"Ông thầy bộ môn này của các cậu có vẻ như giảng bài không được hay lắm, khó trách nhiều người ngủ gà ngủ gật như vậy." Tôn Tiểu Lan sau khi đọc sách xong, cũng bỏ chút thời gian nghe giảng, rồi rất nhỏ giọng đưa ra một đánh giá thẳng thắn cho vị phó giáo sư này.
"Chính xác là như thế." Triệu Thụy ngáp một cái nói, "Thế giáo viên dạy cho bọn chị thì như thế nào? Ta thấy y học cũng rất khô khan, ngồi học cũng là một loại hành hạ đúng không."
Tôn Tiểu Lan là học sinh viện y học của đại học Đông Lăng, viện y học vốn là một khu học viện độc lập, nằm sát bên đại học Đông Lăng.
Sau này dưới cơn lũ sát nhập đại học, cũng đã nhập vào đại học Đông Lăng, thành một bộ phận trong đó.
Tôn Tiểu Lan học chính là ngành ứng dụng điều trị Tây y, so với Triệu Thụy ắt giỏi hơn một bậc.
"Ai nói, học viện của bọn ta đã mời một vị giáo sư thỉnh giảng rất là lợi hại.
Người ta làm trong ngành y mấy mươi năm, không chỉ có y thuật tinh diệu, kinh nghiệm điều trị phong phú.
Hơn nữa trong lớp giảng cũng rất hay, thường xuyên giảng cho chúng ta về một vài ca bệnh đặc biệt, hơn nữa đằng sau mỗi một ca, đều có một lịch sử(1) không hề tầm thường.
Ông ấy mỗi tuần đến giảng một lần.
Chỉ cần là ông ấy đứng lớp, cả phòng học đều sẽ chật ních, ngay cả trên hành lang cũng đứng đầy người."
"Chị không phải là học Tây y sao? Sao lại đến khoa Trung y nghe giảng?"
"Vị giáo sư đó lợi hại mà.
Hơn nữa ông ấy giảng bài rất hay, cho nên mới đi nghe thôi."
"Ồ? Ông ta là ai vậy a?" Triệu Thụy đã có chút hứng thú.
"Tên ông ấy gọi là Lâm Bảo Đức, chúng ta đều gọi ông là giáo sư Lâm, năm nay tuy đã bảy mươi rồi nhưng thân thể vẫn còn rất cường tráng, Nếu không phải vì râu tóc đều trắng như tuyết, sẽ hoàn toàn nhìn không ra ông ấy tuổi đã bảy mươi."
"Lâm Bảo Đức? Có phải là lão trung y nổi danh ở Đông An không? Mở một cái phòng mạch ở Tây lộ(2)?"
"Đúng, chính là ông ta." Tôn Tiểu Lan gật đầu, "nhưng mà, ông ấy từ lâu đã không tự mình khám bệnh cho người ta, ở trong phòng mạch khám bệnh đều là đồ đệ do ông ấy thực hiện.
Giáo sư Lâm không chỉ nổi danh tại Đông An, mà còn là người có danh vọng nhất giới Trung y trong nước, là một trong những người có y thuật cao minh nhất! Nghe nói viện trưởng viện y học của chúng ta trước kia cũng đã cùng học y học chung với ông ấy! Chính vì có mối quan hệ này mà ông ta mới có thể mời được giáo sư Lâm đến giảng ở học viện chúng ta.
Dẫu là như vậy, viện trưởng chúng ta đã vẫn phải tốn rất nhiều nỗ lực.
Nói thật, nghe giáo sư Lâm giảng bài xong cũng mở rộng được tầm mắt đó!"
Tôn Tiểu Lan trong giọng nói lý lộ rất rõ vẻ sùng bái và kính trọng mãnh liệt.
Nhưng Triệu Thụy không có cảm giác như vậy, trong lòng hắn lại có một tính toán khác.
Những quả nhân sâm mà hắn đem từ trong tiên ma mộ viên ra đó còn chưa có trải qua giám định chính xác, hắn muốn tìm người để làm chút giám định xem rốt cuộc sâm linh của những quả nhân sâm này là bao lâu, và rốt cuộc làm cách nào có thể phát huy được hiệu lực.
Những nhân sâm này tuy đối với tu luyện hắn có nhiều ích lợi(3), nhưng hắn cũng lờ mờ cảm thấy nếu chỉ ăn sống như vậy có thể có chút lãng phí.
Đương nhiên, Lâm Bảo Đức công việc bận rộn, lại không hề có họ hàng gì với mình, tất nhiên sẽ không chiếu cố mà bỏ thời gian ra giúp mình làm giám định.
Bất quá, Lâm Bảo Đức có mở một tiệm Trung dược Bảo Đức, vì y thuật của ông tinh diệu, mà lại làm công tác dược sĩ(4), công lực ắt hẳn cũng không kém, đại khái chắc vẫn có thể giúp mình làm chút giám định cho nhân sâm.
Nghĩ vậy, Triệu Thụy quyết định chiều nay sẽ không đi học, trực tiếp đến tiệm Trung dược Bảo Đức, tìm hỏi dược sĩ giám định nhân sâm trong Nhẫn Càn Khôn một chút, sau đó mới quyết định sẽ xử lý những nhân sâm này như thế nào, để hiệu quả của chúng được phát huy cao nhất.
Cố chịu đựng cho đến giờ nghỉ trưa, Triệu Thụy bước ra trước phòng học, đến gặp với La Thành nói: "Tên mập, ta chiều nay có việc, có thể không đến lớp được, vạn nhất nếu phải điểm danh, ngươi hãy giúp ta nhé."
Điểm danh có quan hệ đến tín chỉ.
Mặc dù không phải mỗi lớp học đều điểm danh, nhưng ai mà biết được chữ ngờ(5).
Hơn nữa lớp chiều nay là Tư Bản Luận Tuyển Tập, bà giáo dạy lớp này thuộc về tuýp người vô cùng nghiêm khắc, tốt nhất là nên đề phòng cẩn thận.
"Được thôi, không thành vấn đề, cứ để đó cho ta." La Thành vỗ ngực bồm bộp.
Triệu Thụy có chút lo lắng, bọn bạn nè này trượng nghĩa thì có thừa, nhưng làm việc lại luôn không hề ổn thỏa, khiến cho trong lòng người ta có chút không yên.
Tuy nhiên sự việc đã tới nước này, cũng chỉ đành có thể tin hắn mà thôi.
"Buổi chiều cậu phải làm gì? Tại sao không đi học?" Tôn Tiểu Lan nghi hoặc nhìn hắn hỏi.
"Có chút việc gấp." Triệu Thụy trả lời.
"Tiểu Thụy, cậu vẫn còn là một học sinh, có thể có bao nhiêu việc chứ?" Tôn Tiểu Lan bĩu bĩu môi, bất quá thấy hắn không muốn nhiều lời nên cũng chẳng muốn hỏi tiếp.
Cùng đi với Tôn Tiểu Lan đến nhà ăn ăn xong, Triệu Thụy liền rời khỏi trường, leo lên xe trực tiếp phóng thẳng đến tiệm Trung dược Đức Bảo.
Tiệm Trung dược Bảo Đức nằm trong một tòa toà nhà ba tầng được xây vào khoảng thập niên bảy mươi bên cạnh Tây lộ.
Toà nhà đã trải qua nhiều mưa gió nên trông có chút cũ kỹ.
Nhiều năm trước đây Tây lộ đã tiến hành một cuộc tháo dỡ trên diện rộng, cải tạo lại khu thương mại cổ, nhà cửa ở mặt tiền cơ bản đều bị phá dỡ để xây lại.
Dẫu trải qua sự cải tạo lớn này, nhưng duy mỗi tiệm dược trông có vẻ tầm thường này lại không hề có chút xê dịch(**).
Một nguyên nhân là vì phong cách kiến trúc của toà nhà này miễn cưỡng tương xứng với phong cách phục cổ của khu thương mại ở Tây lộ.
Nhưng nguyên nhân trọng yếu nhất chính là vì chủ nhân của toà nhà, lão trung y Lâm Bảo Đức, ở Đông An có danh vọng cùng quan hệ cá nhân(6) rộng rãi.
Không ít quan chức giàu có(7) của cả hai giới chính thương(8) đều ít nhiều từng tiếp nhận sự chữa trị của lão.
Vì vậy, khi lão trung y này không muốn rời khỏi toà nhà mà lão đã cự ngụ và công tác mấy chục năm thì cũng không ai dám đến làm khó lão.
Nhắm mắt lại, mở mắt ra đã thấy thời gian cứ thế trôi qua.(***)
Lâm Bảo Đức y thuật tinh diệu.
Nhưng vì tuổi tác đã cao, bây giờ căn bản đã không còn tự mình xem bệnh cho người, trừ phi là có giao tình không tầm thường với lão, mà còn phải là lúc lão có tâm tình tốt, thì lúc đó mới có thể giúp nhân chẩn đoán.
Bằng không một việc đều do đệ tử lão quán xuyến.
Từng có một ông chủ than từ vùng Sơn Tây ngàn dặm xa xôi đi tới Đông An, xoay sở một số tiền lớn mời lão xem bệnh cho mình.
Kết quả vừa vặn ngay lúc Lâm Bảo Đức tâm tình không tốt, lão không những không gặp, mà còn đem số tiền lớn kia ném ra ngoài.
Từ đó về sau, danh tiếng về một Lâm Bảo Đức tính tình cổ quái đã được lan truyền ra.
Lâm Bảo Đức không thiếu tiền, khai trương dược phòng chỉ là tính toán về lợi ích.
Bởi vì thời buổi bây giờ, dược liệu quý khó mua, mà phương thuốc của hắn lại đều là đặc chế(9), rất khó bào chế, vì không để bệnh nhân chạy khắp nơi tìm dược liệu, lão đã mở riêng cho mình tiệm dược, vừa tiện cho người, cũng là lợi cho bản thân.