Kẻ giữ mộ của Mạt Đại nhung vu?!
Những người trong kho hàng vừa nghe đều giật mình, ai cũng không ngờ đến trong mộ của Mạt Đại nhung vu vậy mà còn có kẻ giữ mộ, hơn nữa còn truy sát thẳng một nước tới tận đây!
Kẻ giữ mộ do Mạt Đại nhung vu thần bí mà cường đại lưu lại, thực lực nhất định khủng bố.
Bởi vì nhung vu là vu sư của bộ tộc Sơn Nhung phương bắc thời kì Chiến quốc.
Những nhung vu này được ghi chép trong lịch sử cực kì ít, chỉ biết bọn họ hết sức cường đại, có những pháp thuật thần bí sớm đã thất truyền, được người tôn sùng.
Đại vu sư thân dẫn đầu nhung vu càng có thể hô phong hoán vũ, cải thiên hoán địa, vu thuật thâm bất khả trắc.
Chính những nhung vu thần bí này đã từng khiến bộ tộc Sơn Nhung cường thịnh một thời, hoành hành vô địch, trở thành đại địch đáng sợ nhất của Thất hùng thời chiến quốc!
Chỉ là sau này theo sự điêu linh của nhung vu, bộ tộc Sơn Nhung mất đi vu pháp cường lực chi trì, cũng dần dần đi trên con đường diệt tuyệt.
Cổ mộ mà bọn Lương Đông Hải đào trộm lần này chính là huyệt mộ của một vị Đại vu sư cuối cùng trước khi Sơn Nhung tuyệt diệt!
Nghĩ đến kẻ giữ mộ của Mạt Đại nhung vu này tiêu diệt năm Đại thần quan cho tới hai mươi mấy tay súng trang bị vũ khí kĩ lưỡng, trong lòng đám Đằng Nguyên đều không khỏi dâng lên một luồng hơi lạnh.
Kẻ giữ một này rốt cuộc là quái vật gì? Rốt cuộc đáng sợ tới đâu?
Mỗi người đều nín thở, căng thẳng thần kinh, khẩn trương chú ý tình huống bốn bên.
Thanh âm kì đặc càng lúc càng gần, mọi người đã nghe rõ đó dường như là tiếng bước chân.

Chỉ là tiếng bước chân này quá kì đặc, cũng quá nặng nề, nửa ngày mới vang lên một lần, mà mỗi lần vang lên mặt đất đều chấn động, đám người Đằng Nguyên đều cảm thấy như có một người khổng lồ đang đi vậy.
Bất quá, nghĩ kĩ lại, khả năng lại không lớn lắm.

Bởi vì một người khổng lồ thể hình to lớn xuất hiện trong thành thị dân cư đông đúc, tất nhiên sẽ khiến toàn thành náo động, thế nhưng bọn họ tựa hồ tịnh không có cảm giác đó.
“Lương tiên sinh, ngươi giao thủ với kẻ giữ mộ.

Kẻ giữ mộ này rốt cuộc là quái vật kiểu gì?” Đằng Nguyên thần sắc ngưng trọng nhìn Lương Đông Hải, hỏi.
“Không biết.” Lương Đông Hải trả lời, ra ngoài dự liệu của mọi người “Lúc đó, ánh sáng trong mộ mờ tối, mà kẻ giữ mộ này vừa xuất hiện đã đập tắt toàn bộ đèn trong tay bọn tôi, tốc độ nhanh đến kinh người.
Tôi chỉ lờ mờ nhìn thấy kẻ giữ mộ của Mạt Đại nhung vu, dường như khoác hắc bào rộng, bao phủ cả người bên trong, khó lòng nhìn rõ.

Bất quá, thân hình của nó hình như có chút giống loài người, chỉ là khôi ngô đến hơi dị thường!
Đương nhiên, tôi dám khẳng định kẻ giữ mộ này tuyệt đối không phải người thường, bởi vì mộ nhung vu phong bế tới nay, không thể có người sống trong đó một thời gian lâu như vậy!”
Đằng Nguyên và Sơn Điền nhìn nhau một cái, đều nhìn thấy vài phần sợ hãi trong mắt đối phương.
Hai mươi mấy người tiến vào, vậy mà đến bộ dạng kẻ giữ mộ ra sao cũng không nhìn rõ đã cơ hồ bị giết sạch, chỉ còn lại một người mang thương tích chạy ra, thực lực của kẻ giữ mộ này không khỏi quá đáng sợ rồi.
Tiếng bước chân nặng nề càng lúc càng gần, mặt đất chấn động cũng càng lúc càng lợi hại, đến đèn trên trần nhà cũng bắt đầu lắc lư loạn xạ.
Lương Đông Hải biết kẻ giữ mộ sắp tới rồi.
Quả tim hắn bắt đầu đập kịch liệt, không tự chủ hít thở chậm lại, thần kinh căng như dây cung, phảng phất chỉ cần kéo nhẹ một cái đã đứt.
Lương Đông Hải nuốt nước miếng, bỏ cặp da sang một bên, rút ra một chồng phù chú đặt trong lòng bàn tay.
Những phù chú này có uy lực tương đối cường đại, đặc biệt là khi đối phó với các loại như quỷ hồn, cương thi lại càng có tính khắc chế, đã từng giúp hắn sống sót từ trong chỗ chết hết lần này đến lần khác.

Chỉ là lần này đối phó với kẻ giữ mộ có được bao nhiêu tác dụng cũng không dễ nói.
Lương Đông Hải nhìn Đằng Nguyên và Sơn Điền, sâu trong lòng hết sức căm ghét hai tên tu hành giả của Thần Đạo giáo Nhật Bản này.
Bởi vì chính hai tên này lấy người nhà hắn uy hiếp, bắt hắn phải trùng xuất giang hồ.
Bất quá hắn hiện tại lại hi vọng có thể liên thủ với Đằng Nguyên và Sơn Điền đánh lui kẻ giữ mộ!
Bởi vì thực lực của kẻ giữ mộ thật quá đáng sợ!
Ý niệm trong đầu hắn còn chưa tiêu tán.
“Ầm!”
Theo một tiếng vang to lớn, một cổ lực đạo cự đại trùng trùng đánh vào cửa sắt lớn của kho hàng.
Cửa sắt dày nặng vặn vẹo biến dạng trong chớp mắt, mang theo một cổ cuồng phong, bay vào trong kho hàng.
Đám người trong kho hàng giật mình, lũ lượt tránh né, sợ bị cửa sắt đập trúng.

Đám người Lương Đông Hải và Đằng Nguyên dẫu sao cũng là tu hành giả, động tác nhanh nhẹn, tránh được, nhưng những người khác không được may mắn như thế.
Một đại hán cầm súng đứng đằng sau Đằng Nguyên tránh hơi chậm một chút, liền bị cửa sắt đập thẳng vào.
Hắn phát ra một tiếng kêu thảm thê lương, thân thể trông mềm mại nhẹ nhàng như lông ngỗng, bị cửa sắt biến dạng mang bay xa mười mấy mét rồi mới ầm ầm rơi xuống.
Máu tươi chảy ra dưới cửa sắt như khe nước nhỏ, đại hán bị ép dưới tấm cửa sắt đó cơ hồ thành cái bánh thịt!
Sắc mặt Đằng Nguyên và Sơn Điền lúc này càng khó coi thêm vài phần.

Còn chưa thấy mặt, một thủ hạ đã bị kẻ giữ mộ tiêu diệt, khí thế của chúng cơ hồ bị kẻ giữ mộ chưa từng gặp kia áp đảo triệt để.
Trong khi mọi người còn đang sợ hãi, một bóng người khoác hắc bào rộng xuất hiện ở cửa kho hàng.
Bóng người này nhìn hết sức cao to, cao tới hai mét mấy, cả người quấn trong hắc bào, khiến người ta hoàn toàn không thấy rõ dung mạo.
Quanh hắn lượn lờ hàn ý, phối hợp với thân hình cao lớn, càng tạo cho người ta cảm giác áp bách cường liệt.
“Kẽ giữ mộ!”
Lương Đông Hải cắn răng, phun từ trong kẽ răng ra ba chữ.
“Tiêu diệt hắn!” Đằng Nguyên nghiêm giọng hạ lệnh.
Mấy đại hán cầm súng đó đồng thời điên cuồng rống lên một tiếng, chĩa thẳng mũi súng vào kẻ giữ mộ, bóp cò.
Mười mấy khẩu súng đồng thời phun ra lưỡi lửa dài sọc, tiếng nổ tập trung đinh tai nhức óc, vang xa ra đêm đen bên ngoài kho hàng.
Đạn như mưa mang theo tiếng rít sắc nhọn, toàn bộ đều đập lên người kẻ giữ mộ, phát ra tiếng “cộp cộp”.
Trên trường bào màu đen mà kẻ giữ mộ khoác xuất hiện lỗ đạn li chi lít chít, nhưng kẻ giữ mộ vẫn đứng nguyên chỗ cũ, không chút sứt mẻ, dường như lượng đạng đủ biến người ta thành thịt vụn đó không có chút tác dụng nào đối với hắn.
Hắn hơi chuyển động thân thể, quay nhìn xung quanh, nhớ vị trí của mọi người vào lòng rồi đột nhiên gia tốc, xông mạnh lên trước, xông thẳng tới giữa kho hàng, vung một quyền vào cái bàn dài.
“Rào” một tiếng, cái bàn dài bằng gỗ dày vỡ thành từng mảnh trong nháy mắt, biến thành một đống gỗ vụn.
Liền đó, kẻ giữ mộ vung tiếp một cái, những gỗ vụn đó bắn mạnh ra bốn phương tám hướng dưới lực lượng to lớn.
“Né ra! Toàn bộ né ra!”
Sơn Điền dường như đoán được kẻ giữ mộ này muốn làm gì, vội vàng rống lớn lên.
Thế nhưng, hắn nhắc nhở đã quá chậm
Những vụn gỗ bình thường này được kẻ giữ mộ trao cho động năng to lớn, cơ hồ còn nhanh hơn đạn vài lần!
Những vụn gỗ vốn vô hại, được trang bị động năng cỡ này cũng đủ biến thành vũ khí đáng sợ!
Trong sát na, những vụn gỗ nhỏ xíu đó dễ dàng bắn xuyên qua thân thể những đại hán xung quanh giống như đạn bắn, rồi đập lên vách tường bê tông của kho hàng, lưu lại từng lỗ hổng trên vách tường bong tróc loang lổ.

Những đại hán đó kêu lên thảm thiết, cả người như bị bắn thành tổ ong, thân thể đầy những lỗ máu không ngừng tràn ra máu tươi, phun vọt ra ngoài.
Rất nhanh, toàn bộ bọn họ đều ngã trên mặt đất, tắt thở.
Lương Đông Hải đã được biết sự khủng bố của kẻ giữ mộ trong mộ của nhung vu, vì vậy tịnh không cảm thấy quá kinh dị.
Nhưng Đằng Nguyên và Sơn Điền đều mới lần đầu thấy kẻ giữ mộ triển hiện ra lực lượng, trong lòng không khỏi đồng thời trầm xuống.
Những đại hán mà bọn chúng mang tới tuy chỉ là giáo chúng ngoại vi của Thần Đạo giáo, tịnh không trang bị pháp lực, nhưng đều từng tham gia đội tự vệ, là những chiến sĩ kiên cường đã từng trải qua huấn luyện quân sự nghiêm cách, có thể nói, mức rèn luyện quân sự của bọn chúng đều tương đối cao.
Thế nhưng, chính những chiến sĩ đó trước mặt kẻ giữ mộ lại như dê non, mặc người giết mổ, kẻ giữ mộ này không khỏi quá đáng sợ rồi!
“Bát ca!”
Sơn Điền tính tình nóng nảy là người đầu tiên không kềm chế được mắng lớn một tiếng, năm ngón tay chụp vào hư không.
“Vù!” một tiếng, một ngọn lửa bỗng tự nhiên xuất hiện trong lòng bàn tay hắn.
Sơn Điền nắm năm ngón tay lại, dùng sức rút một cái, một con dao dài màu đỏ xuất hiện trong lòng bàn tay hắn!
“Bát Phan viêm lưu trảm!”
Sơn Điền rống lên một tiếng, tiến lên một bước dài, xông tới cạnh kẻ giữ mộ, rồi mạnh mẽ chém xuống đầu hắn.
Ngọn lửa nóng rực từ trong con dao trào ra, cơ hồ bao phủ toàn bộ kẻ giữ mộ!
Đằng Nguyên và Sơn Điền đều là thần quan của Bát Phan thần xã của Thần Đạo giáo, hợp tác nhiều năm, phối hợp không có kẽ hở.
Hắn thấy Sơn Điền ra tay, liền hiểu ý lấy ra ba lá bùa, trầm giọng ngâm tụng một câu chú văn, rồi vứt ba lá bùa đó lên không, quát:
“Thức thần quỷ lang!”
“Thịch” một tiếng, ba lá bùa đó bỗng hóa thành ba yêu quái mặt xanh nanh ác, đầu sói thân quỷ!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play