Thời gian trôi qua rất nhanh, loáng cái đã một tháng trôi qua, phong ba do vụ Trương bí thư cũng dần dần lắng xuống.
Trương bí thư cũng có được sự trừng phạt cần có, hắn bị phán hai mươi năm tù.
Triệu Thụy đánh giá, chờ tới lúc Trương bí thư ra tù, đầu tóc chỉ sợ đã bạc rồi.
Một tháng này trôi qua rất bình tĩnh, bình tĩnh đến gần như vô liêu, Triệu Thụy ngoại trừ tiếp tục thăm dò chỗ hạ lạc của Phong Thần chi thư thì tu luyện Bát Hoang lục tiên quyết, hi vọng mình có thể sớm ngày tiến vào Luyện Thần hậu kì cảnh giới.
Sự kiện cường giả Thần đạo giáo Nhật Bản càn quét những cường giả mũi nhọn Phân Thần kì xác xác thật thật đã cho hắn kích thích không nhỏ, hắn hi vọng mình có thể sớm ngày trở thành một trong những tu chân giả Phân Thần kì.
Chạng vạng hôm nay, hắn xử lý xong một vụ án ở ngoài, trở về đội cảnh sát.
Vừa bước vào văn phòng, hắn đã thấy Đinh Linh đang nghe điện thoại, đồng thời tay chỉnh lý một chồng văn kiện lộn xộn.
Triệu Thụy vừa cảm thán sự chăm chỉ của Đinh Linh một phen, vừa tới chỗ mình ngồi, chuẩn bị chờ báo cáo với Đinh Linh một chút rồi trực tiếp tan sở ra về.
Nhìn xung quanh, những đồng liêu khác cũng bắt đầu thu thập đồ đạc, chuẩn bị ra về.
Đúng lúc này, Đinh Linh đột nhiên ngắt điện thoại, cầm chồng tài liệu đã chỉnh lý xong, vội vội vàng vào lao từ trong ra.
“Mọi người đừng đi đã, có chuyện khẩn cấp ta muốn công bố với mọi người.” Cô huơ huơ tài liệu trong tay, cao giọng.
“Xem ra tối nay chỉ sợ không về nhà được rồi.” Đường Lỗi nhỏ giọng làu bàu một câu, rồi hỏi: “Chuyện gì vậy, Đinh đội trưởng?”
Những người khác trong văn phòng cũng đều bỏ công việc trong tay, đưa ánh mắt về phía cô.
Đinh Linh thần sắc ngưng trọng nói: “Vừa rồi tiếp được thông tri khẩn cấp từ bộ công an truyền xuống, tội phạm truy nã cấp A của bộ công an, được xưng là Đạo Mộ Chi Vương Lương Đông Hải có thể đã tới Tân Dương.
Chúng ta phải tăng cường lực lượng cảnh sát, tiến hành lùng bắt kiểm tra toàn thành, tranh thủ kiếm ra Lương Đông Hải này.”
“A? Lương Đông Hải lại tới Tân Dương chúng ta?”
Những cảnh viên lớn tuổi một chút đều giật nảy mình.
“Không phải đã một thời gian rất dài không có tin tức của hắn sao? Sao lại xuất hiện rồi?”
“Thằng cha đó tới Tân Dương chúng ta làm gì? Chẳng lẽ phát hiện cổ mộ nào ở chỗ chúng ta rồi sao?”
“Rất có khả năng đấy! Thằng cha đó chỉ cần xuất hiện ở đâu, ở đó khẳng định sẽ có đại án phát sinh, thật phải đề cao cảnh giác.”
“Ha ha.
Hắn đưa đến cửa càng tốt, nếu có thể bắt được hắn, đó đúng là một đại công đó.” Đường Lỗi tùy tiện nói một câu, trái lại tỏ ra hơi cao hứng.
“Ngươi thật không biết trời cao đất dày.
Lương Đông Hải đâu có dễ tóm vậy.
Truy nã đã hai mươi mấy năm rồi cũng chưa thấy ai từng tóm được hắn.
Thằng cha đó lợi hại lắm đó!”
“Đúng đó, tiểu Đường, thời gian ngươi tham gia công tác còn ngắn, chưa nghe qua danh tiếng của Lương Đông Hải, năm đó hắn đúng là nổi tiếng đó nha!” Mấy cảnh sát cao tuổi đều cười phê bình.
Mọi người nghị luận nhao nhao, văn phòng tạm thời loạn cào cào lên, giống như nồi nước sôi lên sùng sục.
Triệu Thụy hoàn toàn không quen với cái tên này bèn hỏi: “Lương Đông Hải là kẻ nào? Đinh đội trưởng, cô có thể nói tư liệu về bối cảnh của hắn cho chúng tôi nghe không?”
Đinh Linh gật gật đầu, lật lật tư liệu trong tay, giải thích với mọi người: “Lương Đông Hải, nam, năm nay 57 tuổi.
Xuất thân đạo mộ thế gia, thuộc lưu phái của Ban Sơn đạo sĩ.
Bất quá, lưu phái này thần bí dị thường, cảnh sát biết hết sức hạn chế.
Lương Đông Hải này thủ đoạn trộm mộ cực kì cao minh, mười hai tuổi đã tiến vào hàng ngũ những người trộm mộ, làm 45 năm, cơ hồ chưa từng trở về tay không, được người trong nghề khen là Đạo mộ chi vương, vật hắn ăn trộm cơ hồ đều là văn vật trân quý cỡ cấp quốc bảo.
Lần thất lợi duy nhất là lăng Tần Thủy Hoàng mười năm trước.
Hắn và mấy đồng bọn không biết dùng thủ đoạn nào lại tiến vào được vùng ngoại vi của lăng Tần Thủy Hoàng! Chỉ là sau đó gặp phải cơ quan, kết quả đồng bọn toàn bộ đều vùi thây trong lăng mộ, mà hắn vì vậy đứt một cánh tay, từ đó giảm dần nghề trộm mộ, dường như biến mất giữa nhân gian, cảnh sát cũng không có tin tức của hắn.
Không ngờ sau mười năm, hắn lại xuất hiện trở lại!”
Nói tới đây, Đinh Linh dừng lại, hắng giọng rồi nói: “Chuyện này, đối với chúng ta mà nói, là một cơ hội quý báu, chúng ta phải tranh thủ tìm ra tên tội phạm này, ràng buộc hắn vào pháp luật, rõ chưa!”
“Rõ!” Cả đám cảnh sát đồng thời đáp ứng.
Đinh Linh thập phần hài lòng với sĩ khí của thuộc hạ, hơi gật gật đầu, rồi bắt đầu vạch kế hoạch hành động.
Triệu Thụy nghe Đinh Linh giải thích, lại kết hợp với hiểu biết của mình về tu chân giới, trong lòng có chút hiểu biết đại khái về Lương Đông Hải này, chí ít thứ hắn biết được còn nhiều hơn cảnh sát không ít.
Ban Sơn đạo sĩ này thật ra thuộc về một phân chi của Mao Sơn, do tính chất công tác cực kì đặc thù, Ban Sơn đạo sĩ chân chính thông thường đều truyền theo gia tộc, nhân số cực ít, so với Mao Sơn còn thần bí hơn vài phần.
Ban Sơn đạo sĩ thông thường đều có tu luyện pháp thuật, dùng pháp thuật để tìm mộ mở mộ.
Tuy pháp thuật của đa số Ban Sơn đạo sĩ đều chẳng lấy gì làm cường đại, nhưng trong đó có vài người thực lực xác thực tương đối cường hãn.
Bởi vì trong rất nhiều cổ mộ đều tồn tại những hung vật khủng bố kiểu như cương thi, quỷ hồn.
Thậm chí có một số hung vật thực lực còn cực kì cường hãn.
Muốn giữ mạng dưới công kích của những hung vật đó, không có thực lực chân chính, tuyệt đối không thể sống sót ra ngoài.
Triệu Thụy lại có chút bội phục sự lớn gan của Lương Đông Hải này, đến lăng của Tần Thủy Hoàng cũng dám đào trộm.
Phải biết cơ quan ám đạo trong lăng của Tần Thủy Hoàng huyền diệu vô cùng, đến tu chân giả đẳng cấp cao cũng phải sợ hãi vài phần.
Lương Đông Hải đó chỉ mất vẻn vẹn một cánh tay đã chạy ra được, chứng tỏ bản sự của hắn tương đối không tệ.
Đương nhiên, ngoại trừ chỗ này ra, chắc chắn còn có vài phần vận khí nhất định.
Triệu Thụy tịnh không cho rằng cảnh sát Tân Dương có thể truy bắt được Lương Đông Hải về quy án, thậm chí cảnh sát có thể phát hiện được tung tích của Lương Đông Hải cũng đã là giỏi lắm rồi.
Bất quá, bản thân hắn đối với chuyện này lại rất có hứng thú.
Hắn cảm thấy, làm một tay trộm mộ lão làng ẩn trốn nhiều năm, đột nhiên trùng xuất giang hồ, hơn nữa còn xuất hiện ở Tân Dương, nhất định không đơn giản, khẳng định là có thứ gì đó hấp dẫn Lương Đông Hải tới đây.
Tuy không biết rốt cuộc là thứ gì, bất quá Triệu Thụy cảm thấy mình ắt có thể thăm dò cơ hội ở Lương Đông Hải, nói không chừng có thể phát hiện manh mối liên quan tới Phong Thần chi thư.
Cho dù thế nào cũng tốt hơn nhiều so với một mình tìm kiếm lung tung chẳng chút đầu mối.
Hội họp xong, mọi người ăn cơm bên ngoài rồi tham gia vào hành động lùng kiếm Lương Đông Hải.
Triệu Thụy và Đường Lỗi một tổ, phụ trách mấy khu nhà gần đường Thanh Niên ở phía đông thành phố.
Đường Lỗi lái xe, Triệu Thụy thì cầm một tấm ảnh, ngồi ở ghế phụ lái.
Ngoài cửa sổ đã lờ mờ tối, đèn hoa lóng lánh, phố buôn bán, quán rượu, vũ trường vẫn tấp nập những người.
Bất quá, xe cảnh sát kéo còi gào rít chạy qua, cho đến việc cảnh sát kiểm soát ở những giao lộ khẩn yếu, đều đang nhắc nhở người ta, đây tịnh không phải là một đêm bình thường.
Triệu Thụy nhìn cảnh sắc bên ngoài, trong lòng minh bạch, bọn hắn tịnh không hành động một mình, xem trận thế, chỉ sợ tất cả cảnh sát Tân Dương đều xuất động cả rồi.
Thanh thế to lớn nhỉ!
Triệu Thụy nghĩ bụng như vậy, bất quá có thể được bao nhiêu tác dụng lại không dễ nói.
Hắn mở tấm ảnh trong tay, đây là Lương Đông Hải mười năm trước.
Tuy qua mười năm, nhưng cảnh sát đã có thể phát hiện ra tung tích, điều đó chứng tỏ dung mạo thay đổi tịnh không lớn lắm.
Triệu Thụy lại cẩn thận nhìn tấm ảnh, nam tử trên tấm ảnh bốn mươi mấy tuổi, hơi gầy, mắt nhỏ, hai má lõm vào, tỏ ra thập phần bình phàm, không có đặc trưng gì đặc biệt.
Bất quá, ánh mắt lại tỏ ra thập phần có thần, bộc lộ ra hắn không phải là một phàm nhân.
Triệu Thụy nhìn một hồi, rồi tiện tay vứt tấm ảnh sang một bên.
Hắn đã không cần hình của Lương Đông Hải nữa, hắn đã hoàn toàn nhớ trong đầu rồi.
Đi trên dường nửa giờ, Triệu Thụy và Đường Lỗi đã tới đường Thanh Niên.
Đồn trưởng đồn cảnh sát trên đường Thanh Niên đã được thông tri, dẫn cảnh viên dưới tay, phối hợp hai người hành động.
Triệu Thụy tuy cảm thấy đi cùng với mấy người này không thể có thu hoạch gì.
Bất quá, hắn vẫn quyết định tạm thời ứng phó một lúc, chờ tới nửa đêm, tìm lúc rảnh tự mình tìm kiếm chỗ ở của Lương Đông Hải.
Cứ đi không thu hoạch được gì như vậy tới nửa đêm, Đường Lỗi và mấy cảnh viên của đồn cảnh sát đã bắt đầu có dấu hiệu mệt mỏi, có một số đã ủ rũ lừ đừ.
Triệu Thụy thừa cơ kiếm cớ kéo một khoảng cách với họ, rồi tìm chỗ vắng vẻ không người, thả Đệ nhị nguyên thần ra.
Lương Đông Hải đã tu luyện pháp thuật, khẳng dịnh sẽ có nhịp sóng linh lực đặc trưng, cảnh sát tìm tuy vất vả, nhưng Triệu Thụy cảm thấy mình tìm hẳn sẽ không khó.
Quả nhiên, Đệ nhị nguyên thần phóng ra chưa lâu, Triệu Thụy đã phát hiện ở hướng đông nam, cách đại khái 3km có linh lực ba động đặc thù xuất hiện.
Bất quá, không phải là một, mà phân thành ba!