rõ ràng.
Sơn cốc này thật là hoang lương, khắp nơi đều là cự thạch trơ trụi, cơ hồ không thấy một loài có sinh mạng nào, thỉnh thoảng thấy được vài gốc thực vật màu đen, cũng có hình dáng hết sức xấu xí, hơn nữa bên trong còn đầy oán linh, đúng là giống như loại cây mọc từ địa ngục lên.
Triệu Thụy đi một đoạn thời gian thật dài, tịnh không bị ngăn trở gì, cũng không gặp phải nguy hiểm gì.
Hắn không khỏi hơi kì quái, bởi vì loại tình huống này tựa hồ hơi khác với miêu tả của môn chủ Kính Thủy môn.
Cách nghĩ này mới vừa lóe lên trong đầu hắn, một giọng thô lỗ đã từ sâu trong sương mù truyền ra.
“Ngươi là kẻ nào? Vì sao lại tiến vào Âm Vụ cốc?”
Triệu Thụy tự nhiên không nói thật ý định của mình, hắn đảo tròng mắt, đáp: “Khi ta lên núi du lịch bị lạc đường, trong lúc vô ý xông vào trong cốc, xin thứ lỗi.”
“Du lịch? Hừ, chạy tới chỗ hoang sơn dã lĩnh này du lịch? Ngươi định lừa ai chứ?”
Tiếng người trong sương mù vừa dứt, Triệu Thụy đã cảm thấy một gợn sóng linh lực mạnh mẽ nhanh chóng tiến lại gần mình, mà chớp mắt đã tới sát mình.
Đây là một ông già nhìn không biết bao nhiêu tuổi, đầu đầy tóc bạc rối tung như tổ quạ, thân mặc trường bào dơ dáy bầy hầy, trên trường bào đầy vết bẩn, cũng không biết đã bao lâu không giặt, sau lưng còn mang một cái hồ lô rượu to lớn, hơi rượu ngút trời.
Lão già trợn hai con mắt bò, đánh giá trên dưới Triệu Thụy một hồi, rồi nói: “Xú tiểu tử, nói thật đi, ngươi rốt cuộc có lai lịch gì, tới Âm Vụ cốc của ta rốt cuộc có mưu đồ gì? Đừng nói với ta chuyện du lịch rắm chó gì, ngươi tưởng ta mù chắc?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play