Tình hình khẩn cấp, Hanny trưởng lão đắn đo trong lòng một chút, cuối cùng quyết định đến đại điện mời Tát Tân xuất quan.
Lão xoay người, vội vội vàng vàng chạy về phía đại điện của lô cốt.
Uy Kim vội vàng chạy theo phía sau Hanny trưởng lão.
Tiến vào đại điện nguy nga tráng lệ, xuyên qua bốn hành lang hoa lệ, Hanny trưởng lão dẫn theo Tát Tân , tới được chỗ sâu nhất của đại điện, một ngôi nhà sơ sài bằng đá.
Ngôi nhà này không có cửa sổ, chỉ có một cái cửa cống bằng đá hoa cương đã đóng chặt.
Tuy trong thành đã bị giết tới rung trời, nhưng hoàn cảnh ở đây lại phi thường yên tĩnh thậm chí có thể gọi là trang nghiêm.
Hanny trưởng lão ngừng lại ở cách cửa cống năm mét.
Lão chỉnh trang y phục, hắng hắng giọng, rồi cung cung kính kính hành một lễ với cổng đá, nói: “Tát Tân sơn lão cung kính, Hanny cầu kiến.”
Uy Kim cũng vội vã hành lễ theo, không dám chậm trễ chút nào.
Qua một lúc, giọng nói không mang chút cảm tình nào của Tát Tân từ trong cổng đá bay ra.
“Hanny, ta đang bế quan liệu thương, không phải đã dặn ngươi, không tiếp bất kì ai hay sao?”
Hanny trưởng lão trầm giọng: “Tát Tân Sơn Lão tôn kính à, trong lòng tôi luôn ghi khắc chỉ thị của ngài.
Thế nhưng hiện tại có người xâm nhập, công phá lô cốt, đang đại khai sát giới trong thành, thành thị đã bị hủy mất một phần tư rồi.
Thành viên của Ám sát đoàn cũng chiến tử gần một nửa rồi.
Tứ đại trưởng lão của Ám sát đoàn, ngoại trừ tôi ra, toàn bộ đều bị giết cả.
Tình huống đã nguy cấp vạn phần, nếu ngài còn không ra tay, Ám sát đoàn duy trì ngàn năm chỉ sợ sẽ bị người ta hủy trong hôm nay, biến mất khỏi thế giới luôn!”
“Cái gì! Tổn thất thảm trọng vậy à!” Tát Tân nghe Hanny báo cáo không khỏi giật nảy mình “Kẻ xâm nhập là ai? Chúng tới bao nhiêu người?”
Hanny trưởng lão đáp: “Chỉ có một kẻ xâm nhập thôi.
Uy Kim cho rằng, hắn có thể là Sát thủ mang mặt nạ bạc.”
“Ầm!”
Cánh cửa đá đang đóng chặt bị một lực đạo cự đại đập nát.
Trong đất bụi mịt mù, thân thể cao lớn uy mãnh của Tát Tân xuất hiện trước mắt Hanny và Uy Kim.
“Sát thủ mang mặt nạ bạc!” Trong giọng của Tát Tân chứa đầy cuồng nộ “Là hắn! Hắn lại dám xông vào tổng bộ của Ám sát đoàn chúng ta, giết đệ tử của ta, hủy diệt thành thị của ta!”
“Đúng đó! Chúng tôi không cách nào ngăn cản công kích của hắn, thật sự không có biện pháp, chỉ đành mời ngài ra tay.” Hanny cúi đầu, nhỏ giọng nói.
Tát Tân phẫn nộ xong liền bình tĩnh lại rất nhanh, lão hoài nghi hỏi: “Ta từng giao thủ với Sát thủ mang mặt nạ bạc.
Tuy ta bị hắn gây thương tích, nhưng đó là do sập bẫy của hắn.
Thực lực chân chính của hắn không bằng ta.
Tứ đại trưởng lão các ngươi tu vi đều không yếu, lại có lợi về địa thế, còn có hơn ngàn thích khách của Ám sát đoàn.
Đừng nói ngăn cản công kích của hắn, cho dù tiêu diệt hắn cũng dư dả có thừa, sao lại bị giết thảm hại như vậy?”
Hanny than thở nói: “Nhưng thực lực của kẻ xâm nhập này lại cao hơn miêu tả của ngài nhiều.
Chúng tôi thậm chí không cách nào tới gần được! Không chỉ như vậy, hắn còn triệu hoán ra một ma thần khắp người lấp lánh ngân quang, uy lực đáng gọi là khủng bố! Vẻn vẹn một đao, đã san một phần tư thành thị thành bình địa! Ba vị trưởng lão là bị giết trong lần công kích đó!”
Tát Tân nói như chém đinh chặt sắt: “Vậy thì người xâm nhập đó tuyệt đối không phải là Sát thủ mang mặt nạ bạc! Sát thủ mang mặt nạ bạc không thể có lực lượng cường đại như vậy! Nếu quả thật thực lực của hắn cường đại như vậy, ta đã không thể còn sống trở về rồi.”
Uy Kim lúc này cẩn thận dè dặt chen vào một câu: “Dường như ngài đã không gặp Sát thủ mang mặt nạ bạc trong mấy tháng rồi.
Vậy có phải trong mấy tháng này, thực lực của Sát thủ mang mặt nạ bạc đó được nâng lên không?”
Tát Tân hừ lạnh một tiếng, quát mắng: “Ngươi nghĩ những tu hành giả bọn ta nâng cao thực lực như ăn rau cải vậy sao? Mỗi khi thực lực tăng cao một chút đều phải tốn thời gian rất lớn để gian khổ tu luyện.
Vẻn vẹn mấy tháng, căn bản không thể nâng cao như vậy!”
Uy Kim bị mắng phủ đầu một trận, trong lòng tuy cảm thấy xấu hổ, nhưng chỉ có thể làm vẻ mặt cười bồi.
Tát Tân không để ý tới hắn nữa, dẫn theo Hanny trưởng lão, sải bước rời khỏi đại điện.
Khi Tát Tân vừa ra khỏi đại điện, hắn liền bị những thích khách của Ám sát đoàn đang lúc khổ chiến đó phát hiện.
Đám thích khách thấy Tát Tân xuất hiện, không khỏi lớn giọng hoan hô.
“Sơn Lão!”
“Là Tát Tân Sơn Lão!”
“Tát Tân Sơn Lão xuất quan rồi!”
“…”
“…”
Đối với bọn chúng, Sơn Lão Tát Tân cũng giống như thần trong lòng chúng, là cây cột chống đỡ cho tinh thần bọn chúng.
Trong mắt chúng, Tát Tân là thần thoại không thể chiến thắng.
Chỉ cần Tát Tân ra tay, cho dù địch nhân cường đại tới đâu cũng sẽ bị giết chết!
Bọn chúng đầy hi vọng, trông chờ ở Sơn Lão Tát Tân.
Trên mặt Tát Tân lại không có bất cứ biểu tình gì.
Bởi vì lão cuối cùng cũng nhìn thấy cảnh tượng trong thành.
Một yêu ma màu bạc thể hình to lớn, đang tàn phá một cách hiên ngang, một thanh niên vung vẩy tử điện trường thương đang bay lượn trên không, hăng hái giết chóc.
Từng căn phòng ốc bị san thành bình địa, từng tên thích khách bị giết chết một cách vô tình.
Tuy nhiên, hàng trăm hàng ngàn thích khách, lớp trước ngã xuống lớp sau tiến lên, không ngừng phản công.
Tất cả đều như thiêu thân lao vào lửa, có đi không có về.
Tát Tân nhìn thấy cảnh tượng thảm liệt như vậy, đau lòng vô cùng, phẫn nộ muốn điên, đến đầu tóc cũng dựng đứng hết cả lên.
Đây là thành thị mà lão tốn rất nhiều thời gian mới xây dựng nên, là những thích khách mà lão tốn vô số tâm huyết để bồi dưỡng.
Bây giờ lại bị địch nhân lạnh lùng giết chóc, chà đạp như vậy
Bảo làm sao lão không phẫn nộ, không đau lòng!
Tổng bộ Ám sát đoàn bị người ta hủy tới mức này, bảo lão sau này làm sao đối mặt với hai đời Sơn Lão đã chết trước kia!
Tát Tân nhấn mạnh mũi chân lên mặt đất, bay lên trời, lớn giọng quát về phía Triệu Thụy: “Ngươi là ai? Vì sao lại giết vào tổng bộ Sơn Lão ám sát đoàn?”
Triệu Thụy lúc này đang giết rất hứng thú, nghe tiếng la bèn quay đầu nhìn lại, thấy Tát Tân, không khỏi cười lớn nói: “Tát Tân! Cuối cùng ngươi cũng ra rồi! Muốn lôi con rùa đen rút đầu ngươi ra cũng thật không dễ! Ngươi không khỏi đãng trí quá rồi.
Chúng ta mấy tháng trước đã từng gặp qua, sao ngươi mau quên quá vậy?”
Tát Tân hung hăng trừng mắt nhìn Triệu Thụy, đánh giá trên dưới hắn một hồi, mới hỏi: “Ngươi là Sát thủ mang mặt nạ bạc đó hả? Đây là dung mạo chân thực của ngươi?”
Triệu Thụy gật gật đầu nói: “Không sai!”
Cơ bắp trên mặt Tát Tân co rút vài cái, khó tin nghiến răng hỏi: “Chỉ mấy tháng ngắn ngủi, thực lực của ngươi sao có thể tăng tới cảnh giới này?”
Triệu Thụy cười sảng khoái: “Vậy thì phải cảm ơn ngươi giết con Dung Nham Yêu Hổ đó.
Nội đan của nó có trợ giúp rất lớn cho sự tu luyện của ta.
Nếu không có ngươi, ta còn cần mấy năm thời gian nữa mới đạt tới cảnh giới này!”
Tát Tân tức giận tới mức tròng mắt thiếu điều phun ra lửa.
Lão bị thanh niên trước mắt lợi dụng, liều mạng chém giết con Dung Nham Yêu Hổ đó.
Không chỉ chính mình bị trọng thương, mà còn làm cho Sát thủ mang mặt nạ bạc này thu được chỗ tốt cực lớn.
Loại cảm giác uất ức này, lão khó chịu muốn ói máu!
Qua cả nửa ngày, lão mới phun từ kẽ răng ra mấy chữ: “Ta muốn giết ngươi! Ta muốn xẻ thây ngươi thành vạn đoạn, mới giải được nỗi hận trong lòng ta!”
“Ta đang chờ đây!”
Trên mặt Triệu Thụy vẫn giữ nụ cười, nhung trong mắt đã bắn ra hàn quang.
Hai người cách nhau mấy trăm mét, lơ lửng đối diện trên không, khí thế lăng lệ từ trên thân hai người tán phát ra, mạnh mẽ va chạm trên không.
Tiếng gió cuồng bạo sinh ra do vụ va chạm rít lên thảm thiết, từ khoảng không bên trên lô cốt thổi mạnh xuống, khiến cho những thích khách trên mặt đất không khỏi run lên cầm cập.
Bọn chúng đều cảm thấy hết sức rõ ràng, trong cơn gió lạnh này ẩn chứa sát ý cường đại!
Bọn chúng không tự chủ nín thở, ngẩng đầu, nhìn hai cường giả đang đứng đối diện trên cao, chờ quan sát một trường chiến đấu trước giờ chưa từng có!
Triệu Thụy và Tát Tân đối diện, không ngừng tăng cường khí thế, không ngừng tăng thêm áp lực.
Hắn biết thương thế của Tát Tân chưa khỏi, giằng co như thế này hết sức có lợi cho hắn.
Chờ áp lực tích lũy tới giới hạn, bùng phát mạnh ra, Tát Tân sẽ không cách nào ngăn trở.
Mà hắn có thể nhân đó phát ra một kích sấm sét, đánh chết Tát Tân!
Trong lòng Triệu Thụy hết sức rõ ràng.
Tát Tân cũng hiểu rõ điểm này.
Bất quá, hắn cho rằng Tát Tân không có cách nào thay đổi cục diện này.
Sự thực, cách làm thông minh nhất của Tát Tân, là tìm chỗ nào đó ẩn nấp, nghỉ ngơi dưỡng sức, chờ khi thực lực khôi phục mới ra báo thù.
Rất hiển nhiên, Tát Tân không đủ thông minh, lão đã hiện thân.
Cho nên, Triệu Thụy đã hạ quyết tâm, tuyệt đối không cho Tát Tân cơ hội lần thứ hai thoát khỏi tay mình.
Để một thích khách Hợp Thể kì nấp trong bóng tối là một chuyện hết sức đáng sợ!
Triệu Thụy không ngừng nâng cao khí thế, chuẩn bị cho Tát Tân một kích cuối cùng.
Chính vào lúc này, ba thích khách trẻ tuổi huyết khí phương cương, mượn lực đằng không bay lên, lén lút tới gần dưới chân Triệu Thụy, chuẩn bị đánh lén Triệu Thụy.
Bọn chúng cho rằng nhân lúc kẻ xâm nhập này không chú ý, có thể đánh lén thành công.
Thế nhưng, bọn chúng thật sự quá thiếu hiểu biết.
Khi bọn chúng mới vừa bay tới cách Triệu Thụy khoảng một trăm mét, một luồng hấp lực cường đại tuyệt luân từ chỗ Triệu Thụy và Tát Tân giao đấu cách không truyền tới, hút ngay lấy bọn chúng.
Ba thích khách trẻ tuổi kinh hoảng thất thố giãy giụa muốn thoát ra, nhưng chỉ hoàn toàn phí công.
Khí thế do hai vị cường giả tán phát ra giống như cương đao lợi nhận từ bốn phương tám hướng đâm tới, trong chớp mắt đã cắt chúng thành mảnh vụn.
Bất quá, cái chết của chúng cũng không phải hoàn toàn vô ích, chí ít cũng giảm nhẹ được áp lực của Tát Tân, cấp cho Tát Tân một cơ hội công kích.
Tát Tân nhanh chóng ngâm tụng một câu ẩn thân chú văn, cả người nhanh chóng trở nên trong suốt, giống như tan vào không khí.
Liền đó, lão nắm chắc vô ảnh chủy thủ, xông tới Triệu Thụy, thử cho Triệu Thụy một kích trí mạng trong thời gian ngắn nhất!
Nếu là mấy tháng trước, Triệu Thụy đối với công kích kiểu này, tuyệt đối là bó tay hết cách.
Hắn thậm chí không cách nào phát hiện ra Tát Tân đang ở đâu!
Thế nhưng, bây giờ đã không giống như trước kia.
Bát Hoang lục tiên quyết của hắn đã đột phá Luyện Thần hậu kì, tu luyện tới Phân Thể tiền kì, thực lực tăng vọt.
Mà Tát Tân vì bị trọng thương, thực lực giảm mạnh.
Dưới tình huống một tăng một giảm như vậy, Triệu Thụy đã nắm bắt được quỹ tích hành động của Tát Tân!