Triệu Thụy tịnh không biết Trương bí thư đã bắt đầu châm ngòi thổi gió, gây chia rẽ quan hệ giữa mình và Đinh Linh.
Hắn lúc này đã tan sở, trở về trong nhà trọ.
Hắn trước mắt thuê ở nhà trọ quốc tế An Mĩ, nằm ở đường Hoa An thuộc khu sầm uất của Tân Dương, thập phần náo nhiệt.
Xung quanh đó siêu thị to lớn, quán ăn quán uống, chỗ chơi bời đều có đủ, hết sức thuận tiện.
Ở đây đủ náo nhiệt, nhưng đối với cư ngụ mà nói, lại không hoàn toàn thích hợp.
Nếu không phải vì tiện đường giao thông, ở tương đối gần cục cảnh sát, hắn cũng không chọn ở đây.
Triệu Thụy vào cửa, rửa mặt rồi xem đồng hồ, còn chưa tới sáu giờ tối, bụng không đói, cũng không muốn đi ăn cơm.
Trở lại phòng khách, hắn tựa vào sofa, bắt đầu suy nghĩ tiếp theo chuẩn bị làm gì.
Hắn bây giờ không muốn tu luyện, xem TV càng không ý tứ gì, điều này làm hắn cảm thấy thập phần vô liêu.
Chính đang suy nghĩ như vậy, hắn bỗng nhớ lại, dường như đã có một đoạn thời gian mình không vào Thiên Phúc ảo cảnh, đối với động thái mới nhất của tu chân giới cũng hoàn toàn không biết chút gì, không bằng nhân lúc này rảnh rỗi, đi Thiên Phúc ảo cảnh dạo một chút, xem đoạn thời gian này tu chân giới có phát sinh chuyện gì thú vị không.
Nghĩ tới đây, hắn bèn lấy Cửu Cung Xuyên Không Lệnh ra khỏi Càn Khôn giới chỉ, trút chân khí vào.
Quang mang lấp lánh, Cửu Cung Xuyên Không Lệnh được khởi động, một cổ lực đạo to lớn từ trong đó tuôn ra, kéo mạnh thần niệm của hắn vào.
Xuyên qua biển mây mênh mông, Triệu Thụy lại nhìn thấy quảng trường đá trắng to lớn trên Huyền Không Đảo đó.
Trên quảng trường dòng người chen chúc, dường như vĩnh viễn náo nhiệt như vậy.

Triệu Thụy đáp xuống trên quảng trường, xuyên qua đám người chen chúc, đến cửa hiệu của Luyện Khí Tông.
Vừa khéo Đan Đỉnh Phái Phong Tang Tử và Luyện Khí Tông tông sư Huyền Linh đạo trưởng đang đứng trong cửa hiệu, nhỏ giọng nói gì đó.
Triệu Thụy bước tới, cười hành lễ nói: “Hai vị đạo trưởng, đã lâu không gặp!”
Huyền Linh đạo trưởng vừa thấy Triệu Thụy không khỏi có chút kinh ngạc, vội vàng hoàn lễ nói: “Ồ? Thì ra là Minh Linh đạo hữu a.

Đã không gặp một đoạn thời gian rồi.

Gần đây khỏe chứ? Lần này đến đây có chuyện gì không?”
“Không có chuyện gì, chỉ là đã lâu không đến, nên vào xem thôi.” Triệu Thụy cười nói “Đúng rồi, hai vị đạo trưởng, vừa rồi đang nói chuyện gì thế?”
Phong Tang Tử liền nói: “Gần đây tu chân giới xảy ra một việc náo động phi thường, chúng tôi mới vừa bàn luận về việc này.”
“Há? Chuyện gì vậy?” Triệu Thụy liền cảm thấy hứng thú.
“Ba mươi hai chân nhân Phân Thần kì trong tu chân giới, ngươi hẳn có biết chứ?”
“Đương nhiên.

Đây là thường thức.” Triệu Thụy gật gật đầu.

Trong tu chân giới, tu chân giả và yêu ma quỷ quái đạt đến Phân Thần kì thật ra cũng không ít, nhưng 32 chân nhân lại là thực lực mạnh nhất trong đám Phân Thần kì, đứng trên đỉnh kim tự tháp.
Lúc đầu sư thúc của Hồng Hạc đạo nhân trong Hoa Sơn phái, vì chọc giận một vị trong 32 chân nhân, kết quả thảm bại, thân thụ trọng thương, bỏ chạy mất dép.
Bát Hoang lục tiên quyết của Triệu Thụy trước mắt tu luyện tới Luyện Thần trung kì, tương đương với tu chân giả Xuất Khiếu kì, cho dù so sánh với tu chân giả Phân Thần kì yếu nhất cũng có khoảng cách lớn khó bề vượt qua, so với 32 chân nhân càng xa không với tới.
Chuyện quan trọng nhất trước mắt trong việc tu luyện Bát Hoang lục tiên quyết của hắn chính là đột phá Luyện Thần trung kì, tiến vào Luyện Thần hậu kì, có thực lực ngang hàng với tu chân giả Phân Thần kì trong tu chân giới!
Phong Tang Tử nói tiếp: “32 chân nhân vốn là cường giả Phân Thần kì được tu chân giới công nhận, nhưng gần đây nhất, một tu chân giả Thần Đạo giáo ở đảo quốc Phù Tang hải ngoại lại cho rằng 32 chân nhân này có tiếng mà không có miếng, đồng thời phao tin muốn đánh bại toàn bộ 32 chân nhân này!”
Phù Tang?
Triệu Thụy hơi ngẩn ra, sau đó rất nhanh đã có phản ứng, Phù Tang không phải là Nhật Bản sao?
Đột nhiên nghe danh tự chỉ có trong sách cổ này cũng khiến người ta cảm thấy có chút quái dị.
Triệu Thụy trong lòng không khỏi cười khổ một cái, xem ra Phong Tang Tử quả thật đã có một thời gian rất lâu không tiếp xúc với thế tục rồi.
Bất quá, nói đi nói lại, tu chân giả Thần Đạo giáo Nhật Bản đó thật là cuồng vọng, lại dám nói lời như vậy, cũng chẳng trách dẫn tới náo động.
“Hai vị đạo trưởng.

Hai vị cảm thấy, vị tu chân giả Thần Đạo giáo đó có thể thắng nổi không?”
Phong Tang Tử khinh thường cười cười nói: “Hải ngoại đảo quốc có thể đưa ra được cường giả gì chứ? Đừng nói khiêu chiến tối cường giả trong 32 chân nhân, cho dù khiêu chiến một vị chót bét nhất cũng không thấy cơ hội thắng nào.”

Huyền Linh đạo trưởng hơi cau mày, suy nghĩ một hồi, chậm chạp mở miệng: “Tôi lại cho là như vầy, trong tu chân giả hải ngoại vốn không hiếm cường giả, Phù Tang tuy là hải ngoại đảo quốc, nhưng Thần Đạo giáo là quốc giáo của Phù Tang, cũng có lịch sử tương đối lâu dài.
Người khiêu chiến lần này là một trong Lục đại thần xã của Thần Đạo – Xuất Vân đại xã thần quan Du Mộc Chính Anh, tuy không biết hắn thực lực ra sao, nhưng theo truyền thuyết Phù Tang, mỗi năm đến Thần Vô nguyệt, tám trăm vạn thần linh nước Phù Tang sẽ vân tập ở Xuất Vân đại xã, tiến hành thần nghị, đại thần quan của Xuất Vân đại xã chính là người phụng thị những thần linh này, thực lực của hắn hẳn không thể coi thường.”
Phong Tang Tử gật gật đầu: “Ừm, Huyền Linh đạo hữu, lời này của ông cũng có đạo lý.

Người ở càng gần thần linh, thông thường đều sẽ được thần linh tứ phúc, từ đó mà thu được lực lượng quá mức, bất quá…”
Nói tới đây, đề tài của ông bỗng xoay chuyển: “Cái chỗ nhỏ đó mà có tới tám trăm vạn thần linh? Con số này có phải nhiều quá không?”
Triệu Thụy lúc trước có xem tư liệu trên mạng, biết thần linh mà Nhật Bản gọi tịnh không giống với thần linh của Trung Quốc và phương tây.

Vô luận yêu ma quỷ quái, lị mị võng lượng, chỉ cần khác với người thường, thông thường đều gọi là thần linh, bèn cười giải thích với Phong Tang Tử một phen.
Phong Tang Tử nghe xong, không khỏi lắc đầu: “Thần linh của họ cũng không khỏi quá không đáng tiền rồi.”
Triệu Thụy và Huyền Linh đạo trưởng nhìn nhau cười, đồng cảm sâu sắc.
Ba người lại nói chuyện một hồi, Triệu Thụy cảm thấy cũng đã đến giờ, bèn cáo biệt với Huyền Linh đạo trưởng và Phong Tang Tử, rời khỏi Thiên Phúc ảo cảnh, trở về trong nhà trọ.
Bỏ Cửu Cung Xuyên Không Lệnh vào Càn Khôn giới chỉ, Triệu Thụy cảm thấy thu hoạch của lần này ở Thiên Phúc ảo cảnh không nhỏ, sau này nếu có thời gian, hẳn phải thường đi Thiên Phúc ảo cảnh xem thử, chú ý xem chuyện này phát triển tới đâu.”
Ngẩng đầu nhìn đồng hồ thạch anh trên phòng khách, đã bảy giờ tối, hắn ở lại trong Thiên Phúc ảo cảnh hơn một tiếng đồng hồ.
Hắn lúc này đã có chút đói bụng, thêm vào đã đến giờ ăn, bèn thay áo ngoài xuống lầu, đi qua quán ăn tự phục vụ bên kia đường ăn tối.
Lúc này sắc trời đã tối, các loại các dạng đèn màu không ngừng nhấp nháy trên đường, tạo cho người ta một cảm giác kì ảo đèn hoa rực rỡ.
Triệu Thụy đến trước quán ăn tự phục vụ, trên nóc nhà hai chữ Khải Lôi to do đèn màu hợp thành không ngừng nhấp nháy khiến người ta có chút rối mắt.

Hắn đi vào một cách rất quen thuộc, mua vé ở quầy đằng trước, rồi lại đi tới bàn đặt thực phẩm, lấy một ít thức ăn, rót cốc rượu rồi bắt đầu ăn uống một mình.
Triệu Thụy chọn ăn ở đây chủ yếu vì tương đối gần, đồ ăn cũng không tệ, hơn nữa cũng không quá mắc, 33 đồng một ghế, đủ để hắn ăn no uống đủ.
Ngoài ra, hoàn cảnh trong quán ăn không tệ, đặc biệt là đến tối, hết sức náo nhiệt, đi tầng hai, bỏ ra thêm vài đồng còn có thể xem nữ hài nước Nga khiêu vũ.
Triệu Thụy không đi lên lầu hai, bởi vì trước đây hắn đã xem nhiều lần rồi.
Người trong quán ăn rất nhiều, chỗ trống rất ít, đại khái là do cuối tuần, còn náo nhiệt hơn bình thường một chút.
Bàn trước mặt hắn đại khái là hai nhóm sinh viên, kêu bè gọi bạn ngồi thành một vòng vừa uống rượu vừa lớn giọng nói chuyện, tự do tự tại, điều này khiến hắn nhớ lại cuộc sống sinh viên ở Đông An.
Bàn bên trái ngồi một ông già và một đôi trung niên nam nữ.
Ông già ăn mặc rất giản dị, thậm chí có thể nói là hơi sơ sài, bên mình đặt một túi da màu đen cũ rách, đối với việc ăn cơm ở đây tỏ ra có chút băn khoăn.
Ngoài ra đôi trung niên nam nữ quần áo cũng tương đối bình thường, đối với ông già tuy nhiệt tình, nhưng cảm giác có chút khoảng cách, đại khái là loại bạn bè của ông già.
Phía sau và bên phải thì chưa có ai ngồi.
Bất quá Triệu Thụy cảm thấy tình huống này chỉ là tạm thời, hai chỗ trống này sẽ được khách hàng lấp đầy rất nhanh.
Bởi vì đã có mấy nữ hài trẻ tuổi xinh đẹp đang ríu ra ríu rít kết bạn đi tới bàn ăn bên cạnh hắn.
Mĩ nữ đi đầu mặc áo ngoài thêu hoa cổ chữ V và quần dài màu kem, rất dễ lộ ra những đường cong uyển chuyển, tạo cho người ta một cảm giác gợi cảm mà trí thức.
Triệu Thụy tùy ý liếc một cái, chuẩn bị quay đầu lại tiếp tục ăn cơm, đột nhiên cảm thấy có chút bất thường, vội vàng nhìn kĩ lại, chỉ thấy mĩ nữ đó lại là sếp của hắn: Đinh Linh!
Triệu Thụy thở dài, trong lòng không khỏi cười khổ: Không phải oan gia không gặp mặt, câu này thật không sai tí nào.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play