Tin tức trọng phạm chạy trốn sáu bảy năm cuối cùng bị tóm làm nổi lên rối loạn không nhỏ trong giới cảnh sát Tân Dương.
Đặc biệt là vận khí khiến người ta té bể mắt kính của Triệu Thụy, càng trở thành đề tài của không ít cảnh sát cực kì hâm mộ.
Các phương tiện truyền thông nghe tin chạy tới, ào ào chuẩn bị săn tin.
Bất quá Triệu Thụy trước giờ khiêm tốn, không muốn mặt mình lên báo, bèn uyển chuyển khước từ, lại phi thường khẳng khái đổ đại bộ phận công lao lên các thành viên trung đội 2, cho đến đội trưởng Đinh Linh.
Làm vậy vừa có thể chuyển tầm nhìn của giới truyền thông, vừa có thể giành được hảo cảm của đồng sự, nhất cử lưỡng tiện.
Cử động này của Triệu Thụy quả nhiên kéo gần khoảng cách giữa hắn với những đồng sự khác trong phòng làm việc hơn nhiều.
Quan hệ giữa hắn và những người khác trở nên thân cận rất nhanh.
Đến Đinh Linh trước giờ không thích hắn, cũng không thể không âm thầm thừa nhận, vụ này Triệu Thụy làm hết sức đẹp đẽ.
Ứng phó giới truyền thông xong rồi, Đinh Linh bắt đầu phân phối nhân thủ thẩm vấn Chung Diệu Quang.
Thẩm vấn chỉ kéo dài vẻn vẹn có một ngày, trước chứng cớ rành rành của cảnh sát, Chung Diệu Quang không cách nào chối cãi, hoàn toàn thừa nhận tội trạng của mình.
Chỉ là, điều khiến nhân viên thẩm vấn cảm thấy phi thường kì quái là, trong quá trình thẩm vấn, Chung Diệu Quang nhiều lần nhắc đến một người kêu là Xích Hỏa đại tiên, hơn nữa còn nói, Xích Hỏa đại tiên này mang hắn lên cao vạn mét, còn bảo hắn trở về Tân Dương tránh nạn, không ngờ cuối cùng lại khiến hắn thành tù nhân! “Này, ngươi nói thằng cha đó có phải bị điên không?” Đường Lỗi tham dự thẩm vấn, sau khi ăn trưa xong, cười hỏi Triệu Thụy “Lại còn nói mình được tiên nhân gì đó chỉ điểm? Ở đâu ra thần tiên chỉ hắn vào tù vậy?”
“Đại khái là hắn tác ác đa đoan, đến thần tiên cũng nhìn không thuận mắt.” Triệu Thụy dùng muỗng múc một muỗng canh cho vào miệng, rất tùy ý trả lời.
“Ha ha, có lẽ là vậy thật! Nếu không Chung Diệu Quang làm sao lại nói mình bay lên trên cao vạn mét?” Đường Lỗi cho rằng Triệu Thụy nói đùa, không khỏi cười lớn, xém chút nữa sặc.
“Hừ, trên thế giới này lấy đâu ra thần tiên? Chung Diệu Quang chỉ là chạy trốn nhiều năm, tinh thần quá khẩn trương, xuất hiện ảo giác nên mới nói vậy.
Triệu Thụy, ngươi không được mê hoặc người khác.”
Giọng lành lạnh của Đinh Linh từ bàn phía đông bắc truyền tới.
Tuy nói Triệu Thụy biểu hiện phi thường xuất sắc trên vụ án Chung Diệu Quang, nhưng ấn tượng của cô đã cho rằng Chung Diệu Quang là một sắc lang vô lại, vì vậy cách nhìn đối với Triệu Thụy vẫn không thay đổi gì.
“Nói đùa thôi, Triệu Thụy chỉ nói đùa thôi mà.
Đinh đội trưởng, cô đừng cho là thật.” Đường Lỗi quan hệ với Triệu Thụy thân thiết nhất, hơn nữa câu chuyện này là hắn khơi ra, bèn vội vàng nói chữa.
Đinh Linh nhìn Đường Lỗi một cái, không tiếp tục bắt bẻ nữa mà quay đầu qua, ăn một mình.
Một trường phong ba nho nhỏ tiêu trừ tại đấy.
Tiếp đó một đoạn thời gian cũng tính là sóng yên gió lặng, thành phố Tân Dương tuy thường phát sinh vụ án hình sự, nhưng tịnh không có vụ nào lớn.
Triệu Thụy nhân cơ hội đó bắt đầu tìm kiếm Phong Thần chi thư khắp nơi, đồng thời tranh thủ thời gian tu luyện Bát Hoang lục tiên quyết.
Con đường tu luyện càng về sau càng gian nan, tiến độ càng chậm, cho dù viễn cổ yêu quyết một mình một cõi tốc độ tu luyện kinh người – Bát Hoang lục tiên quyết cũng vậy thôi.
Triệu Thụy trước mắt đang ở Luyện Thần trung kì, đang thử tiến vào Luyện Thần hậu kì.
Tuy Luyện Thần hậu kì và Luyện Thần trung kì chỉ khác nhau có một tầng, nhưng khác biệt thực lực giữa hai bên lại một trời một vực.
Nếu có thể thành công tiến vào Luyện Thần hậu kì, Đệ nhị nguyên thần của Triệu Thụy không chỉ lớn mạnh hơn, mà quan trọng là có thể dung hợp làm một thể với bản thân Triệu Thụy!
Đến lúc đó, thực lực Triệu Thụy triển hiện ra càng khủng bố hơn!
Chính vì như vậy, muốn từ Luyện Thần trung kì tiến vào cảnh giới Luyện Thần hậu kì, có thể nói là hết sức khó khăn.
Ngoại trừ thiên tư, căn cốt cực tốt, thời gian tu luyện là nhân tố quyết định lớn nhất.
Thông thường mà nói, Triệu Thụy muốn từ Luyện Thần trung kì tiến vào Luyện Thần hậu kì, cần phải có sáu bảy năm thời gian.
Sáu bảy năm đối với một tu chân giả mà nói đúng là một cái chớp mắt, căn bản không tính là gì.
Sự thật, nếu đồn ra ngoài, cơ hồ tất cả tu chân giả đều hâm mộ không thôi.
Bất quá, đối với Triệu Thụy ở trong thế tục mà nói, sáu bảy năm là một quá trình tu luyện tương đối lâu dài.
May nhờ hắn thông qua tự thân nỗ lực tu luyện, lại nhờ hút được một lượng lớn linh lực trong nội hạch của Hóa Cốt Vu Long, tăng nhanh tiến trình tu luyện của hắn, đẩy nhanh tiến độ tu luyện lên hai phần ba.
Nếu hắn đủ nỗ lực, đại khái trong hai năm thời gian, hắn có thể tiến vào Luyện Thần hậu kì.
(lsqk: thằng tác giả này lộn xộn quá, hồi trước nói một năm, bây giờ nói hai năm, quên đầu quên đuôi lung tung!)
Triệu Thụy ngồi trong phòng khách, nhắm mắt, lôi bức quang đồ thứ tám trong Bát Hoang lục tiên quyết ra, bắt đầu tu luyện.
Linh khí trong thiên địa từ bốn phương tám hướng ào tới, thông qua da dẻ cơ bắp hắn, tiến vào kinh mạch, sau cùng chảy vào đan điền.
Triệu Thụy bài trừ tất cả tạp niệm, đóng chặt lục thức, tiến vào trạng thái tu luyện.
Thời gian loáng cái trôi qua, chờ đến khi Triệu Thụy mở mắt ra, trời đã hơi sáng, ánh nắng bình minh xuyên qua cửa sổ kính rơi lên mỗi góc của phòng khách, làm cả phòng khách sáng bừng lên.
Triệu Thụy thu công, đứng lên, tuy tu luyện cả một đêm, nhưng vẫn tinh thần sôi nổi, tinh lực tràn đầy, tịnh không cảm thấy mệt nhọc.
Bất quá, đêm qua tu luyện tịnh không tăng được bao nhiêu chân khí, khiến hắn lại có chút thất vọng.
Tu luyện hiện tại, xác thực càng lúc càng khó khăn, theo tiến độ này, muốn tiến vào Luyện Thần hậu kì cần phải có một quãng thời gian lâu dài nữa.
Cầm điều khiển từ xa lên, thuận tay mở TV, hắn vừa nghe bản tin sáng của đài Tân Dương vừa tiến vào phòng vệ sinh tắm rửa.
Vừa đánh răng xong, đang chuẩn bị rửa mặt, đột nhiên nghe phát thanh viên nói: “Theo tin mới nhận được, năm giờ sáng hôm nay, trong một tòa nhà nhỏ ở đường Tam Phố khu Đông Hồ, phát sinh một án hung sát.
Người chết là một đôi vợ chồng trung niên, thủ đoạn của hung thủ cực kì tàn nhẫn, khiến người ta căm phẫn.
Trước mắt cảnh sát đang tiến hành điều tra.”
“Bây giờ đúng là không thái bình nha!”
Triệu Thụy nghe xong tin này, lầm bầm một câu, rồi không nhanh không chậm mở vòi nước rửa mặt.
Tuy hắn là cảnh sát, nhưng không có nghĩa là mọi vụ án hắn đều phải nhúng tay vào.
Vụ hung án này đã có cảnh sát điều tra, hơn nữa Đinh Linh cũng không gọi điện cho hắn, có nghĩa là vụ này đã có người khác làm, hắn không cần phải phí tâm.
Lấy bánh mì và sữa trong tủ lạnh ra, hâm trong lò vi ba, chậm rãi ăn, Triệu Thụy lúc này mới loạng choạng đi làm.
Trước giờ hắn không đi làm trễ, cũng tuyệt không đi sớm, căn bản mà nói, mắt thấy đã đến giờ làm việc, mới sải bước vào văn phòng, không sai một phút, hôm nay đương nhiên cũng vậy.
Nếu như bình thường, giờ này đồng sự trong văn phòng đã đông đủ.
Bất quá hôm nay lại có chút khác thường, chỉ có hai ba mạng, đến phòng làm việc của Đinh Linh cũng trống không, chẳng thấy bóng người.
“Ồ? Lão Trương, Đinh Linh chạy đâu rồi? Cô ấy bình thường không phải gương mẫu nhất, đi sớm nhất hay sao? Sao hôm nay đến giờ vẫn chưa thấy? Lạ nha!” Triệu Thụy kéo một đồng nghiệp trong văn phòng, líu lo hai câu rồi hỏi.
Lão Trương là cảnh sát hình sự già, tham gia công tác đã hai mươi năm, thâm niên rất lâu, cho dù Đinh Linh cũng tương đối tôn trọng lão.
“Ngươi cho rằng giống như ngươi sao?” Lão Trương buồn cười gỡ tay hắn ra “Đường Tam Phố xảy ra hung án, Đinh đội trưởng dẫn mấy người Đường Lỗi đi rồi.”
Triệu Thụy ồ một tiếng: “Kì quái, sao không gọi điện cho tôi?”
Lão Trương giải thích: “Vụ này vốn do trung đội 1 phụ trách, bất quá bọn họ còn phải điều tra vụ khác nữa, không đủ người, mà chúng ta vừa khéo lại tương đối rảnh, cho nên Tôn đội trưởng mới ra lệnh cho Đinh Linh mang mấy người đi phối hợp điều tra.
Còn như ngươi, là vì vụ Chung Diệu Quang còn vài chi tiết phải hỏi rõ, do ngươi phụ trách, nên Đinh đội trưởng cũng không gọi điện cho ngươi.”
“Há? Thật sao? Thế cũng đúng là không tệ.”
Triệu Thụy búng tay, rất thích kiểu xếp đặt này.
Không phải đối diện với khuôn mặt lạnh như băng sương của Đinh Linh, hắn cảm thấy rất an nhàn.
Trong lúc Triệu Thụy đang cho rằng mình may mắn, Đinh Linh mang đám người Đường Lỗi, đang tiến hành điều tra ở hiện trường vụ án nơi nhà trọ Thiên Hâm đường Tam Phố.
Tuy bọn họ đã thấy qua không ít hung án, nhưng tình huống ở hiện trường vẫn khiến tất cả mọi người ở đó đều cảm thấy không thoải mái.
Bởi vì tử trạng của hai nạn nhân cực thảm, chỗ quả tim trên ngực máu me đầm đìa, xuất hiện một cái lỗ to cỡ nắm tay, quả tim cũng không cánh mà bay, giống như bị móc sống ra vậy!
Mà kết quả giám định pháp y xác dịnh phỏng đoán của mọi người, hai quả tim của hai nạn nhân này xác xác thật thật đã bị người ta thẳng thừng móc đi!
Cầm kết quả giám định pháp y, đám người Đinh Linh ngơ ngác nhìn nhau.
Rốt cuộc là quái vật gì lại làm ra chuyện biến thái này?
Cần tim người làm gì?