Triệu Thụy tới tiệm cầm đồ Tất Thắng Áp, cất xe đạp cẩn thận rồi bắt đầu làm việc như bình thường.
Hôm nay khách của tiệm cầm đồ không nhiều lắm, hắn cũng khá thanh nhàn, mỗi khi rảnh rỗi liền nhìn cảnh tượng bên ngoài tiệm.
Ung dung thoải mái như vậy tới ba bốn giờ chiều, Triệu Thụy buồn chán nhìn qua cửa sổ kính, thưởng thức phong cảnh bên ngoài cửa tiệm.
Bỗng nhiên hắn thấy một lão già đang cúi đầu, hơi khom eo, đi ra khỏi sòng bạc.
Triệu Thụy thấy lão già này hơi quen quen, bèn nhìn kĩ lại một cái, phát hiện chính là Hướng lão đầu gặp ban sáng.
Ra khỏi sòng bạc, Hướng lão đầu chạy bước nhỏ một hơi tới tiệm cầm đồ bên này.
Triệu Thụy không nghĩ cũng biết, khẳng định là lão đầu này đã thua sạch trong sòng bạc, nên mới đem thứ có tiền đi cầm, chuẩn bị quay lại sóng bạc gỡ vốn.
Quả nhiên, Hướng lão đầu băng qua đường lớn, đi thẳng tới ngoài cửa sổ tiệm cầm đồ, nói với Lý chưởng quỹ qua khung cửa sổ bằng sắt: “Ta muốn cầm đồ.”
“Cầm thứ gì?” Lý chưởng quỹ hỏi một câu.
Hướng lão đầu do dự một chút, rồi rút trong túi áo trong ra một thứ bọc bằng khăn tay, để lên quầy hàng.
“Cái này… có thể cầm được bao nhiêu tiền?”
Lý chưởng quỹ gạt cái khăn tay ra, bên trong là một cái dĩa ngọc màu nâu hình chiếc lá.
Giữa dĩa ngọc có lỗ tròn, cạnh lỗ có hoa văn lồi ra, mặt ngoài cả cái dĩa đều chi chít hoa văn, bày bố chặt chẽ, bút pháp tinh tế, một bên dĩa ngọc như rồng bay lên, đuôi rồng cong nhẹ, tư thái trang nhã, hình dáng cổ kính tao nhã, công phu điêu khắc tương đối tinh xảo.
Lý chưởng quỹ cầm cái dĩa ngọc đó lên, cẩn thận giám định một hồi rồi mới nói: “Thứ này của ông không tệ, có tuổi rồi, hẳn phải là đồ thời Thương Chu.
Theo bảy mươi phần trăm cầm cố, đưa ông ba chục vạn, ông thấy sao?”
“Ba chục vạn?” Hướng lão đầu vừa nghe đã gào lên “Có chút xíu đó thôi hả? Đây là bảo vật tổ truyền nhà ta, có một hai ngàn năm lịch sử, sao trị giá có chút xíu vậy?”
Lý chưởng quỹ bất mãn đẩy cái đĩa lại cho lão nói: “Ta làm nghề cầm đồ tới mấy chục năm rồi, trước giờ định giá công chính, nếu ông không chịu, vậy đổi hiệu cầm đồ khác là được.”
Hướng lão đầu do dự một hồi, giá trị của kiện bảo vật này tuyệt đối không chỉ ba chục vạn, cho dù bán cho Vương đại tiên, cũng vượt xa lắc con số này.
Bất quá, lão tịnh không muốn bán hẳn, chỉ muốn tạm thời cầm cố, đổi lấy vốn đánh bạc.
Chỉ cần có thể thắng trên sòng bạc, không những trả được tiền cho Dũng ca, mà cũng có thể chuộc Long Vĩ Ngọc Điệp về.
Thế là lão làu bàu nói: “Được rồi, được rồi, ba chục vạn thì ba chục vạn.
Dẫu sao ta gỡ được vốn rồi cũng sẽ chuộc bảo bối này về lại.”
“Nhớ là trong vòng hai tháng phải chuộc lại.
Nếu không, vật này sẽ do Tất Thắng Áp chúng ta xử trí.” Lý chưởng quỹ dặn dò một câu.
“Biết rồi.
Biết rồi.” Hướng lão đầu nóng nảy xua xua tay, cầm một đống tiền lớn, xoay người rời đi.
“Tên ma cờ bạc thối nát.
Bao nhiêu tiền cũng không đủ cho ngươi thua.” Lý chưởng quỹ cười lạnh một tiếng, lắc lắc đầu.
Lý chưởng quỹ qua tay không biết bao nhiêu bảo bối, trong mắt lão, Long Vĩ Ngọc Điệp này cũng chẳng quý trọng bao nhiêu, vì vậy tịnh không đặc biệt lưu ý, thu lại rồi, trực tiếp bỏ vào ngăn bảo hiểm dưới quầy hàng.
Thế nhưng, sức chú ý của Triệu Thụy đã bị Long Vĩ Ngọc Điệp đó hấp dẫn sâu sắc.
Bởi vì trên cái dĩa ngọc đó tán phát ra linh khí cường liệt dị thường!
Triệu Thụy cơ hồ lập tức nhận định, cái dĩa ngọc đó không chỉ là một kiện bảo vật, hơn nữa còn là một kiện bảo vật tương đối hiếm thấy!
Trong lòng Triệu Thụy sinh ra hứng thú dày đặc với cái Long Vĩ Ngọc Điệp này.
Không quản Long Vĩ Ngọc Điệp này có liên hệ gì với Phong Thần chi thư không, hắn cũng quyết tâm có được bảo vật này.
Với thực lực của Triệu Thụy, muốn thần không hay quỷ không biết đoạt bảo vật này thật ra dễ như trở bàn tay.
Bất quá, Triệu Thụy còn chuẩn bị nói chuyện với lão ma bài Hướng lão đầu đó một hồi, xem có thể mua Long Vĩ Ngọc Điệp được không.
Dẫu sao, Hướng lão đầu mới là chủ nhân của dĩa ngọc, Triệu Thụy còn chưa tới mức đi cướp đồ của một lão già.
Đương nhiên, Triệu Thụy cũng tính tới trường hợp xấu nhất, nếu như Hướng lão đầu quả thật không chịu, vậy thì chỉ có dùng cách khác.
Triệu Thụy nhìn Hướng lão đầu quay lại Duy Ni đại tửu điếm qua cửa sổ kính, bản thân tịnh không đuổi theo.
Bởi vì hắn biết, chẳng bao lâu nữa, Hướng lão đầu lại không đồng xu dính túi từ trong sòng bạc đi ra.
Quy tắc của sòng bạc vĩnh viễn có lợi cho nhà cái, con bạc có thể thắng ở sòng bạc chỉ là con số rất nhỏ.
Mà Hướng lão đầu dường như không thuộc vào số ít người may mắn đó.
Không ngoài dự liệu của Triệu Thụy, vào lúc gần tối, Hướng lão đầu cúi đầu từ trong sòng bạc đi ra, sắc mặt trắng xám, phờ phạc ủ rũ.
Hiển nhiên là thất lợi trong sòng bạc, toàn bộ đều thua sạch.
Triệu Thụy bèn đi tới cạnh Hướng lão đầu, đưa một điếu thuốc qua, cười hỏi: “Thế nào? Thua sạch rồi sao?”
Hướng lão đầu thua tiền, đang tâm phiền ý loạn, lão nhích mí mắt, nhìn Triệu Thụy một cái, đáp chẳng dễ chịu gì: “Ngươi là ai? Ta dường như không nhận ra ngươi.”
“Sáng nay chúng ta đã thấy qua.” Triệu Thụy không để ý cười nói “Lúc ông bị Dũng ca ép trả nợ, tôi vừa khéo có nhìn thấy.”
Hướng lão đầu vừa nghe tới hai chữ “Dũng ca”, sắc mặt liền biến đổi.
Dũng ca bắt lão trong ba ngày phải trả hết mười lăm vạn, đây đã là nhiệm vụ bất khả thi, bây giờ lại thiếu Tất Thắng Áp ba mươi vạn!
Hai khoản tiền lớn này chồng lên nhau, lão vô luận thế nào cũng không trả hết nổi.
Hướng lão đầu móc hộp quẹt trong túi ra, run run rẩy rẩy châm lửa, nặng nề hút một hơi, rồi có chút thất thần lầm bầm: “Lần này quả thật ta bị quẳng xuống biển cho cá mập ăn rồi.”
“Vậy cũng không chắc.” Triệu Thụy cười nói “Nếu ông chịu chuyển nhượng Long Vĩ Ngọc Điệp cho tôi, tôi nguyện ý trả hết nợ cho ông, ngoài ra còn đưa ông một khoản tiền dưỡng lão, ông thấy thế nào?”
Hướng lão đầu ngẩng đầu lên, lần đầu tiên đánh giá Triệu Thụy thực sự.
Qua một hồi lão mới nhăn mặt nói: “Thì ra ngươi cũng có chủ ý với Tổ truyền chi bảo của ta.
Nói cho ngươi biết, vật đó ta không bán! Bao nhiêu tiền cũng không bán!”
“Không sai.
Tôi thật sự có chủ ý với nó.” Triệu Thụy gật gật đầu, thẳng thắn thừa nhận “Bất quá, đề nghị của tôi có chỗ tốt lớn đối với ông.
Nếu ông không bán cho tôi, sẽ không có tiền trả nợ, ông sẽ bị quẳng vào biển làm mồi cho cá mập.
Người chết rồi, lưu bảo vật lại có tác dụng gì? Qua thời hạn cầm đồ, Long Vĩ Ngọc Điệp sẽ thuộc về hiệu cầm đồ, sau này cũng cũng không thuộc về ông.
Hướng lão gia tử, ông hãy suy nghĩ cẩn thận đi.”
Hướng lão đầu trầm mặc, cúi đầu không ngừng hút thuốc, trong lòng dường như đang đấu tranh kịch liệt.
Khói xanh lượn lờ, đốm đỏ đầu điếu thuốc lập lòe trong không khí.
Điếu thuốc hút hết rất nhan, Hướng lão đầu quẳng đầu lọc xuống đất, dường như làm ra quyết định gian nan nào đó: “Tốt, chỉ cần ngươi chịu được giá tiền, ta bán!”
“Há? Ông muốn bao nhiêu?”
“Một ức!” Hướng lão đầu phun từ trong miệng ra một con số.
“Một ức?” Triệu Thụy giật mình.
Hắn tuy dự liệu Hướng lão đầu bán vật tổ truyền, phải dùng một giá không nhỏ.
Thế nhưng, giá tiền Hướng lão đầu đưa ra, không khỏi quá cao rồi.
Triệu Thụy làm tu chân giả, tuy không quá trọng thị những vật ngoài thân.
Thế nhưng, hắn bây giờ không có nhiều tiền thế.
Lúc đầu để đảm bảo kinh tế Tôn Tiểu Lan không có vấn đề, hắn đã lặng lẽ đưa quá nửa số vốn hơn năm ức của mình vào tài khoản của Tôn Tiểu Lan rồi, bản thân chỉ lưu lại mấy ngàn vạn.
Thêm vào các loại hao phí mấy năm nay, trong tài khoản còn thừa lại không nhiều.
“Ngươi cái tên sư tử há to mồm này!” Triệu Thụy bắt đầu ép giá “Long Vĩ Ngọc Điệp tuy hiếm thấy, nhưng bán một ức, không khỏi quá nhiều rồi, ngươi đưa đi cầm được có ba chục vạn!”
“Đó là chưởng quỹ không biết hàng! Lại nói, cầm đồ và bán là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau, bán là không đòi lại được, ta không phải hét giá trên trời.” Hướng lão đầu làm bộ chính trực nói “Nói thật với ngươi, thứ này nếu bán cho hàng đồ cổ, tự nhiên không chỉ có bao nhiêu đó.
Nhưng dĩa ngọc này rất có lai lịch, nghe nói, nó từng là pháp khí của thần tiên trên trời dùng qua, ghi lại tiên gia chi pháp.
Nếu như có thể khai thác tiên gia chi pháp đó ra, có thể đạt được pháp lực vô biên.
Đến lúc đó, đừng nói một ức, dù một chục ức cũng có người tranh giành đó!”
Triệu Thụy nói: “Mấy cái đó đều là lời nói suông cả, nói ra tuyệt đối không có ai tin.
Ai có thể chứng minh Long Vĩ Ngọc Điệp ẩn tàng tiên gia pháp thuật? Đến bản thân ông cũng không có biện pháp chứng minh! Lại nói, Long Vĩ Ngọc Điệp bây giờ đã đem cầm ở tiệm cầm đồ, không ở trên tay ông, ông căn bản không có cách nào chuộc lại.”
Hướng lão đầu híp mắt đánh giá Triệu Thụy một hồi, bỗng cười đầy thâm ý, cười như lão hồ ly ngàn năm: “Ta đúng là không cách nào chứng minh, thậm chí tổ tiên Hướng gia nhà ta bao nhiêu đời đều không cách nào đào khoét ra công dụng chân chính của dĩa ngọc.
Nhưng… ngươi lại có thể.
Nếu ngươi không nắm chắc, cũng sẽ không đột nhiên tìm ta mua bảo bối này, chẳng phải sao?”
Triệu Thụy có chút ngạc nhiên nhìn Hướng lão đầu một cái, bỗng cảm thấy mình hơi đánh giá thấp lão già này.
Lão già này tuy mê đánh bạc, nhưng làm người cũng tương đối tinh minh.
Hướng lão đầu nói tiếp: “Ta đúng là không thể chuộc lại Long Vĩ Ngọc Điệp, bất quá ta có thể đưa giấy cầm đồ của ta cho người khác, để người khác chuộc về, nếu ngươi không đưa đủ giá, vậy ta sẽ đi tìm người khác.
Vương đại tiên vẫn luôn cảm thấy hứng thú với Long Vĩ Ngọc Điệp của ta, cũng không chỉ một lần yêu cầu ta bán Long Vĩ Ngọc Điệp, còn bảo ta tùy tiện ra giá! Chỉ là ta rất ghét thằng cha đó, cho nên không muốn bán cho hắn.
Bất quá bây giờ ta đã tới bước đường cùng rồi, không để ý được nhiều thế.”
Hướng lão đầu nói xong, làm bộ muốn đi.
Triệu Thụy không thể không thừa nhận lão già này nói cũng có chút đạo lý, với giá trị của Long Vĩ Ngọc Điệp, đòi giá một ức cũng không quá đáng.
Thế là, hắn kéo Hướng lão đầu một cái, nói:
“Năm ngàn vạn, ta ra bao nhiêu đó.”
“Nhìn không ra, tiểu tử ngươi quả thực có tiền.” Hướng lão đầu lại đánh giá Triệu Thụy mấy cái, rồi xua xua tay: “Thôi đi, thôi đi, ta chịu lỗ một chút, bán cho ngươi năm ngàn vạn.”
Triệu Thụy hấy Hướng lão đầu đáp ứng, không khỏi mừng ngoài tưởng tượng, vội vàng kéo Hướng lão đầu đi làm thủ tục chuyển khoản.
Hướng lão đầu được tiền rồi, liền chuộc Long Vĩ Ngọc Điệp ra khỏi Tất Thắng Áp.
“Bảo vật này từ nay về sau thuộc về ngươi.”
Hướng lão đầu nhét Long Vĩ Ngọc Điệp vào lòng Triệu Thụy một cái, rồi xách một túi tiền to, đầu cũng không quay lại đi vào sòng bạc, tiếp tục đánh bạc.
Tuy nói bán tổ truyền chi bảo đi như vậy có hơi xấu hổ đối với liệt tổ liệt tông, nhưng có thể bán với giá năm ngàn vạn, cũng tính là không tệ.
Triệu Thụy lắc lắc đầu với bóng lưng của Hướng lão đầu.
Năm ngàn vạn quả thực không phải là con số nhỏ, nhưng với sự mê bài bạc của Hướng lão đầu, có thể chống đõ được bao lâu cũng khó nói lắm.
Bất quá, Triệu Thụy tự nhận mình không phải Bồ Tát cứu khổ cứu nạn gì, trả đủ tiền rồi, chuyện phải làm cũng làm hết rồi, Hướng lão đầu về sau thành cái dạng gì, cũng không có liên quan gì với hắn.