Triệu Thụy nói chuyện với Hồ Tinh xong, làm việc như thường lệ.
Thỉnh thoảng, Mễ Văn và Lý Bưu tới, dò hỏi hắn nguyên nhân Hồ Tinh tìm hắn nói chuyện, đều được hắn ứng phó qua loa.
Triệu Thụy tịnh không muốn tiết lộ vị trí của Hồ Lâm và Hồ Kinh Vĩ cho bất kì người nào.
Như vậy sẽ làm cho nguy hiểm tăng lên.
Theo tính toán ban đầu của Triệu Thụy, tốt nhất là có thể đưa hai người Hồ Lâm và Hồ Kinh Vĩ vào nội địa tạm lánh.
Thế nhưng hai bên Vi gia và Uy Kim truy bức quá gấp, phi trường, đường bộ, bến tàu, đâu đâu cũng có tầm mắt của Vi gia.
Chỉ cần hai người vừa ló đầu ra, chỉ sợ sẽ lập tức bị phát hiện, Tát Tân sẽ lập tức theo đó tới ngay.
Triệu Thụy bèn quyết định để Hồ Lâm và Hồ Kinh Vĩ nấp trong container mấy ngày.
Chờ tới khi sự truy tìm không còn gấp như vậy nữa, lại tìm cơ hội đưa hai người đi.
Sau khi tan ca ở sòng bạc, hắn đi dạo một vòng trong thành phố, thăm dò tình hình một hồi rồi trở về nhà.
Tùy tiện kiếm chút gì đó ăn tối, Triệu Thụy bắt đầu tu luyện Bát Hoang lục tiên quyết.
Sự ngụy bí và cường đại của Sát thủ chi vương Tát Tân khiến hán cảm thấy áp lực to lớn.
Tuy biết rõ muốn đột phá bình cảnh, tiến vào Phân Thể tiền kì cần phải tích lũy nhiều năm nhiều tháng, không phải chuyện một sớm một chiều, nhưng hắn vẫn phải nắm chắc thời gian, ra sức nâng cao thực lực của mình.
Triệu Thụy ngồi xếp bằng xuống, lôi bức quang đồ thứ chín trong đầu ra, sau đó căn cứ theo pháp quyết ghi lại trên đó, bắt đầu hấp thu thiên địa linh khí.
Theo thiên địa linh khí từ bốn phương tám hướng tuôn vào thân thể, tư tưởng của Triệu Thụy từ từ lắng lại, tạp niệm bị vứt bỏ khỏi đầu.
Tuy cảm giác phỏng rát từ viễn cổ trớ chú sau lưng tạo thành khó khăn nhất định đối với hắn, bất quá, vẫn còn nằm trong phạm vi hắn có thể chịu đựng được, không ảnh hưởng đến việc tu luyện.
Trong khi Triệu Thụy tu luyện sắp tiến vào giai cảnh, tiếng gõ cửa đột nhiên vang lên, đánh thức hắn từ trong tu luyện.
Hắn đứng lên, mở cửa ra, chỉ thấy Diệp Minh đang đứng ngoài cửa.
Tuy đã vào cuối thu, đêm tối cũng khá lạnh, nhưng Diệp Minh mặc một bộ đầm bó xẻ cổ màu đen, lộ ra thân hình uyển chuyển dụ người.
“Diệp tiểu thư? Cô tới đây làm gì?” Triệu Thụy hơi bất ngờ, một đại minh tinh mĩ diễm, đột nhiên ban đêm xuất hiện ngoài cửa nhà mình, vô luận là ai cũng đều kinh ngạc.
Diệp Minh cười quyến rũ nói: “Đến tìm anh nói chuyện, không được sao?”
“Nói chuyện?” Triệu Thụy cười cười “Đơn giản vậy sao?”
“Anh định để tôi đứng ngoài cửa này suốt sao?”
“Há, rất xin lỗi, mời vào.
” Triệu Thụy lách sang một bên cho Diệp Minh vào nhà.
Diệp Minh vào phòng khách, dựa lên sofa, duỗi đôi chân trắng thon dài, nói: “Được rồi, tôi thừa nhận, ban đầu là ông chủ Hồ Tinh của anh mời tôi tới, muốn nhờ tôi hỏi anh về chỗ hạ lạc của Hồ Kinh Vĩ tiên sinh, bất quá, sau đó tôi lại thay đổi chủ ý.
”
“Vậy sao còn tới?”
Diệp Minh hơi ngẩng đầu, lộ ra cái cổ trắng ngần.
“Bởi vì tôi rất có hứng thú với anh.
”
“Vậy tôi thật là thụ sủng nhược kinh.
” Triệu Thụy nhìn vào đôi mắt đẹp của Diệp Minh, nhìn rất lâu, sau đó tay thuận theo mái tóc của Diệp Minh từ từ trược xuống, lướt qua cổ cô, từ từ trượt xuống lưng, sau đó trượt xuống tới bộ mông nở nang của Diệp Minh.
Diệp Minh thấp giọng rên rỉ một tiếng, thân thể như con rắn, trượt vào lòng Triệu Thụy, nhẹ nhàng uốn éo trong lòng Triệu Thụy.
Mùi hương dụ người không ngừng xộc vào mũi Triệu Thụy.
Thân thể nóng rực khiến hắn mê say.
Triệu Thụy hôn mạnh Diệp Minh, cô cũng kịch liệt đáp trả, cả người như con bạch tuột quấn lên người Triệu Thụy.
Hai người cởi hết vật trở ngại trên người, sau đó quấn lấy nhau thật chặt, không thể phân chia.
Trong cổ họng Diệp Minh phát ra tiếng rên rỉ nho nhỏ, tiếng rên rỉ đó từ từ lớn lên, sau cùng không ngừng vang vọng trong phòng.
Tình cảm mãnh liệt duy trì mấy tiếng đồng hồ mới từ từ giảm bớt.
Diệp Minh mệt mỏi rã rời, nhưng thân tâm đều được thỏa mãn cực lớn, chìm vào giấc ngủ thật sâu.
Triệu Thụy ôm thân thể trần truồng nhẵn mịn của Diệp Minh, cũng tiến vào giấc mộng.
Bất quá, hắn tịnh không ngủ bao lâu, đã bị gợn sóng khí quyển dị thường từ xa truyền lại đánh thức.
Loại gợn sóng này rất quen thuộc, đó là dấu hiệu Thiên Cương Trấn Yêu đảo xuất hiện, còn như vị trí, đại khái là cách Liên Đảo một hai trăm hải lý.
Triệu Thụy cảm thấy đoạn thời gian này, số lần Thiên Cương Trấn Yêu đảo xuất hiện tựa hồ càng lúc càng nhặt.
Bất quá, điều này đối với hắn lại là chuyện tốt.
Bởi vì hắn phán định trên Thiên Cương Trấn Yêu đảo có trang Phong Thần chi thư thứ ba có thể áp chế viễn cổ trớ chú trên lưng hắn.
Nói không chừng còn có thứ bảo vật gì đó giúp được cho hắn!
Mà đây mới là thứ mà hắn cần trước mắt.
Triệu Thụy nhìn Diệp Minh còn đang ngủ say một cái, sau đó mặc quần áo, mang mặt nạ, lặng lẽ mở cửa sổ, bay về phía Thiên Cương Trấn Yêu đảo.
Lúc này chính là đêm khuya, ánh trăng mờ nhạt, mặt biển đen kịt một màu.
Cũng may Thiên Cương Trấn Yêu đảo tạo ra gợn sóng khí quyển đặc thù, giống như một tiêu chí rõ ràng, Triệu Thụy có thể cảm nhận rõ ràng, không bị lạc hướng.
Triệu Thụy bay là là trên mặt biển đại khái hơn một trăm hải lý, mắt thấy cách Thiên Cương Trấn Yêu đảo càng lúc càng gần.
Thế nhưng, tứ đáy lòng hắn lại tuôn lên một cảm giác bất an mãnh liệt.
Dường như có nguy hiểm to lớn đanh nhanh chóng lại gần!
Triệu Thụy vội tỏa cảm giác ra, thế nhưng không phát hiện được gì.
Hắn đưa mắt nhìn tứ phía, trong phạm vi tầm nhìn chỉ có trời và nước, đến một cái bóng cũng không có.
Thế nhưng, điều này tịnh không tiêu trừ cảm giác bất an trong lòng hắn, mà trái lại càng khiến hắn cảm thấy nguy hiểm cách hắn càng lúc càng gần!
Sao lại như vầy!
Triệu Thụy cau mày, nhớ tới một khả năng, đó là Sát thủ chi vương Tát Tân đang nhanh chóng tiến lại gần hắn!
Còn như làm sao Tát Tân phát hiện ra tung tích của hắn thì tịnh không khó đoán.
Bởi vì hắn đã cảm giác được gợn sóng dị thường của bầu không khí, Tát Tân tự nhiên cũng cảm giác được.
Nói không chừng, Tát Tân cũng chuẩn bị bay qua kiểm tra tình huống một lần.
Chính ngay lúc đó lại phát hiện ra hắn.
Tầm nhìn trên mặt biển rộng thế này, cho dù mang Minh Linh mặt nạ, ẩn giấu khí tức, nhưng không có cách nào ẩn giấu cả thân hình.
Sắc mặt Triệu Thụy trở nên ngưng trọng, thực lực trước mắt của hắn thua Tát Tân nguyên cả một tầng, xung đột chính diện cơ hồ không có phần thắng.
Hắn thậm chí không biết Tát Tân rốt cuộc đang ẩn thân ở đâu, cách hắn bao xa!
Để bảo đảm an toàn, Triệu Thụy quyết định khởi động Không Gian Thần Trạc, sử dụng phương pháp nhảy vọt để tiến tới Thiên Cương Trấn Yêu đảo.
Tuy làm như vậy hết sức tiêu hao chân khí, không thể làm suốt một thời gian dài, nhưng khoảng cách ngắn thế này thì vẫn duy trì được.
Triệu Thụy trút chân khí vào Không Gian Thần Trạc, một gợn sóng màu vàng kim lan trong không gian, không gian gợn sóng vặn vẹo lên.
Chính vào lúc này, khí lưu trước người hắn xuất hiện thay đổi cực kì nhỏ.
Liền đó, một đạo công kích vô ảnh vô hình nhưng lại cực kì sắc bén đâm vào ngực hắn!
Triệu Thụy giật nảy mình, hắn không ngờ Tát Tân lại tiến công tới nhanh như vậy!
Hắn thậm chí có thể cảm thấy da ngực của mình đã bị công kích sắc bén xé rách!
Mắt thấy công kích vô hình sắp xuyên qua Triệu Thụy, Không Gian Thần Trạc cuối cùng cũng khởi động xong, thân hình Triệu Thụy biến mất trong chớp mắt, sau đó xuất hiện ở cách đó mấy trăm mét.
Triệu Thụy cúi đầu nhìn xuống ngực, một vết thương bằng phẳng xuất hiện trên ngực trái, máu tươi đang không ngừng chảy từ vết thương ra.
Vết thương giống như do dao găm tạo thành.
Nếu như vừa rồi tiến hành thuấn di chậm một chút, quả tim hắn đã bị đâm thủng rồi!
Cho dù Triệu Thụy trước giờ lãnh tỉnh, lúc này cũng không khỏi toát mồ hôi lạnh, thầm kêu may mắn.
Để phòng ngừa Tát Tân lại đuổi kịp mình, Triệu Thụy không dám lưu lại đó quá lâu, vội vàng khởi động Không Gian Thần Trạc, liên tiếp thuấn di.
Tu vi trước mắt của hắn đã tăng hơn rất nhiều so với lúc mới thu được Không Gian Thần Trạc, kĩ xảo vận dụng cũng thuần thục hơn nhiều.
Vì vậy, khoảng cách thuấn di hiện tại của hắn tăng lên rất nhiều so với trước kia.
Mỗi lần thuấn di khoảng cách xa nhất đã tăng lên tới năm sáu trăm mét.
Cũng chính vì như vậy, Triệu Thụy thành công thoát khỏi sự thích sát của Tát Tân, an toàn đáp xuống Thiên Cương Trấn Yêu đảo.
Bất quá, hắn hết sức rõ ràng.
Tát Tân sẽ đuổi lên đảo rất nhanh, không thể bỏ qua cho mình như vậy.
Tuy thực lực cách nhau xa, nhưng Triệu Thụy không muốn chạy trốn mãi, hắn bắt đầu nghĩ cách phản kích.
Trên Thiên Cương Trấn Yêu đảo đầy yêu thú, tuy Tát Tân đang ẩn nặc hành tung, nhưng muốn hoàn toàn qua mắt được mấy con yêu thú này, chỉ sợ không dễ.
Nếu như lợi dụng thật tốt, nói không chừng có thể cho Tát Tân một cú thật đau!
Triệu Thụy nhanh chóng suy nghĩ, rồi đưa ánh mắt về phía ngọn núi cao nhất trên Thiên Cương Trấn Yêu đảo.
Kế hoạch của hắn cần phải mạo hiểm rất lớn, nhưng chỉ cần có thể uy hiếp tới Tát Tân, hắn chấp nhận thử một lần.
Hắn móc Phượng Hoàng bảo kính từ trong Càn Khôn giới chỉ ra, vừa khu trừ yêu quái lại gần, vừa xông về phía đỉnh núi cao nhất trên Thiên Cương Trấn Yêu đảo.
Phượng Hoàng bảo kính tuy giúp Triệu Thụy khu trừ yêu thú, nhưng cũng triệt để tiết lộ vị trí của Triệu Thụy cho Tát Tân.
Hai con hỏa phượng hoàng đó ở trong rừng rậm thật quá bắt mắt.
Tát Tân nhìn hai con hỏa phượng hoàng đó, đuổi theo Triệu Thụy không tha.
Hắn vốn muốn kiểm tra một lần xem mặt biển phía ngoài Liên Đảo vì sao mà xuất hiện gợn sóng không khí dị thường.
Không ngờ giữa đường lại gặp mục tiêu của hắn – sát thủ mang mặt nạ bạc!
Điều này đối với hắn đúng là mừng ngoài tưởng tượng, hắn tự nhiên sẽ không cho khối thịt béo này tuột khỏi miệng mình.
Thế là hắn đuổi riết theo phía sau Triệu Thụy, đuổi tới trên một hòn đảo kì quái.
Trên hòn đảo kì quái này, những yêu thú tuôn ra vô cùng vô tận đó tạo thành phiền phức không nhỏ đối với hắn.
Tuy hắn đã dùng dị thuật ẩn giấu thân hình, áp chế khí tức xuống hạn độ thấp nhất.
Tu chân giả thực lực hơi thấp đều khó phát giác ra.
Thế nhưng những yêu thú này lại có không ít con có thể phát hiện ra sự tồn tại của hắn, đồng thời phát động công kích hắn.
Tát Tân không muốn dây dưa lâu với những yêu thú hung tàn này, cố sức tránh xung đột với chúng.
Thế nhưng yêu thú thật sự quá nhiều, rất nhiều lúc hắn phải tiêu diệt một số rồi mới có thể tiếp tục tiến lên.
Cứ như vậy, khoảng cách giữa hắn và Triệu Thụy từ từ kéo dài ra.
Sau cùng, hắn chỉ có thể thấy bóng dáng sát thủ mang mặt nạ bạc đó biến mất trong một cái hang ở đỉnh núi cao nhất trên đảo.
Tát Tân không cho phép mục tiêu chạy mất ngay trước mắt mình như thế.
Hắn lặng lẽ suy nghĩ một chút, rồi cũng đuổi về phía đỉnh núi đó.