Lúc này, ánh trăng trắng bạc trên bầu trời đêm soi xuống, rọi vào người Triệu Thụy, trong ánh trăng ẩn chứa linh khí sung mãn từ bốn phương tám hướng ùn ùn kéo đến, thấm qua da thịt, xuyên thấu vào cơ thể, thẳng một mạch xâm nhập vào trong kinh mạch.
Linh khí bên trong và ngoài cơ thể cùng tụ dồn về một chỗ trong kinh mạch, sản sinh ra một sự cộng hưởng cường đại.
Dưới sự cộng hưởng này, Triệu Thụy tâm không tạp niệm, tinh khiết như băng, chỉ cảm thấy toàn thân lâng lâng, dường như cả người phảng phất đều trở nên nhẹ nhàng, nhất mực phiêu bồng trôi về nơi sâu thẳm nhất trong vũ trụ.
Âm thanh rì rầm yếu ớt truyền tới, phảng phất như đến từ bên ngoài, Triệu Thụy hai mắt đột nhiên mở ra, tỉnh táo trở lại, cả người trong một sát na như thể từ trên không trung bị kéo trở lại mặt đất.
Cách đó xa xa, một đôi tình nhân sinh viên rủ rỉ rù rì(1) một cách thân mật, đang hướng về phía căn nhà bỏ hoang này đi tới, chắc là thiên lôi câu động địa hỏa(2), tình nan tự cấm(3), muốn đến một nơi vắng vẻ không người để thân mật thỏa thích một phen rồi.
Triệu Thụy mặc dù cách bọn họ khá xa nhưng vẫn có thể nghe được đối thoại của bọn họ vô cùng rõ ràng.
Thính lực đã có phần tăng cường, chân khí bên trong cơ thể cũng đã có phần gia tăng.
Triệu Thụy khẽ thở ra một hơi đánh giá.
Mỗi lần tu luyện sau này, hắn đều muốn kỹ lưỡng bình phẩm tiến độ tu luyện của bản thân.
Hắn cho rằng, nhờ có sự trợ giúp của tiên sâm vạn năm, cộng thêm chính mình tu luyện chăm chỉ, sau một đoạn thời gian nữa đại khái sẽ đủ để có thể tiến vào Đoạt Linh hậu kỳ.
Đến lúc đó, thực lực của hắn sẽ tăng lên một bậc, thậm chí có thể dùng thân thể để chống đạn.
Thấy đôi tình lữ nọ đang đi về phía bên mình, Triệu Thụy không muốn lôi kéo sự chú ý của bọn họ, vì vậy nhấn mũi chân, như một bóng ma thoắt phóng ra khỏi căn nhà, nhanh chóng biến vào trong màn đêm.
"Í! Vừa rồi có phải có một bóng đen ở phía trước lướt qua hay không?" Nữ sinh nọ tựa hồ nhìn thấy gì đó, dừng cước bộ, đưa tay chỉ về phía trước hỏi.
Nam sinh kia thò cổ về phía trước, ngó tới ngó lui một hồi.
Ngoại trừ bóng đêm đen kịt cùng với ngôi nhà tĩnh lặng trong bóng đêm ra, không có thấy thứ gì khác.
"Không có a? Có phải em nhìn lầm rồi hay không?" Hắn có chút kỳ quái hỏi lại.
"Không …… không thể nào, em tuyệt đối thấy có thứ gì đó, từ trong căn nhà phóng ra, thoáng một cái đã vụt qua, như là …… như là một bóng người!" Sắc mặt nữ sinh đó đột nhiên trắng bệch ra, giọng nói cũng bắt đầu trở nên run rẩy, "Chẳng lẽ là qủy?”
"Quỷ?" Nam sinh hoài nghi nhìn cô ta, "Không thể nào đâu, trên đời này lấy đâu ra quỷ.
Em có phải đã xem quá nhiều phim kinh dị không."
"Nhưng con người tuyệt đối không thể có kỹ thuật nào nhanh như vậy, không thể có tốc độ nhanh như vậy!" Nữ sinh nói một cách phi thường chắc chắn, "Em tuyệt đối không có nhìn lầm.
Chúng ta hãy lập tức rời khỏi nơi này đi, chỗ này rậm rạp u ám, khiến cho người ta dựng cả tóc gáy."
Nam sinh kia ban đầu vốn không chút tin tưởng, nhưng vừa thấy bạn gái khẳng định như vậy, trong lòng cũng không khỏi có vài phần sợ hãi.
Thậm chí gió đêm mà làm cho người ta sảng khoái thổi vào người cũng trở thành những trận âm phong, khiến cho sống lưng nhất thời phát lạnh.
Đương nhiên, trong lòng sợ hãi, nhưng ngoài mặt vẫn phải giữ cho bình tĩnh.
Dù sao bạn gái đang ở bên cạnh, nếu tỏ ra quá sợ hãi, vậy thì thật mất mặt(*).
"Nếu em không thích nơi này thì chúng ta đây hãy đi đến một chỗ khác vậy." Tim nhảy loạn, mặt trấn tĩnh nói một câu, rồi hắn lập tức choàng lấy bạn gái, vội vã rời khỏi con đường đó.
Không bao lâu, lời đồn góc tây bắc của trường có quỷ lan truyền ngay trong khuôn viên trường, hơn nữa càng truyền càng ly kì, càng truyền càng hàm hồ, càng lan truyền thêm kinh khủng, rốt cuộc phát triển ra thành mười mấy bản hoàn toàn khác nhau.
Về phần những kẻ thuật lại chuyện này, mặc dù cả bọn đều là nghe một đằng kể một nẻo, nhưng ai nấy đều như thể đã tự thân trải nghiệm, tường thuật thì sống động như thật(4), thỉnh thoảng lại còn bỏ thêm mắm thêm muối(5) vào, khiến cho câu chuyện càng thêm khúc chiết, làm cho hình tượng nhân vật càng thêm phong phú, có như thế mới kích thích được nỗi khiếp sợ của người nghe(*).
Tối đến, Tôn Tiểu Lan sau khi được bạn cùng phỏng kể cái phiên bản thứ N của câu chuyện ma đó, sợ đến cả người run lập cập(**).Tiết trời đêm vốn dĩ khô hanh bỗng trở nên phần nào lạnh lẽo.
Nàng co mình vào góc giường, cầm lấy điện thoại di động gọi cho Triệu Thụy: "Tiểu Thụy, trong khoảng thời gian này em cũng nên cẩn thận, trong trường hình như không có an toàn lắm, đặc biệt là cái địa phương góc tây bắc kia, ban đêm ngàn vạn lần đừng đến gần đó!"
"Tại sao vậy?" Triệu Thụy tạm thời vẫn chưa có nghe qua những lời đồn đại này, cho nên còn chưa hay biết gì(6), hoàn toàn mờ mịt.
"Nghe nói mấy chục năm trước đây nơi đó là một khu mộ, đã chôn rất nhiều người đó! Đặc biệt là hai ngày trước, đã có người còn tận mắt thấy bóng đen vô cùng kinh khủng! Dù sao, buổi tối em không nên đi đến đó là được rồi, tốt nhất ngay cả ban ngày cũng đừng nên đi!"
"Khu mộ? Bóng đen?"
Triệu Thụy đầu tiên là ngây ngốc, sau đó lập tức hiểu ra, buổi tối hôm đó sau khi tu luyện xong, lúc rời đi hắn không cẩn thận đã để cặp tình nhân kia thấy được, lại còn bị ngộ nhận là hồn ma!
Hắn trong lòng không khỏi thầm có chút dở khóc dở cười.
Thế nào cũng không nghĩ tới bản thân trong lúc vô ý lại gây ra hồi phong ba lớn như vậy trong khuôn viên trường!
Tuy nhiên, loại sự tình như thế này, bất luận thế nào cũng không thể nói là có thể gây hại gì(***).
Vậy thì cứ sống chung với lũ(7), để mặc cho những lời đồn tiếp tục được lan truyền ra thôi.
"Biết rồi, em sẽ chú ý, chị Tiểu Lan, thời gian cũng không còn sớm nữa, chị mau đi ngủ đi."
"Thiệt tình là, chị có lòng tốt nhắc nhở em, vậy mà ngay cả một câu cám ơn cũng không có." Giọng của Tôn Tiểu Lan nghe hờn dỗi qua điện thoại.
Triệu Thụy lắc đầu cười, tắt máy điện thoại di động, đang chuẩn bị ngủ, La Thành nãy giờ vẫn nằm yên ở đối diện, đột nhiên ngồi dậy nói: "Hôm nay tớ nghe người ta nói là góc tây bắc khuôn viên trường chúng ta có ma đấy! Có người còn tận mắt chứng kiến nữa, rất là kinh khủng, rất là kích thích.
Có muốn tớ kể cho các cậu nghe hay không?"
"Muốn!"
Chu Vĩ và Hàn Tinh cả hai đồng thanh hô lên.
Triệu Thụy rên rỉ một tiếng, lấy gối trùm đầu lại.
************************************
Trong lúc đó, Vân Phi cũng từ trong miệng bọn nữ sinh cùng phòng nghe được những lời đồn đại này.
Chỉ là, làm một thành viên của gia tộc võ tu cổ, nàng cũng không nghĩ cái gọi là bóng đen kinh khủng kia là yêu ma quỷ quái gì đó.
Bởi vì nàng biết, ở Đông An có Vân gia bọn họ tọa trấn, những loại yêu ma quỷ quái cấp thấp như vầy sẽ rất khó mà có chỗ dung thân.
Vân Phi cảm thấy cái gọi là bóng đen kinh khủng, ma quỷ truyền thuyết, chắc là do người nào đó ban đêm nhìn hoa mắt, cho nên nghi thần nghi quỷ mà tạo dựng nên một câu chuyện.
Dĩ nhiên, cũng có thể có một khả năng khác, đó là ở trong trường có một cổ vũ giả nào đó ẩn núp, bởi vì cổ vũ giả hoàn toàn có thể đạt đến ra cái loại tốc độ quỷ mị như vầy!
Thậm chí cái loại tốc độ này, đủ để khiến cho nhiều người ở trong đêm tối phát sinh hiểu lầm.
Chỉ là, khả năng này có thể tính là phi thường nhỏ, Vân Phi cảm thấy cơ bản nó có thể được loại ra.
Nằm ở trên giường miên man suy nghĩ, chẳng biết như thế nào, Vân Phi đột nhiên nghĩ tới một loạt hình ảnh La Thành cùng Lưu Nguy ở trong hội võ thuật tự do thi đấu đoạn thời gian trước.
Rồi lại liên tưởng đến sự kiện La Thành sau đó nếm phải sự trả thù của Lưu Nguy, bị Lý Lực Dũng đánh thương phải đem vào bệnh viện, rồi võ quán Lực Dũng đột nhiên bị phá cho đóng cửa.
Những việc này, lúc đó thoạt nhìn giống như là một sự trùng hợp, cảnh sát sau khi điều tra, cũng rút ra kết luận như vậy.
Nhưng, giờ đây đem những sự kiện đó nối lại với nhau, tựa hồ có thể cảm thấy được bên trong có ẩn dấu một mối liên hệ vô hình!
Chẳng lẽ …… trong trường thật sự có một cổ vũ giả đang ẩn thân? Hơn nữa lại có liên hệ nào đó với cái tên La Thành mập mạp kia?
Nghĩ tới đây, Vân Phi đoạn có chút hứng thú, nếu chân tướng đúng như nàng đoán, vậy tìm ra cái tên cổ vũ giả đang tàng ẩn trong đại học Đông Lăng này nhất định sẽ là một trò chơi vô cùng thú vị!
Nói không chừng, còn có thể sau đó vì Vân gia mà chiêu mộ một gã cổ vũ giả, nhất cử lưỡng tiện.
"Xem ra …… phải tìm một cơ hội để tiếp xúc với cái tên mập và cả mấy tên bạn cùng phòng kia một chút." Vân Phi lẩm bầm lầu bầu nói thầm, "chỉ là, Triệu Thụy hình như cũng ở chung một phòng với La Thành.
Hừ, cái tiểu tử thúi kia, gặp hắn là lại thấy tức giận."
Cứ như vậy nghĩ ngợi, mí mắt nàng bắt đầu trở nên nặng nề, dần dần tiến vào mộng đẹp.
Từ trước đến giờ, Vân Phi thủy chung đều không có muốn nghĩ đến việc nhờ cậy sức mạnh của gia tộc.
Bởi vì nàng cảm thấy một mình chậm rãi thăm dò, dỡ bỏ từng lớp bí ẩn để tìm câu trả lời mới có thú.