Triệu Thụy cảm nhận được ánh mắt thù địch của Ngô Hồng Phong, nhưng lại coi như không thấy.
Hắn sớm đã quen với ánh mắt thù địch của người khác, ngoài ra, theo hắn thấy, Ngô Hồng Phong cũng chẳng tạo được uy hiếp gì với hắn.
Trong lòng Ngô Hồng Phong đầy thù địch với Triệu Thụy, nữ nhân hoàn toàn không chú ý tới hắn lại nồng nhiệt với tên lính mới Triệu Thụy vừa làm trong tiệm chưa bao lâu, thậm chí còn chủ động đưa số điện thoại.
Chuyện này sao không khiến hắn ghen phát điên lên?
Bất quá, tuy trong lòng hắn tuy ghen ghét phát điên, nhưng tịnh không lập tức phát tác, chỉ nặng nề hừ một tiếng, vung tay một cái, quát: “Tụ tập lại làm gì? Mau đi làm việc đi!”
Những bảo vệ khác biết Ngô Hồng Phong đang tức giận, vội vàng chuồn đi chỗ khác, tránh khỏi bị Ngô Hồng Phong trút giận.
Tiếp đó mấy ngày, Ngô Hồng Phong bắt đầu nửa cố ý nửa vô ý làm khó Triệu Thụy một số chuyện nhỏ.
Những nhân viên khác trong cửa hiệu phát hiện điểm này, bắt đầu lặng lẽ kéo dãn khoảng cách với Triệu Thụy, bởi vì Ngô Hồng Phong là chủ quản số hai của cửa hiệu, lại là cháu họ của Lý chưởng quỹ, nếu muốn tiếp tục làm việc trong hiệu cầm đồ, tốt nhất là đừng kết oán với hắn.
Buổi trưa hôm đó, Ngô Hồng Phong mang những bảo vệ khác ra khỏi cửa hiệu đi ăn cơm, bảo Triệu Thụy ở lại coi cửa hiệu, chờ người khác quay về mới đổi ca.
Triệu Thụy vốn cho rằng chờ nhiều lắm là hai ba chục phút, ai biết chờ một tiếng đồng hồ cũng chẳng có ai về.
Triệu Thụy quay đầu, nhìn dòng người qua lại trên đường, biết lần này lại là Ngô Hồng Phong làm khó dễ hắn, cố ý kéo dài thời gian ăn cơm, khiến hắn chờ một lúc cho đói bụng.
Tuy chút trò mọn này của Ngô Hồng Phong chẳng tạo thành thương hại gì cho hắn, mà hắn cũng không muốn chấp nhặt gì Ngô Hồng Phong.
Nhưng đoạn thời gian này Ngô Hồng Phong không biết sống chết luôn tiến hành gây hấn, khiến lòng kiên nhẫn của hắn từ từ hao mòn.
Triệu Thụy bắt đầu suy nghĩ có nên dạy dỗ Ngô Hồng Phong một chút, giảm bớt sự hung hăng càn quấy của Ngô Hồng Phong không.
Lại chờ một lúc, đám người Ngô Hồng Phong vẫn không trở lại, Triệu Thụy lúc này hơi mắc tiểu.
Hắn thấy lúc này cửa hiệu vắng vẻ, bèn nhân đó đi vào phòng vệ sinh một chuyến.
Từ phòng vệ sinh đi ra, hắn liền phát hiện bầu không khí có hơi bất thường.
Trong cửa hiệu không có khách, nhân viên mỗi người đều cẩn thận dè dặt, Ngô Hồng Phong thì xụ mặt, mang một đám thuộc hạ đứng giữa cửa hiệu, thần sắc bất thiện.
Vừa thấy Triệu Thụy, Ngô Hồng Phong liền nghiêm khắc chửi rủa: “Ngươi sao lại rời vị trí! Vừa rồi ở đâu? Tìm ngươi khắp nơi sao chẳng thấy bóng dáng gì hết vậy!”
Triệu Thụy bình tĩnh đáp: “Ta đi phòng vệ sinh, có vấn đề gì?”
“Đương nhiên có vấn đề!” Ngô Hồng Phong cao giọng “Vừa rồi trong hiệu cầm đồ một bảo vệ cũng không có, vạn nhất xảy ra chuyện gì, ai chịu trách nhiệm! Ngươi sao chẳng có chút trách nhiệm nào hết vậy! Chẳng lẽ ngươi không thể chờ bọn ta về sao?”
Triệu Thụy cười lạnh một tiếng, giọng châm chọc: “Các ngươi ăn cơm hơn một tiếng đồng hồ, ta đi vệ sinh chưa tới hai phút, ta lại muốn hỏi, không có trách nhiệm!”
Ngô Hồng Phong vốn đã nhìn Triệu Thụy rất không thuận mắt, bây giờ Triệu Thụy đối chọi gay gắt, càng khiến hắn phẫn nộ dị thường.
Hắn chỉ vào mũi Triệu Thụy, lớn giọng gào thét: “Ngươi nói gì đó? Hử? Đến ta mà cũng đám phản đối, ngươi còn muốn làm việc ở đây không?”
Triệu Thụy lạnh lùng nhìn Ngô Hồng Phong phun nước bọt tung tóe trước mặt mình, như nhìn một tên hề trong gánh hát đang biểu diễn trước mặt mình.
Trong lòng hắn đã quyết định tìm cơ hội dạy đỗ Ngô Hồng Phong một lần thật tốt.
Ngô Hồng Phong chửi rủa Triệu Thụy gần hai chục phút vẫn chưa đã thèm, cảm thấy ngọn lửa ghen khiến người ta phát điên vẫn tích tụ trong ngực hắn, hôm nay cuối cùng cũng phát tiết ra được.
Nếu không phải Lý chưởng quỹ ở bên cạnh quát hắn, hắn còn muốn dạy dỗ tiếp.
“Hôm nay tới đây thôi, vấn đề của ngươi sau này tính tiếp.” Ngô Hồng Phong hung hăng trừng mắt Triệu Thụy một cái, uy hiếp một câu, rồi đến cạnh Lý chưởng quỹ, cười hỏi: “Chú, chú kêu cháu làm gì?”
Lý chưởng quỹ đưa một hộp gỗ tử đàn chạm trổ tinh xảo tới gần hắn, nói: “Đưa thứ này vào rương bảo hiểm trong kho, bảo tồn cho tốt.
Cẩn thận đó, vật trong đó khá quý trọng, ngàn vạn lần đừng xảy ra sự cố.”
“Trong này là thứ gì thế? Dường như rất quý trọng.”
“Vòng phỉ thúy trong cung thời Càn Long, giá trị trên hai trăm vạn đó.”
Ngô Hồng Phong vừa nghe liền trở nên cẩn thận, mang hộp gỗ tử đàn đi về phía nhà kho.
Triệu Thụy nhìn bóng lưng Ngô Hồng Phong, đột nhiên cười cười, không ngờ cơ hội dạy dỗ Ngô Hồng Phong lại tới nhanh như vậy.
Tay phải hắn ngưng tụ một chút chân khí, búng chính xác vào chân trái Ngô Hồng Phong.
Một tiếng “xì” nhẹ vang lên, chân khí trúng ngay chân Ngô Hồng Phong.
Ngô Hồng Phong chỉ cảm thấy chân trái mình nhũn ra một cái, đột nhiên mất đi tất cả khí lực, trọng tâm liền mất cân bằng, cả người ngã tới trước, hộp tử đàn đựng vòng phỉ thúy bay ra khỏi tay, vạch một vòng cung, rơi xuống đất.
Triệu Thụy lặng lẽ lấy ra Ma Trọng Lực cầu, khởi động nó, một trọng lực vô hình liền bao phủ lấy chiếc hộp tử đàn.
Hộp tử đàn vốn trọng lượng không lớn, dưới trọng lực này, trọng lượng liền nhảy lên mấy chục lần, gia tốc rơi xuống đất.
Một tiếng “bịch” giòn tan vang lên, hộp gỗ tử đàn nặng nề rơi lên mặt đất, vỡ nát cùng với vòng phỉ thúy bên trong nó trong chớp mắt!
Cả hiệu cầm đồ liền lặng ngắt như tờ, đến tiếng thở mỗi người đều nghe được rõ ràng, mọi người đều chấn kinh nhìn mảnh vỡ đầy đất, không biết làm sao.
Ngô Hồng Phong ngồi trên đất, trợn mắt, há miệng, đần độn nhìn một đám mảnh vỡ, sắc mặt trắng bệch ra.
Hắn vạn vạn lần không ngờ mình lại làm cái vòng phỉ thúy này rơi vỡ!
Đây là châu báu giá trị tới hai trăm vạn đó!
Tiền lương trước mắt của hắn, cho dù không ăn không uống, làm mấy chục năm, cũng không đủ bồi thường!
Ngô Hồng Phong đúng là không cách nào tin nổi, hộp gỗ tử đàn kiên cố như vậy, sao rơi như vậy mà vỡ nát! Mà đến vòng tay phỉ thúy quý trọng dị thường trong hộp, cũng đều rơi vỡ!
Theo lý mà nói, chuyện này không thể xảy ra, nhưng vẫn cứ xảy ra trên người hắn!
“Thấy… thấy quỷ rồi! Đúng là… thấy quỷ rồi!”
Ngô Hồng Phong thất thần nhìn mảnh vỡ của vòng phỉ thúy, trong miệng lầm bầm lẩm bẩm.
“Trời đất ơi! Trời đất ơi! Ngươi… ngươi cái tên khốn này, lại làm vỡ một bảo vật như vậy!”
Qua một lúc, Lý chưởng quỹ mới tỉnh táo lại từ trong chấn kinh, hắn hoảng hốt bối rối xông ra từ sau quầy hàng, giẫm Ngô Hồng Phong một cước khiến hắn ngã ra đất.
“Cái vòng phỉ thúy này giá tới hai trăm vặn đó! Ngươi… ngươi cái đồ vô dụng này! Nắm trong tay mà làm rơi vỡ được! Ta xem ngươi làm sao báo cáo với ông chủ!”
Lý chưởng quỹ vừa ngoác miệng chửi lớn, vừa giẫm vừa đánh Ngô Hồng Phong.
Ngô Hồng Phong như quả cà bị sương, hoàn toàn héo rũ, hắn nắm quần Lý chưởng quỹ, cầu khẩn: “Chú, giúp cháu nghĩ cách, giúp cháu nghĩ cách đi.
Nhiều tiền như vậy, cháu đền không nổi đâu! Không lấy ra tiền, ông chủ khẳng định sẽ chẻ sống cháu!”
“Đã biết ông chủ không tha cho ngươi, sao từ đầu không cẩn thận một chút! Chuyện này ta không giúp được ngươi! Ngươi tự mình gây họa, tự mình nghĩ cách đi!” Lý chưởng quỹ giẫm một cái hất Ngô Hồng Phong ra, sắc mặt xanh xám quẳng lại một câu, trở về sau quầy hàng.
Ngô Hồng Phong tê liệt trên đất, xương cốt toàn thân như bị người ta rút đi hết.
Khí thế hung hăng vênh váo vừa rồi khi dạy dỗ Triệu Thụy sớm đã không cánh mà bay.
Triệu Thụy lạnh nhạt nhìn Ngô Hồng Phong một cái, chẳng nói gì cả, xoay người ra khỏi tiệm cầm đồ, đi ăn cơm.
Cách tiệm cầm đồ Tất Thắng Áp ba trăm mét về hướng đông có rất nhiều quán cơm bình dân, cơm ngon giá rẻ, nhân viên công ty, cửa hiệu gần đó đều tới đó ăn cơm.
Triệu Thụy cũng chuẩn bị tới ăn cơm ở đó.
Vừa đi chưa xa, hắn đã nhìn thấy Mễ Văn và mấy nữ hà quan của Duy Ni đại tửu điếm kết bạn đi tới.
“Ồ? Khéo thật, lại gặp rồi.” Mễ Văn làm bộ tươi cười chào hỏi trước, làm như Triệu Thụy là bạn cũ lâu năm, hoàn toàn không nhìn ra chút thù địch nào.
Bất quá, Triệu Thụy hoàn toàn không cắn câu, hắn nghiêng đầu nhìn Mễ Văn một cái, nói: “Ngươi đúng là âm hồn bất tán nghe, ở đâu cũng đụng ngươi được.”
Mễ Văn làm như không nghe, hai tay để sau lưng, hơi khom người, ghé tai Triệu Thụy, cười ha ha nhỏ giọng nói: “Nghe nói, mấy ngày nay ngươi sống không thuận lợi lắm nhỉ?”
“Ngươi làm sao biết ta sống không thuận lợi?”
“Nghe người ta nói thôi.”
Biểu tình của Mễ Văn vẫn dịu dàng văn vẻ, nhưng trong đôi mắt sáng lại chớp lên ánh vui vẻ vì đau khổ của người khác.
“Nghe Ngô Hồng Phong nói chứ gì.” Triệu Thụy cười cười “Bất quá, ta nghĩ ngươi về sau cũng không cách nào biết được thứ gì từ hắn nữa.
Hắn gặp xui xẻo lớn rồi.”
Nói xong, hắn cũng không quản Mễ Văn có hiểu hay không, bước đi bỏ cô lại đó.