Trên khuôn mặt đờ đẫn của Luke lộ ra một nụ cười vui vẻ hiếm có.
Lão duỗi ngón tay khô đét nhặt lấy hạt châu màu xanh lục đó, vừa cảm nhận linh khí mà hạt châu này phóng ra, vừa thử nhận ra lại lịch của hạt châu này.
Lúc này, linh khí màu lục do hạt châu phát ra ngưng tụ trên không như ngọn lửa, bốc cháy phừng phừng.
Lục Viêm Đan Châu!
Đây lại là Lục Viêm Đan Châu!
Miệng Luke từ từ há ra, cười không phát ra tiếng.
Lần này lão quả thật đã kiếm được một kiện bảo bối hiếm có.
Lục Viêm Đan Châu là loại thiên tài địa bảo cực kì quý hiếm, dùng nuôi cấy cổ trùng hoặc tu luyện độc dược đều có hiệu dụng khó tưởng tượng nổi!
Điều này đối với linh vu của Thần Vu giáo mà nói, có ý nghĩa cực kì trọng yếu không cần nghi ngờ.
Cơ hồ tất cả vu sư đều hi vọng có được một kiện bảo bối kiểu này.
Đáng tiếc, Lục Viêm Đan Châu chỉ sinh trưởng trên người Thất Thải Tam Đồng Ban Xà, cực kì khó lấy.
Trăm năm trước, Thần Vu giáo chỉ có một vị đại linh vu vô ý gặp một con Thất Thải Tam Đồng Ban Xà ở sâu 3000 mét dưới đất.
Bất quá, đó tịnh không phải là vận may của vị đại linh vu đó, mà trái lại trở thành ác mộng khủng bố của hắn.
Mười linh vu dưới tay hắn cơ hồ đều bị Thất Thải Tam Đồng Ban Xà giết sạch.
Bản thân hắn cũng thụ trọng thương, nửa bên thân thể bị Thất Thải Tam Đồng Ban Xà cắn đứt, thiếu chút nữa đã vứt cái mạng lại dưới lòng đất sâu rồi.
Thế nhưng, Luke lại kiếm được bảo vật quý hiếm như vậy vào tay mà không mất chút sức lực nào, lão muốn không cao hứng cũng không được.
Một kiện bảo vật khó kiếm như vậy, nếu lưu lại để mình dùng, có thể tăng cường thực lực một bước lớn, nếu đem nó dâng lên Tạp Mã thần vu, có thể củng cố địa vị ở Thần Vu giáo!
Bất quá, cho dù như vậy, Luke đại linh vu cũng hơi có chút tiếc rẻ.
Lão vốn cho rằng, Ngọc Quan Âm này và Phong Thần chi thư có chút quan hệ nào đó.
Bất quá, bây giờ xem ra tịnh không phải như vậy.
Đánh giá viên Lục Viêm Đan Châu một hồi, Luke đang định bỏ Lục Viêm Đan Châu vào Trữ vật giới chỉ.
Trong lòng lão chợt động, dùng ngón tay vuốt nhẹ trên viên Lục Viêm Đan Châu, quả nhiên phát hiện trên viên châu khắc những đường hoa văn nông cạn phi thường, cho dù lão là tu chân giả, xúc giác nhạy bén, không sờ cẩn thận cũng khó phát hiện, còn như người bình thường càng không thể phát hiện.
Luke đại hỉ, không ngờ Lục Viêm Đan Châu này lại còn ẩn tàng bí mật.
Lão vội vàng nâng Lục Viêm Đan Châu lên, đưa ra ánh nắng mặt trời, cẩn thận quan sát, hi vọng có thể thấy rõ rốt cuộc trên viên Lục Viêm Đan Châu này khắc thứ gì.
Thế nhưng, những vết khắc đó thật quá nhỏ quá cạn, lại bị linh khí của Lục Viêm Đan Châu che phủ, lão không cách nào thấy rõ.
Luke cau mày, đang chuẩn bị cân nhắc làm sao mới có thể thấy rõ những vết khắc trên Lục Viêm Đan Châu, lão đột nhiên phát hiện, ánh mặt trời lại xuyên qua Lục Viêm Đan Châu, rơi lên bức tường trắng phía sau.
Một bức vẽ do những nét khắc phức tạp phác họa nên liền hiển hiện rõ ràng trên bức tường.
Luke trừng trừng nhìn bức họa, cẩn thận xem xét rất lâu.
Lão cảm thấy bức vẽ này dường như là một bản đồ tàn khuyết không hoàn chỉnh.
Bất quá, đã có đầu, cũng sẽ có đuôi, hẳn là một bộ phận của một bản đồ nào đó.
Luke trở nên kích động, trên mặt đầy nét cuồng hỉ.
Không phải nghi ngờ, đây khẳng định là tàng bảo đồ mà cao tăng Duyên Giác lưu lại trong truyền thuyết!
Theo truyền thuyết, nếu có thể hợp đủ năm bức tàng bảo đồ, liền có thể có được mảnh vỡ của viễn cổ thần khí, Phong Thần chi thư!
Tuy lão chỉ được có một phần năm, nhưng nếu mang viên Lục Viêm Đan Châu này về tổng bộ Thần Vu giáo, giao cho Tạp Mã thần vu, sẽ là một đại công!
Thần Vu giáo ở Nam Dương xa xôi, các loại vu thuật bí pháp bá đạo tàn độc, nhưng cuối cùng cũng không có các loại pháp bảo thần kì như các tu chân đại môn phái khác, nếu như lần này có thể kiếm đủ tàng bảo đồ, lấy được Phong Thần chi thư, vậy thanh thế và thực lực của Thần Vu giáo sẽ nâng cao một bước lớn, đến lúc đó uy chấn đông phương tu chân giới, trở thành đệ nhất tu chân đại phái cũng không phải là tham vọng quá cao!
Luke cảm thấy lần này mình đến Thương Hải quả thật không uổng, chẳng những lấy được Lục Viêm Đan Châu, mà còn tìm được đầu mối liên quan đến Phong Thần chi thư, sau khi trở về, Tạp Mã thần vu tuyệt đối sẽ trọng thưởng!
Tròng mắt Luke đảo đảo, bây giờ trên người lão có Lục Viêm Đan Châu và tàng bảo đồ của Phong Thần chi thư, tuy nói lão thực lực cường hoành, bất quá một khi bị tu chân giả khác phát hiện thân mang trọng bảo, không khéo bị xúm lại vây công, để đề phòng vạn nhất, trở về tổng bộ Thần Vu giáo sớm một chút, còn như chuyện báo thù cho Ô Lỗ Linh Vu, cứ bỏ qua một bên trước đã, mạng của một linh vu bình thường so với Phong Thần chi thư, căn bản không bằng một ngọn cỏ.
Luke lập tức ra lệnh cho vu sư thủ hạ đặt vé máy bay, chuẩn bị về Indonesia.
Chỉ là, chuyến bay từ Thương Hải đến Indonesia tịnh không nhiều lắm.
Muốn đáp một chuyến bay tới Indonesia, phải chờ tới hơn mười giờ tối.
Luke hết cách, chỉ đành tạm thời kiềm chế nóng nảy, kiên nhẫn chờ đợi.
Trong lúc Luke đang chờ máy bay, thi thể Tạ Trung Đình và hai bảo vệ đã bị Vương bá từ bên ngoài về phát hiện.
Nhìn thấy tử trạng thê thảm của ba người, bác Vương kinh hãi muốn xỉu, đúng là không dám tin vào mắt mình!
Vừa rồi lão bất quá mới ra ngoài đi một vòng, không ngờ chỉ trong một tiếng đồng hồ ngắn ngủi như vậy, Tạ Trung Đình và hai bảo vệ đã chết một cách li kì!
Qua hẳn nửa ngày, lão mới miễn cưỡng trấn định lại từ trong chấn kinh, rồi móc ra điện thoại dùng bàn tay hơi run rẩy gọi cho cảnh sát.
Cảnh sát tiếp được điện thoại rồi chạy đến hiện trường rất nhanh, phong tòa vùng xung quanh đó, nghiêm cấm đám người tạp vụ lại gần.
Do Tạ Trung Đình là đại thương nhân trứ danh, trong thương giới trong nước ngoài nước đều có sức ảnh hưởng cực lớn, vì vậy, cảnh sát đối với án mạng này đặc biệt trọng thị, cơ hồ điều động tất cả tinh anh trong đội cảnh sát, toàn lực phá án.
Tô Bình là người phụ trách chủ yếu của vụ án lần này.
Tô Bình năm nay 53 tuổi, mặt như chữ quốc (nói như cái bánh chưng dễ hình dung hơn – lsqk), thân người cao lớn, là đại đội trưởng đại đội trinh sát hình sự thành phố Thương Hải, làm chuyện này đã ba mươi năm, kinh nghiệm phong phú, trong ba mươi năm phá án vô số, tự tay bắt không biết bao nhiêu hung phạm, được khen là Thương Hải đệ nhất thần thám, được tôn sùng trong giới cảnh sát.
Lần này Thương Hải phát sinh vụ án lớn như vầy, ông tự nhiên không thể đứng ngoài.
Nhận được mệnh lệnh cấp trên, lúc đầu đến Trung Đình đại tửu điếm, Tô Bình chuẩn bị khảo sát cẩn thận hiện trường vụ án.
Đúng lúc này, từng trận tiếng ồn ào từ bên ngoài truyền vào.
“Chuyện gì vậy? Bên ngoài sao ồn thế?” Tô Bình bước ra ngoài cửa, có chút bất mãn hỏi viên cảnh sát đứng gác.
“Có phóng viên muốn tiến vào vòng phong tỏa săn tin.
” Viên cảnh sát đó thấy cấp trên hỏi vội đáp.
“Không phải ta đã từng nói lúc này không cho săn tin sao?” Tô Bình cau mày, cao giọng.
“Nhưng… nhưng tên phóng viên đó có chút đặc thù.
” Viên cảnh sát đó cười khổ chỉ chỉ về bên phải.
Tô Bình nhìn theo hướng hắn chỉ, liền nhìn thấy một nữ hài khuôn mặt trái xoan, dung mạo mĩ lệ, da dẻ trắng bóc óng ánh, đầu cắt tóc ngắn, đang bị hai viên cảnh sát ngăn lại, nói gì đó.
Tô Bình vừa nhìn thấy nữ hài, liền cảm thấy một cái đầu to ra hai lần.
Nữ hài này không phải ai xa lạ, mà chính là đứa cháu gái của ông làm ở đài truyền hình: Tô Lôi!
“Nhị thúc!”
Tô Lôi thấy Tô Bình rồi, vẫy vẫy tay, thân thiết kêu một tiếng.
“Lại chuyện gì nữa, tiểu Lôi?” Tô Bình kiên trì bước qua, cố ý hỏi.
“Cháu tới đây còn để làm gì nữa?” Tô Lôi vẹt hai cảnh sát đang ngăn cản ra, kéo cánh tay Tô Bình, cười mím chi nói: “Cháu nghe nói ở đây phát sinh đại án mạng đó!”
“Ta tới đây chưa được bao lâu mà? Ai nói tin này cho ngươi?” Tô Bình lầm bầm một câu “Có phải mấy tên khốn nhân viên dưới quyền của ta đó không? Hừ, khẳng định là mỗi tên đều bị ngươi mê hoặc đến mờ mắt, căn bản không để ý đến chuyện này.
”
Tô Lôi lộ ra hàm răng trắng bóng, nhẹ giọng cười: “Nhị thúc, chú đừng quản cháu lấy tin từ đâu.
Cháu nè, dù sao cũng đã đến rồi, sao không mang chút nào về để báo cáo chứ.
”
Tô Bình không đồng ý: “Đây là đại án, bây giờ không cho phép ai lấy tin cả.
”
“Vậy chú phá lệ một lần đi, nhị thúc.
” Tô Lôi hơi lắc lắc cánh tay, khẩn cầu.
“Phá lệ? Ta phá nhiều lệ cho ngươi quá rồi.
” Tô Bình móc túi ra điếu thuốc, châm lửa, xụ mặt dạy dỗ: “Lần này không cho, kiên quyết không cho.
”
Tô Lôi hí hí mắt, trong mắt chớp lên một tia giảo hoạt: “Vậy cháu báo cáo cho nhị thẩm, nói chú giấu tiền riêng mua thuốc hút.
Hì hì, nhị thúc, cháu hình như nghe thím nói, tiền thuốc tháng này chú đã dùng hết từ tuần trước.
Chú lấy đâu ra tiền mua thuốc?”
Tô Bình mặt liền cứng lại, không ngờ Tô Lôi chú ý đến cả điều này.
Ông ở bên ngoài tuy là cảnh sát hình sự từng trải, nhưng ở nhà lại bị vợ quản nghiêm, tiền thuốc mỗi tháng đều bị bà vợ khống chế nghiêm ngặt.
Nếu để vợ biết mình bí mật giấu tiền riêng, không phải chuyện thú vị gì.
Ông vội vàng quanh co biện hộ: “Thuốc này là lấy từ đám cưới đồng sự đó chứ.
”
“Há? Thật không? Là ai vậy? Cháu có biết không, để cháu đi chúc mừng.
” Tô Lôi vẫn không chịu thua.
Tô Bình bị nắm đằng cán, sớm đã không có khí phách như vừa rồi, bị đứa cháu quấy rầy, thật hết cách, chỉ biết xua xua tay: “Được rồi, được rồi, ngươi đi lấy tin đi, đừng hỏi lung tung nữa.
”
Tô Lôi thấy mình giao thiệp thành công, không khỏi mặt mày rạng rỡ, vội vàng cảm ơn: “Cảm ơn nhị thúc.
”
Nói xong, ra hiệu cho nhân viên quay phim, vội vội vàng vàng xông vào hiện trường phát sinh án mạng kiếm tin tức.
“Lần sau không được vậy nữa.
” Tô Bình tức giận hừm hừ quát theo sau lưng Tô Lôi một câu.
Tô Lôi cho câu đó tự động trôi qua, coi như không nghe.
Theo hành lang đến bên ngoài phòng tổng thống, Tô Lôi thò cái cổ thanh tú trắng nõn, chen cái đầu cồ cộ vào, nhìn vào trong phòng.
Căn phòng rất lớn rất sang trọng, có mấy viên cảnh sát đang khẩn trương khám tra hiện trường.
Ánh mắt Tô Lôi chuyển trong phòng một vòng, rồi chuyển tới mặt sàn.
Liền đó, cô liền thấy một cảnh máu me khiến người ta suốt đời khó quên!
Sắc mặt cô liền trở nên trắng bệch, xém chút kinh hô tại chỗ.
Cô ra sức bụm miệng, hít thở mùi máu tanh nồng nặc, chỉ cảm thấy trong dạ dày phiên giang đảo hải, nếu không nỗ lực khống chế, chỉ sợ lập tức nôn ra!
Tô Lôi loạng choạng lùi ra sau mấy bước, tránh xa hiện trường hung án đáng sợ đó, lấy tay chống vào tường thông đạo, để mình khỏi ngã ngồi xuống đất.
Cô làm phóng viên đã hơn hai năm, cũng từng săn tin ở nhiều hiện trường án mạng.
Thế nhưng, hiện trường khủng bố thế này, cô mới lần đầu tiên nhìn thấy!
Cô đúng là không cách nào tưởng tượng, hung thủ đó rốt cuộc dùng thủ pháp gì, điên cuồng tàn nhẫn đến mức nào, mới có thể làm ra chuyện đáng sợ như vậy!
“Đã nói với ngươi rồi, đừng có đi, đừng có đi.
Ngươi cứ không nghe, bây giờ hối hận rồi hả!” Tô Bình vuốt vuốt râu trên mặt, cắn điếu thuốc, có chút vui cười trên nỗi đau của người khác, nói “Không nghe người già cả, thua thiệt ngay trước mắt.
”
Tô Lôi qua hẳn nửa ngày mới hơi lấy lại tinh thần, với sự thông mình của cô, tự nhiên nghe ra ý trêu chọc của nhị thúc.
Thế nhưng, lúc này cô đã không còn sức phản bác, chỉ chống tường, há họng thở dốc.
“Này, Tô Lôi, cô vừa thấy gì vậy? Sao lại bị dọa ra thế này!”
Nhân viên quay phim Chu Bính thấy Tô Lôi trước nay không sợ trời không sợ đất lại bị dọa đến mức đó, không khỏi có chút hiếu kì hỏi.
Tô Lôi dùng khóe mắt liếc hắn một cái, mặt trắng bệch lắc lắc đầu nói: “Ta mới thấy địa ngục.
”