Xe dừng lại ở cửa thôn Phúc Hưng, do hẻm trong thôn chật hẹp, người ra vào rất nhiều, hai bên đều có hàng rong buôn bán, xe không cách nào vào được.
Lâm Vạn Hòa đánh giá hoàn cảnh bốn bên một phen, chỉ cảm thấy nơi này đúng là điển hình cho sự hỗn loạn dơ bẩn.
Hắn vốn thập phần hoài nghi lời Tôn Tiểu Lan, bây giờ loại hoàn cảnh này càng tăng thêm sự hoài nghi trong lòng hắn.
Phòng mạch không tiếng không tăm mở trong một chỗ thế này, chẳng lẽ có thể sáng tạo kì tích gì sao?
Lâm Vạn Hòa chỉ cảm thấy hy vọng vốn yếu ớt, bây giờ càng mờ mịt thêm vài phần.
Bất quá, đã từ xa xôi vạn dặm tới đây, vậy cứ dứt khoát tiến vào khám thử rồi hãy nói.
Nếu bác sĩ trong phòng mạch Lan Thụy đó là giang hồ bịp bợm, không có giúp đỡ gì cho bệnh tình của hắn, vậy hắn sẽ chẳng chút do dự động dụng quyền lực trong tay, kiểm tra niêm phòng phòng mạch ấy, đồng thời tống giam tên bịp bợm đáng chết kia!
Còn như Tôn Tiểu Lan giới thiệu hắn đến đây, hắn cũng sẽ trực tiếp kêu gọi Trần viện trưởng của Thương Hải đệ nhất bệnh viện, để hắn đuổi phứt cô bác sĩ nói năng tầm xàm này đi!
Trong lòng quyết định chủ ý, Lâm Vạn Hòa bèn nhờ tài xế dìu đỡ, từ trên xe bước xuống, chầm chậm đi vào trong hẻm.
Phòng mạch Lan Thụy tựa hồ ở chỗ này có danh khí không nhỏ, Lâm Vạn Hòa tùy ý hỏi người đi đường một lần, đã hỏi ra vị trí chính xác của phòng mạch.
Hai người theo sự chỉ dẫn của người đi đường, đến phòng mạch Lan Thụy.
Điều khiến họ thất vọng là, phòng mạch Lan Thụy chỉ là một phòng mạch nhỏ, hai gian phòng, thậm chí đến giường bệnh cũng chẳng có một cái, thiết bị y tế lại càng hết sức thô sơ, phải gọi là nguyên thủy.
Nếu không phải trong phòng mạch đầy bệnh nhân yên lặng ngồi chờ khám, Lâm Vạn Hòa tuyệt đối sẽ không nói nhiều, quay đầu bỏ đi.
Rất không dễ dàng mới xua tan xung động muốn bỏ đi, Lâm Vạn Hòa dưới sự nâng đỡ của tài xế, đến gần Triệu Thụy.
Bệnh nhân xếp hàng chờ khám rất nhiều, bất quá, hắn trước giờ không có thói quen xếp hàng.
“Xin lỗi, ông phải xếp hàng!” Triệu Thụy đang khám cho một bệnh nhân, đầu cũng không ngẩng lên nói “Ngoài ra, số bệnh nhân hôm nay đã đủ rồi, xin mời ngày mai đến sớm xếp hàng!”
Xếp hàng? Hơn nữa còn là ngày mai đến sớm xếp hàng?
Lâm Vạn Hòa trước giờ chưa từng ngờ tới, với thân phận cục trưởng cục vệ sinh của hắn, lại bị tên giang hồ du y này đối xử như vậy!
Phải biết, hắn chính là đệ nhất nhân nắm đại quyền quản lý cả hệ thống vệ sinh phòng dịch toàn thành phố!
Cho dù là viện trưởng các bệnh viện lớn, thấy hắn cũng phải cung cung kính kính, tươi mặt chào hỏi!
Thế mà, tên mao đầu tiểu tử mới khoảng hai mươi này, lại hoàn toàn không thèm nhìn hắn!
Hơn nữa còn nói hắn ngày mai lại đến xếp hàng!
Thằng cha này chẳng phải hoàn toàn không để hắn vào mắt sao?
Chuyện này bảo hắn làm sao chấp nhận!
Sắc mặt Lâm Vạn Hòa không khỏi trở nên thập phần khó coi, âm trầm cơ hồ muốn chảy nước.
Tài xế của Lâm Vạn Hòa thấy xếp thần tình u ám, liền biết trong lòng cục trưởng đã động nộ, bèn xông đến cạnh Triệu Thụy, trừng mắt, lớn giọng gào: “Ngươi đây là ý gì? Chúng ta ngàn dặm xa xôi đến đây, hơn nữa còn chờ cả nửa ngày, kết quả ngươi lại buông tay không quản! Nói như ngươi ấy! Lâm cục trưởng của chúng ta thời gian quý giá, sao có thể để ngươi dày vò thế này! Ngươi biết Lâm cục trưởng chúng ta là ai không? Ổng là cục trưởng cục vệ sinh! Cái phòng mạch nhỏ này của ngươi đều nằm trong phạm vi quản lý của ổng! Nói cho ngươi, thái độ vô trách nhiệm này của ngươi, phòng mạch của ngươi ngày mai khỏi mở nữa!”
Triệu Thụy lúc này đang thu dọn đồ đạc, nghe tài xế la hét vậy cũng không nổi giận, chỉ liếc hắn và Lâm Vạn Hòa một cái rồi lạnh nhạt nói: “Ta mỗi ngày chỉ khám hai mươi bệnh nhân, quy củ này mọi người đều biết.
Còn như lãnh đạo gì đó của ngươi, ta không thèm quản.
Cho dù hắn là thiên vương lão tử, ta cũng không vì hắn mà phá lệ.
Nếu còn muốn khám bệnh ở chỗ ta, vậy ngày mai tới xếp hàng sớm một chút! Nếu như các ngươi có gì bất mãn, cũng cứ việc rời đi!”
Tên tài xế đó ngẩn ra một cái, hắn vốn cho rằng, chỉ cần lấy ra danh hiệu của Lâm Vạn Hòa, tên bác sĩ ở phòng mạch nhỏ này tuyệt đối sẽ mặt đầy nụ cười nịnh, vỗ mông ngựa, xin lỗi liên tục.
Không ngờ, tên bác sĩ này lại lãnh đạm như vậy! Dường như hoàn toàn không để ý tới!
Hắn từng thấy qua người điên, nhưng chưa từng thấy ai điên như vầy!
Tên tài xế đó trước giờ chưa từng gặp phải tình huống này, nhất thời không biết làm sao cho phải, bèn đưa ánh mắt cầu cứu cho Lâm Vạn Hòa, chờ hắn chỉ đạo.
Lâm Vạn Hòa nhìn Triệu Thụy, trong lòng cực kì tức giận, sắc mặt cơ hồ trắng bệch.
Từng nói đánh chó phải ngó chủ nhà, tên bác sĩ nhỏ nhoi này lại dám dùng giọng khinh thường đó nói chuyện với tài xế của hắn, hoàn toàn không coi cục trưởng cục vệ sinh này vào mắt, chuyện này khiến mặt mũi hắn để vào đâu?
Bất quá, nói đi nói lại, chuyện này cũng là tài xế của hắn thua lý.
Trước mặt nhiều người như vầy, hắn cũng không tiện uy hiếp tên bác sĩ này.
Bây giờ Inte phát triển thế này, vạn nhất chuyện mình cãi nhau với bác sĩ này bị người ta chụp lại, đưa lên mạng, lại thêm vào những tiêu đề hấp dẫn người ta như “Cục trưởng y tế trâu bò nhất ức hiếp bác sĩ một phòng mạch nhỏ”, vậy thì hắn đúng là khó ăn nói.
Mạnh mẽ áp chế lửa giận trong lòng, Lâm Vạn Hòa lạnh lùng nhìn Triệu Thụy một cái, rồi hừ lạnh một tiếng, dạy bảo tài xế: “Lúc trước đã bảo ngươi rồi, đừng dựa vào đặc quyền, đừng lấy tên ta ra dọa người khác, người đều không nghe! Sau này nhớ lấy, chuyện như thế này, kiên quyết không làm!”
Hắn ngoài mặt làm vẻ giáo huấn tài xế, nhưng trong lòng đối với Triệu Thụy phi thường bất mãn.
Trong lòng quyết định chủ ý, phải để cái tên không biết trời cao đất dày kia xem một ít nhan sắc!
Giáo huấn tài xế một hồi, hắn liền để tài xế dìu đỡ, chuẩn bị rời khỏi phòng mạch Lan Thụy.
Những bệnh nhân khác chờ khám trong phòng mạch Lan Thụy, thấy Triệu Thụy không sợ quyền thế, đến cục trưởng cục vệ sinh cũng kiên quyết cự tuyệt, không khỏi nhao nhao vỗ tay khen hay, chụm đầu ghé tai nghị luận:
“Ái chà! Vị bác sĩ Tiểu Triệu này thật là cứng cỏi!”
“Đúng đó, thật khiến người ta không ngờ nổi, đến cục trưởng cũng dám nghiêm khắc cự tuyệt!”
“Đó là đương nhiên! Người ta có tiền vốn để lãnh ngạo a! Vị Triệu bác sĩ này, đừng nhìn tuổi tác trẻ vậy, nhưng y thuật đúng là vô cùng cao minh đấy!”
“Đúng đó! Đúng đó! So với những bác sĩ trong bệnh viện lớn, đều không biết lợi hại hơn bao nhiêu lần! Đúng là diệu thủ hồi xuân, thuốc đến bệnh đi! Chồng tôi lúc trước bị đau bao tử rất nghiêm trọng, cứ tái phát suốt, đã khám qua rất nhiều bệnh viện lớn nhưng không cách gì trị dứt gốc, thế nhưng, đến Triệu bác sĩ đây uống thuốc một tuần đã triệt để trị khỏi!”
“Đúng đó! Đúng đó! Bệnh của ông già tôi cũng trị khỏi ở đây, cho nên tôi thân thể khó chịu, cũng tới đây khám.
Ở đây thu phí lại rất rẻ, so với đi bệnh viện còn tốt hơn nhiều!”
“Đúng đó! Triệu bác sĩ đúng là y thuật tinh xảo, y đức cao thượng đấy!”
Lâm Vạn Hòa nghe hết những lời này vào tai, trong lòng càng không vui, không nói một lời đi ra khỏi phòng mạch.
Lúc này, có hai bà già tốt bụng ở bên cạnh nhắc nhở:
“Vị tiên sinh này, tôi xem bệnh ông dường như không nhẹ, nếu cứ đi như vậy, sẽ hối tiếc suốt đời đấy!”
“Đúng đó! Không phải là hôm nay không khám thôi sao? Ngày mai đến xếp hàng sớm một chút, không phải cũng vậy sao? Chỉ cần có thể trị khỏi bệnh, xếp hàng thì tính là gì?”
Lâm Vạn Hòa lúc này đang trong trạng thái thịnh nộ, cũng không nghe mọi người khuyến cáo, dưới sự giúp đỡ của tài xế, đi thẳng ra ngoài.
Về tới xe, hắn bảo tài xế chạy về bệnh viện.
Xe chạy được nửa đường, Lâm Vạn Hòa mới từ trong phẫn nộ bình tĩnh lại.
Hắn dựa trên ghế, ngẩng đầu nhìn trần xe, bắt đầu cẩn thận nhớ lại một màn vừa rồi xảy ra trong phòng mạch Lan Thụy.
Rất rõ ràng, tên giang hồ du y kêu là Triệu Thụy đó phi thường lãnh ngạo, thậm chí lãnh ngạo đến mức không thèm để ý đến cục trưởng cục vệ sinh hắn.
Theo lẽ thường mà nói, chuyện này xác xác thật thật có chút kì quái.
Bất quá, nói đi nói lại, người lãnh ngạo cũng luôn có vốn để lãnh ngạo.
Tên bác sĩ trẻ tuổi họ Triệu đó sở dĩ lãnh ngạo như vậy, nói không chừng là vì hắn có y thuật thần kì không giống mọi người.
Nếu không cũng sẽ không có nhiều bệnh nhân cam tâm tình nguyện xếp hàng chờ khám như vậy, cũng sẽ không có nhiều bệnh nhân thật lòng ca ngợi hắn như vậy.
Lâm Vạn Hòa ngồi trên xe cân nhắc cẩn thận, tư tưởng không ngừng lưỡng lự giữa thể diện và khỏe mạnh, khó quyết định.
Qua thật lâu, hắn mới chậm chạp dặn tài xế: “Tiểu Hoàng, ngày mai trước sáu giờ tới bệnh viện đón ta.”
“Vâng ạ” Tiểu Hoàng gật đầu đáp ứng một tiếng, rồi có chút kì quái hỏi: “Lâm cục trưởng, ngài sớm mai muốn đi xe à?”
“Không sai.
Ngày mai ta còn phải đến đây một chuyến.”
“A? Quay lại? Tên tiểu tử vừa rồi đúng là cuồng ngạo tới trời, phi thường vô lễ với ngài!”
Lâm Vạn Hòa lạnh nhạt nói: “Hy vọng hắn có thể có bản sự thật như vậy.”
Nói xong, hắn nhắm mắt lại, bắt đầu nghỉ ngơi.
Tiểu Hoàng cũng phi thường hiểu ý không hỏi thêm nữa.