Triệu Thụy cấp tốc bay ra khỏi căn nhà hoang, bay tới trước mặt Tô Lôi, cắp lấy cô như cắp một con gà, rồi tăng hết tốc độ bay vào trong hẻm nhỏ, lợi dụng địa hình phức tạp thử trốn thoát khỏi sự truy kích của Tạp Mã thần vu.
Cứu người cứu tới cùng, nếu như bỏ Tô Lôi lại nguyên chỗ cũ, cô sẽ chết chắc không cần nghi ngờ.
Tô Lôi được người mang bay ở dưới thấp, chỉ cảm thấy cảnh vật hai bên nhanh chóng chạy lùi về sau, trong lòng tương đối khẩn trương.
Bất quá, cô cũng biết, đây là người mang mặt nạ bạc cứu mạng mình, vì vậy cố chịu sợ hãi, không mở miệng kinh hô lên.
Tạp Mã thần vu thấy người mang mặt nạ bạc muốn chạy, sao có thể bỏ qua như vậy, phẫn nộ kêu rít lên một tiếng, bay lên đuổi theo Triệu Thụy.
Nhưng Triệu Thụy lại nhờ vào địa hình thuận lợi và Không Gian Thần Trạc thành công thoát khỏi truy kích của Tạp Mã thần vu.
Thả Tô Lôi xuống một chỗ không người, hắn cũng không chờ Tô Lôi cảm tạ, trực tiếp rời đi.
Hắn phải nhanh chóng trở về, khổ tu Tử Thanh Tiên Y thần quyết, luyện thành Vạn Tích chi thể trong thời gian nhanh nhất để ứng phó với tập kích của Tạp Mã thần vu.
Trở về nhà, Triệu Thụy lập tức lấy ra Ngũ Phương luyện thần lô rồi theo tiên y bí phương ghi trong Tử Thanh Tiên Y thần điển, bỏ thiên tài địa bảo vào lò rồi khởi động.
Chờ đến khi khói nhẹ lượn lờ từ trong lò bay ra, mùi hương kì dị lan khắp phòng, Triệu Thụy ngồi xếp bằng xuống, bắt đầu tiến vào trạng thái tu luyện.
Trong khi Triệu Thụy tu luyện, Tạp Mã thần vu đang điên cuồng tìm kiếm tung tích Triệu Thụy trong cả thành phố Thương Hải.
Lão bất luận thế nào cũng phải lôi người mang mặt nạ bạc này ra diệt trừ!
Đây không chỉ vì người mang mặt nạ bạc đánh chết Luke, kết oan cừu bất giải với Thần Vu giáo.
Mà quan trọng hơn, lão đã lờ mờ cảm thấy người mang mặt nạ bạc tuy bây giờ còn chưa phải là đối thủ của lão, nhưng trong tương lai không xa, rất có thể sẽ vượt qua lão trở thành mối họa lớn trong tim phổi lão!
Lão phải diệt trừ mối họa này trước khi nó có thể trở thành hiện thực, đề phòng từ xa!
Tạp Mã thần vu trải rộng cảm giác ra, tìm kiếm xung quanh, thậm chí đến xó xỉnh hẻo lánh nhất cũng không bỏ qua.
Thế nhưng, người mang mặt nạ bạc đó lại giống như bốc hơi, tìm chẳng được nửa điểm tung tích.
Điều này khiến Tạp Mã thần vu cuồng nộ không thôi, lồng lộn tức tối.
Lão phi thường rõ ràng, người mang mặt nạ bạc ấy ẩn nấp trong thành phố này.
Chỉ là người mang mặt nạ bạc ấy chẳng biết tu luyện thuật ẩn nấp gì, lại hoàn toàn ẩn giấu khí tức đặc hữu của tu chân giả, không lộ nửa điểm tung tích, hoàn toàn không khác gì so với người bình thường.
Thành phố Thương Hải rộng thế này, người nhiều thế này, cho dù Tạp Mã thần vu lão có tài thông thiên, cũng không cách nào trong thời gian ngắn kiếm ra người mang mặt nạ bạc giữa biển người mênh mông.
Càng huống chi, lão đến người mang mặt nạ bạc thật sự mặt mũi ra sao cũng chẳng biết!
Thời gian từng ngày một trôi qua trong khi Tạp Mã thần vu tìm kiếm.
Triệu Thụy cố sức giảm bớt số lần ra ngoài, ở luôn trong nhà, khổ tu Tử Thanh Tiên Y thần quyết, đến phòng mạch cũng không đi.
Đối với hắn mà nói, trước giờ thời gian chưa từng quý giá như bây giờ, căng thẳng như bây giờ.
Có hai lần, hắn thậm chí cảm thấy Tạp Mã thần vu cấp tốc bay qua bên ngoài tòa nhà hắn ở.
Điều này khiến hắn cảm thấy thật khẩn trương một phen.

Triệu Thụy đặt toàn bộ tinh lực và thời gian vào việc tu luyện, tranh thủ từng giây từng phút sớm ngày đột phá bình cảnh, tu thành Vạn Tích chi t.hể.
Triệu Thụy vứt bỏ tất cả tạp niệm, ngồi xếp bằng trong phòng khách, từ trong Luyện thần lô bay ra làn khói màu xanh, lượn lờ bên người hắn, như phủ lên người hắn một lớp vải mỏng màu xanh.
Ánh trăng từ cửa sổ rọi vào, rơi lên người Triệu Thụy, lại nhuộm lên hắn một tầng quang hoa màu trắng sữa.
Khói xanh và ánh trăng chồng lên nhau từng tầng một, bao phủ Triệu Thụy vào trong, khiến Triệu Thụy trông có vẻ mờ mịt và thần bí.
Triệu Thụy nhắm mắt, chìm sâu trong tu luyện.
Hắn cảm giác rõ ràng, tinh hoa trong ánh trăng giống như từng sợi tơ bạc nhỏ, từ bốn phương tám hướng tràn tới, thấm vào thân thể hắn, xuyên qua da dẻ xương cốt, thấm thẳng vào tế bào.
Mà tế bào hắn giống như một cái động không đáy khổng lồ, tham lam hấp thu những năng lượng này, đồng thời tiếp nhận những năng lượng này, tiến hành cải tạo thân thể không ngừng.
Nhục thân của Triệu Thụy đã từng kết hợp với gen của viễn cổ yêu ma, so với người bình thường, đáng gọi là cường hãn tuyệt luân.
Thế nhưng, cải tạo bây giờ lại không giống với trước kia, khiến nhục thân của hắn có lực lượng kì đặc hơn, cường đại hơn!
***
Tu luyện như vậy cũng không biết bao lâu, thiên tài địa bảo trong Ngũ Phương luyện thần lô cũng cháy hết, đến Lục Viêm Đan Châu cũng hóa thành khói nhạt, bị thân thể Triệu Thụy hấp thu toàn bộ.
Da dẻ Triệu Thụy vốn màu cổ đồng giống như được khoác lên một tầng ánh sáng màu xanh kì dị, chầm chậm lưu động như dòng nước.
Thân thể Triệu Thụy hơi run rẩy, đôi mắt trước giờ vẫn nhắm, cuối cùng cũng chầm chậm mở ra.
Trong hai mắt dường như được phủ lên một tầng quang hoa nhàn nhạt.
Triệu Thụy đứng lên, thư giãn thân thể, chỉ cảm thấy tinh thần sung mãn, thân tâm khoan khoái.
Hắn có thể cảm giác rõ ràng, kinh mạch, xương cốt, cơ thịt, da dẻ của mình đều được cải tạo nghiêng trời lệch đất, phát sinh biến hóa to lớn, dường như đã có tính đề kháng kì dị phi thường!
“Vạn Tích chi thể, ta đã tu luyện thành công Vạn Tích chi thể rồi sao?”
Triệu Thụy giang hai tay ra, ánh mắt di chuyển trên hai tay, trong miệng lầm bầm.
Tu luyện thành Vạn Tích chi thể, vạn độc không thể xâm nhập tấn công, hắn đã có thực lực chống lại Luyện Hồn Độc Viêm.
Mà lực lượng của Tạp Mã thần vu, chủ yếu là sở trường về vu độc, mất chỗ dựa về vu độc chi thuật, Tạp Mã thần vu sẽ không phải là đối thủ của hắn!
Triệu Thụy bụng nghĩ đến đây, trên mặt không khỏi lộ ra nụ cười hoan hỉ, trong lòng bùng lên đấu chí phừng phừng.
Hắn cảm thấy, bây giờ hẳn là thời gian gặp lại Tạp Mã thần vu.
Bất quá, Triệu Thụy tịnh không xung động lập tức đi tìm Tạp Mã thần vu, mà bắt đầu cân nhắc xem nên chiến đấu với Tạp Mã thần vu ở chỗ nào thì thích hợp nhất.
Bởi vì hắn và Tạp Mã thần vu đều thuộc về cường giả của tu chân giới.
Nếu như thoải mái tay chân, toàn lực chiến đấu, hẳn phải nổ ra một trường đại chiến, tạo thành phá hoại to lớn cho xung quanh, nếu chọn nơi chiến đấu trong thành phố Thương Hải, đó là một tai họa to lớn.
Tạp Mã thần vu có lẽ không để ý bao nhiêu người bị thương bị chết, nhưng Triệu Thụy lại không phải loại tu chân giả coi mạng người như cỏ rác đó, không thể không băn khoăn.
Triệu Thụy cho rằng, tốt nhất là dụ Tạp Mã thần vu ra khu núi rừng phía bắc thành phố Thương Hải, tiến hành chiến đấu ở đó có lẽ tương đối thích hợp.
Thế là, hắn thả Đệ nhị nguyên thần ra, bắt đầu tìm kiếm tung tích của Tạp Mã thần vu.

Rất nhanh, hắn đã phát hiện ra nhịp sóng linh khí đặc hữu của Tạp Mã thần vu ở một tòa biệt thự bỏ trống phía tây thành.
Triệu Thụy biết, Tạp Mã thần vu đại khái là do căn nhà hoang ở đường Vạn Niên đã bị người phát hiện, cho nên đặc ý đổi chỗ ẩn nấp.
Phải làm thế nào để dẫn dụ Tạp Mã thần vu bất động thanh sắc tới nơi chiến đấu?
Triệu Thụy vạch trong lòng một kế hoạch.
Hắn rời khỏi nhà trọ, bay tới nơi cách chỗ ở của Tạp Mã thần vu không xa, rồi đáp xuống đất.
Tiếp đó, hắn không đặc ý che giấu thân phận nữa, phóng toàn bộ khí tức yêu ma ẩn sâu trong thân thể ra.
Người bình thường không thể nào phát hiện ra cổ khí tức yêu ma dồi dào tinh thuần trên người Triệu Thụy, bất quá thực lực cường đại như Tạp Mã thần vu, cổ khí tức yêu ma này đúng là bắt mắt như ngọn đèn đột ngột sáng lên trong đêm đen!
Tạp Mã thần vu vốn ở trong trạng thái minh tưởng, sức chú ý lập tức bị hấp dẫn.
Đôi mắt lão vốn nhắm tịt đột ngột mở ra, trong con ngươi nhỏ xíu bắn ra hai luồng sáng nguy hiểm!
Trong đoạn thời gian này, lão cơ hồ tìm khắp mọi ngóc ngách của thành phố Thương Hải, nhưng vẫn không phát hiện ra bóng dáng của người mang mặt nạ bạc, điều này khiến lão thậm chí có chút hoài nghi, người mang mặt nạ bạc đó có phải sau khi bị lão đánh bại, đã lẫn vào đám phàm nhân, chạy khỏi thành phố Thương Hải rồi không!
Nếu như vậy, lão sẽ khó tìm ra tung tích của người mang mặt nạ bạc, chuyến đi đại lục lần này của lão đã uổng công rồi.
Thế nhưng, điều khiến lão không ngờ là, người mang mặt nạ bạc đột nhiên biến mất đó lại nghênh ngang xuất hiện gần chỗ lão, hơn nữa còn cố ý phóng ra khí tức yêu ma đậm đặc, tiến hành khiêu khích lão!
“Đúng là thiên đường có lối không chịu đi, địa ngục không cửa lại mò vào! Ta đang lo tìm không được tung tích của hắn, không ngờ hắn lại chủ động bộc lộ thân phận trước mặt ta! Tốt! Tốt lắm!”
Tạp Mã thần vu trầm giọng nói một câu, thân hình đột nhiên kéo dài ra, giống như một con dơi đen to lớn, cấp tốc xông ra khỏi biệt thự, bổ tới vị trí Triệu Thụy đang ở.
Triệu Thụy thấy Tạp Mã thần vu xông tới, cười nhẹ một cái, thân hình lắc lư, như một làn khói xanh, chớp mắt lách qua một góc tòa nhà, biến mất không thấy đâu.
Tạp Mã thần vu tuy trong lòng hận không thể bắt Triệu Thụy toái thi vạn đoạn, nhưng tịnh không lập tức đuổi theo, mà lần theo khí tức yêu ma Triệu Thụy lưu lại, chậm bước phía sau.
Bởi vì, một tháng trước, người mang mặt nạ bạc này còn không phải là đối thủ của lão.
Theo lẽ thường, tu chân giả đến cấp độ của người mang mặt nạ bạc, thực lực không thể đột phi mãnh tiến trong một tháng ngắn ngủi.
Người mang mặt nạ bạc này chủ động tìm lão khiêu khích, nói không chừng đã bố trí cạm bẫy gì trước đó, chờ lão tự chui đầu vào lưới.
Tạp Mã thần vu tuy trước giờ ngạo mạn, nhưng vừa gian trá vừa dữ tợn, tịnh không tùy tiện truy kích.
Lão phóng ra một con sâu dò đường nhỏ xíu thăm dò xung quanh, xem gần đó có tu chân giả nào khác ẩn nấp không.
Cùng lúc đó, bản thân lão theo khí tức yêu ma mà Triệu Thụy lưu lại, bám theo sau Triệu Thụy không gần không xa, đảm bảo mình không bị người mang mặt nạ bạc cắt đuôi.
Bất quá, lão một mực chú ý người mang mặt nạ bạc này có bố trí mai phục gì với lão không, lại không ngờ nhất cử nhất động của lão lại bị hai cảnh sát tuần tra gần đó nhìn thấy hết.
Do một tháng trước Tô Lôi báo án với cảnh sát, nói là đồng sự của cô, nhà quay phim Tiểu Chu, bị một lão già cổ quái không biết tên giết chết.
Cảnh sát sau một hồi điều tra, đã vẽ ra hình Tạp Mã thần vu rồi phát lệnh truy nã, phân phát khắp nơi trong thành phố Thương Hải.
Hai cảnh sát tuần tra này tự nhiên cũng xem lệnh truy nã, lập tức nghi ngờ thân phận của Tạp Mã thần vu.

“Lão Trương, ngươi nhìn xem lão già này có giống trong lệnh truy nã của cục cảnh sát thành phố đoạn thời gian này không?” Viên cảnh sát trẻ tuổi lấy tay khều khều đồng sự lớn tuổi hơn bên cạnh, lặng lẽ hỏi.
Viên cảnh sát được gọi là lão Trương đó kinh nghiệm phong phú, làm bộ không để ý liếc Tạp Mã thần vu vài cái, rồi cũng không nhìn nữa, làm như đang tán dóc, cười nói với viên cảnh sát trẻ: “Không sai.

Chính là hắn!”
Viên cảnh sát trẻ tuổi vừa nghe liền đại hỉ, bắt được tội phạm truy nã là công lớn, là vốn liếng để thăng tiến sau này.

Hai mắt hắn chăm chăm nhìn Tạp Mã thần vu, tay sờ bao súng ở eo, theo hắn thấy, bất cứ ai đối diện với họng súng đen ngòm, đều chỉ có cách ngoan ngoãn giơ tay đầu hàng.
Lão Trương bất động thanh sắc giữ tay viên cảnh sát trẻ tuổi lại, cười nói: “Trong cục nói tội phạm truy nã này rất nguy hiểm, chúng ta hai người chỉ sợ không bắt được, ngươi đừng khinh cử vọng động, chờ ta kêu tổng bộ chi viện.”
Lão Trương nhắc nhở viên cảnh sát trẻ tuổi rồi bước sang một bên, móc ra điện thoại báo cáo về tổng bộ, yêu cầu chi viện.

Tổng bộ phản ứng rất nhanh, nói với hắn chỉ cần ba phút sau, cảnh sát sẽ đuổi tới hiện trường.
Lão Trương làm vậy rất có đạo lý, có câu “có tật giật mình”, cảnh sát mặc đồng phục đối với tội phạm truy nã thông thường mà nói, cảnh sát chú ý tới tội phạm, chẳng lẽ tội phạm không chú ý tới cảnh sát?
Một khi làm không tốt sẽ đả thảo kinh xà, chẳng những không bắt được kẻ tình nghi, mà chính mình cũng gặp nguy hiểm.
Bất quá, viên cảnh sát trẻ tuổi đó dẫu sao cũng còn non kinh nghiệm, trong lòng có ý muốn cướp công, nhân lúc lão Trương gọi điện thoại, len lén bám theo phía sau Tạp Mã thần vu, chậm chạp tiến lại gần.
Tạp Mã thần vu lúc đầu tịnh không chú ý tới cảnh sát xung quanh, bởi vì trong mắt lão, phàm nhân cũng giống như giun dế, không thể tạo thành uy hiếp gì cho lão.
Người duy nhất khiến lão chú ý, chính là người thần bí mang mặt nạ bạc kia.
Bất quá, điều khiến lão bất ngờ là, một viên cảnh sát tuổi còn trẻ măng, sau khi bám theo lão một đoạn, đột nhiên móc súng lục ra, xông lên gần lão, bắt lão hai tay ôm đầu, nằm sấp xuống đất!
Tạp Mã thần vu hơi ngẩn ra một chút, rồi nhếch mép cười mốt cái với viên cảnh sát không biết trời cao đất dày đó.
Nhiều năm như vậy, còn chưa có người phàm nào đến trước mặt lão, dùng ngữ khí đó nói với lão!
Viên cảnh sát trẻ tuổi đó cảm thấy nụ cười của lão già này thập phần ngụy dị, không biết thế nào đột nhiên có chút dựng tóc gáy, nhất thời lòng bàn tay rịn ra mồ hôi li ti.
Hắn vội vàng nắm chặt súng lục, lớn giọng quát tháo: “Cười gì mà cười! Ta bảo ngươi nằm xuống, có nghe không hả!”
Tạp Mã thần vu cười càng lợi hại hơn, trông như một con rắn mắt kính há to miệng, nhe ra răng độc, khiến viên cảnh sát trẻ tuổi bản năng cảm thấy hoảng sợ, muốn mở miệng nói, lại cảm thấy cổ họng như bị bàn tay vô hình bóp nghẹt, hít thở cũng ngừng lại, khuôn mặt biến thành màu đỏ tía, thống khổ dị thường.
Tạp Mã thần vu đưa ngón tay búng hai cái, hai con cổ trùng màu đen to cỡ móng tay bay ra, xòe bốn cánh, trong miệng thò ra hai răng nanh to lớn, đầu tiên là xoay quanh cổ tay viên cảnh sát trẻ tuổi một vòng.

Từng tràng tiếng nhai nho nhỏ truyền ra, hai tay của viên cảnh sát trẻ tuổi giống như bị dao bén cắt, rơi xuống cùng với khẩu súng lục đang cầm, máu tươi tuôn ra như suối.
Toàn thân viên cảnh sát trẻ tuổi đều bị Tạp Mã thần vu dùng vu thuật trói buộc, không cử động được chút nào, chỉ đánh trơ mắt nhìn hai con cổ trùng màu đen không ngừng xoay chuyển, cánh tay mình bị cắt ra từng đoạn, lại đến quyền lợi kêu gào đau đớn cũng không có, chỉ có thể phát ra tiếng “ơ ơ” khàn khàn từ trong cổ họng.
Người đi đường gần đó thấy một màn này đều bị dọa đến kêu thét lên, chạy loạn khắp nơi.
Có tài xế bị dọa đến tay chân bại xụi, mấy chiếc xe tông nối đuôi vào nhau.
Nhất thời, tiếng la hét, tiếng va chạm, tiếng còi xe trộn lẫn vào nhau, cảnh tượng hỗn loạn hết cỡ.
Lúc này, gần mười chiếc xe cảnh sát kéo còi gấp rút chạy nhanh đến, đậu thành một nửa hình tròn, bao vây Tạp Mã thần vu vào giữa, cửa xe mở ra, từ trên nhanh nhẹn lao xuống bốn mươi mấy đặc cảnh vũ trang tận răng, tay cầm vi xung, toàn bộ ngắm vào Tạp Mã thần vu.
Tạp Mã thần vu đến hứng thú nhìn đám đặc cảnh một cái cũng không có, cổ trùng màu đen xoay một vòng trên cái cổ viên cảnh sát trẻ tuổi, cái đầu rơi “tõm” một tiếng xuống, thi thể viên cảnh sát trẻ tuổi vẫn còn đứng nguyên chỗ cũ, giữ nguyên tư thế bắn súng, chỉ bất quá thiếu mất hai cánh tay và một cái đầu, cảnh này khiến mọi người tại trường đều giật mình, thật quá ngụy dị rồi.
Đội trưởng đội đặc cảnh ở hơi xa, cổ trùng màu đen lại quá nhỏ, cho nên không thấy rõ chuyện gì phát sinh, liền ra một hiệu tay, hai đội viên đặc cảnh liền nâng ngang vi xung, bảo trì tư thế cảnh giác tiến lại gần Tạp Mã thần vu, muốn chế phục lão.

Theo lý mà nói, dưới bốn mươi mấy khẩu vi xung yểm hộ, nhiệm vụ này phải rất an toàn mới đúng.

Thế nhưng bọn họ lại nghĩ sai.
Tạp Mã thần vu hừ lạnh một tiếng, từ kẽ răn nặn ra hai chữ: “Giun dế!”
Liền đó, tùy tiện vung tay một cái, một bầy cổ trùng màu đen xuất hiện bao vây lấy hai đội viên đặc cảnh đó vào trong.
Tiếng kêu thảm vô cùng thê lương liền vang lên, xen lẫn với tiếng gặm rỉa của cổ trùng màu đen, khiến mọi người sắc mặt trắng bệch, lông tóc dựng cả lên.
Hai ba giây sau, cổ trùng bay ra.
Hai đội viên đặc cảnh đã không thấy tung tích, trên mặt đất chỉ còn lại hai đoạn xương tàn khuyết và hai khẩu tiểu liên bị gặm te tua hết cỡ.
Đây là chuyện gì vậy!
Những con côn trùng màu đen cổ quái này rốt cuộc là thứ gì!
Làm sao lại có thể gặm người ta thành bộ dạng này!
Mọi người đều sợ đến mức ngẩn ra tại chỗ, đội trưởng đặc cảnh thậm chí còn quên phát lệnh nổ súng, có chút bối rối không biết làm sao.
“Đi chết đi!”
Tạp Mã thần vu hai tay chắp sau lưng, thần tình dữ tợn phân phó một câu.
Những con cổ trùng màu đen đó dường như nghe hiểu lời Tạp Mã thần vu, liền ầm một tiếng bay về phía những đội viên đặc cảnh đang mặt mày tái mét, phô thiên cái địa cuốn tới!
Triệu Thụy vốn dẫn dụ Tạp Mã thần vu ở phía trước, thử dụ Tạp Mã thần vu ra vùng rừng núi ở phía bắc thành phố để chiến đấu lại.
Không ngờ kế hoạch của hắn lại bị hai viên cảnh sát không biết nông sâu phá hoại triệt để, hơn nữa còn khiến Tạp Mã thần vu đại khai sát giới!
Nếu để những con cổ trùng này khuếch tán ra, không biết sẽ mất bao nhiêu mạng người vô tội!
“Đồ ngu không tự lượng sức!”

Triệu Thụy có chút phẫn nộ thấp giọng chửi rủa một câu, mang Minh Linh mặt nạ lên, từ trên không bay thẳng xuống, rút mạnh Thị Huyết ma đao, chém xuống bầy cổ trùng đó.
Đao mang màu máu như một vòi rồng mang uy thế lăng lệ cuốn tới, cuốn sạch toàn bộ cổ trùng màu đen đó.
Cổ trùng vừa rồi còn ngụy dị hung tàn, dưới đao mang cuồng mãnh này biến thành yếu ớt vô cùng, trong chớp mắt bị khuấy thành bột mịn.
“Đối thủ của ngươi phải là ta, Tạp Mã thần vu.” Triệu Thụy dùng giọng chế nhạo châm chọc “Chẳng lẽ bản lĩnh của ngươi chỉ để ăn hiếp người phàm thôi sao?”
Tạp Mã thần vu chăm chú nhìn Triệu Thụy, cơ bắp trên mặt hơi co rút lại, lão đã bị câu này chọc giận.
Mục tiêu của lão vốn là người mang mặt nạ bạc trước mắt.
Còn những cảnh sát này, đối với lão mà nói, chẳng qua chỉ là tồn tại nhỏ bé không đáng nói tới, kì thực lão hoàn toàn lười phản ứng.
“Ta chẳng cần ăn hiếp lũ phàm nhân này, chỉ tổ lãng phí thời gian của ta!” Tạp Mã thần vu hung hăng nói một câu, rồi vứt bỏ những cảnh sát xém chết đó, bổ mạnh tới Triệu Thụy!
Triệu Thụy trầm giọng cười một tiếng, tịnh không dây dưa với Tạp Mã thần vu, vẫn theo kế hoạch của mình, xoay người tăng hết tốc lực bay về hướng bắc.
Hai người một chạy một đuổi, rất nhanh biến thành một vệt đen trên không trung, biến mất khỏi tầm mắt của mọi người.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play