Hổ yêu đó sắc mặt biến đổi, dâng lên một cổ nộ khí.
Song, khi nhìn thấy ánh mắt lạnh như băng tuyết của trung niên nam tử đó, nộ trí ngập tràn của hắn lại lui trong chớp mắt.
“Bảo vật này… nhường cho ngươi vậy, ta không cần.” Hổ yêu ấp úng nói một câu, rồi cúi đầu xuống, bước nhanh khỏi cửa hàng của Luyện Khí Tông.
Trung niên nam tử đó hừ lạnh một tiếng, móc ra tiên thạch, mua chuỗi hấp linh châu đó rồi sải bước bước ra.
“Thằng cha đó là ai vậy? Sao nhìn có vẻ đại ca thế?” Triệu Thụy thấy hết cả màn này, bèn hỏi một câu.
“Hắn là trung cấp vu sư trong Thần Vu giáo.” Huyền Linh đạo trưởng đáp đơn giản.
“Thần Vu giáo?” Triệu Thụy trước giờ còn chưa nghe được cái tên này.
“Thần Vu giáo là một chi của tu chân giả hải ngoại, bộ phận chủ yếu ở khu vực Malaysia, Indonesia, có thế lực cực lớn ở đó.

Thần Vu giáo pháp thuật cực kì ngụy dị cổ quái, chủ yếu là dùng độc thuật, cổ thuật làm chủ, trình độ tà môn, so với ma đạo thậm chí chỉ có hơn chứ không có kém, rất khó ứng phó.

Hơn nữa, người trong Thần Vu giáo lãnh khốc tàn nhẫn, chỉ trừng mắt cũng phải trả thù, một khi chuốc thù với bọn chúng, sẽ rơi vào thế không chết không thôi.

Thêm nữa trong giáo không ít tu chân cường giả.

Vì vậy, người bình thường đều không muốn kết oán với chúng.”
“Thì ra là vậy! Chẳng trách tu chân giả bình thường nhìn thấy đệ tử Thần Vu giáo, đều không muốn chạm vào!” Triệu Thụy hơi gật gật đầu, nhưng cũng không để ý đến Thần Vu giáo ấy.

Bởi vì Thần Vu giáo xa tận Malaysia, Indonesia, cách hắn quá xa, ắt hẳn không xảy ra xung đột gì mới đúng.
Triệu Thụy cảm thấy, những chuyện mình cần hỏi đều đã hỏi hết, liền chắp tay, cáo biệt Huyền Linh đạo trưởng, sau đó rời khỏi Thiên Phúc ảo cảnh, trở về tửu điếm.
Nghỉ ngơi một đêm, sáng hôm sau, hắn mời Tôn Tiểu Lan đến nhà ăn ăn sáng.
“Tiểu Lan tỷ, chúng ta mới tới Thương Hải, có thể đi đạo thật tốt, để quen thuộc hoàn cảnh, chị thấy thế nào?” Triệu Thụy vừa ăn sáng vừa hỏi.
Tôn Tiểu Lan lấy tay chống cằm, ngẩng đầu nhìn lên trần nhà một hồi, rồi ngọt ngào cười: “Ta muốn đi xem biển.”
Cô từ nhỏ tới lớn sinh trưởng ở thành phố Đông An trong đất liền, chưa từng đi tới biển.

Mỗi lần nhìn thấy biển rộng bao la trên TV, phim ảnh, đều nhìn mãi không thôi.
Bây giờ không dễ dàng gì mới có cơ hội, tự nhiên là cần phải đi xem.
“Xem biển?” Triệu Thụy cắn một cái bánh mì, có chút giật mình nhìn cô “Tiểu Lan tỷ, bây giờ là mùa đông mà! Gió biển đó không làm chị đóng băng sao?”
“Không có nghiêm trọng vậy.

Ừm, ngày đông gió biển thổi ào ào, cũng lãng mạn lắm.” Tôn Tiểu Lan nói với vẻ tình nguyện.
“Đóng thành trụ băng cả, còn lãng mạn gì nữa.” Triệu Thụy bĩu môi, không cho là vậy.
“Tỷ tỷ ta đã quyết định, nên chúng ta sẽ đi bãi biển.” Tôn Tiểu Lan thấy Triệu Thụy phản đối, liền hai tay chống nạnh, bĩu bĩu môi, lấy bộ chị hai ra.
“Cho dù đã quyết định, thế cũng không được.” Triệu Thụy đầy mặt tươi cười, ngữ khí lại thập phần kiên định, không chừa chỗ nào để thương lượng “Ngày lạnh thế này, gió thổi cũng có thể bị cảm lạnh đấy.”
“Tiểu Thụy?” Tôn Tiểu Lan có chút bất mãn dài giọng, mắt híp lại thành hình mặt trăng non, quang mang nguy hiểm lấp lánh bên trong.

Triệu Thụy như lão tăng nhập định, không thèm để ý.
Tôn Tiểu Lan thấy hắn không bị uy hiếp, cũng biết hắn nói rất có đạo lý, khí thế không khỏi rút lui, cả người xìu xuống.
“Tốt thôi, tốt thôi.

Không đi thì không đi.

Thế thì chúng ta đi dạo.”
Nói xong, cô đứng phốc dậy, xách gói, chuẩn bị đi ra.
Mới vừa đứng lên, cô bỗng kêu lên một tiếng, thân người nghiêng sang một bên, lại ngồi xuống ghế, mày liễu cau lại, lộ vẻ thống khổ.
Triệu Thụy thấy thế vội vàng hỏi: “Tiểu Lan tỷ, chị sao rồi?”
“Vừa rồi đứng lên quá gấp, chân… chân trặc rồi.” Tôn Tiểu Lan răng trắng cắn vào môi đỏ, cố chịu đau nói.
“Để em xem thử.” Triệu Thụy đưa tay ra, cởi giày của cô, nắm bàn chân cô, cẩn thận xem xét.
Bàn chân vốn mượt mà óng ả, ở mắt cá chân có một vết sưng to lên, ấn nhẹ xuống, Tôn Tiểu Lan bị đau, hít nhẹ một hơi “Ở đó đó.” “Không sao đâu, sẽ khỏi rất nhanh thôi.” Triệu Thụy gật gật đầu, áp lòng bàn tay vào mắt cá chân Tôn Tiểu Lan, rồi trút chân khí vào.
Tôn Tiểu Lan chỉ cảm thấy một luồng nhiệt lưu ấm áp chảy vào chỗ bị thương, cảm giác đau đớn rút đi rất nhanh.
“Hết đau rồi!”
Tôn Tiểu Lan kinh hỉ kêu một tiếng, đứng lên, mang giày, đi thử mấy bước, phát hiện chỗ vừa bị trặc đã khôi phục lại, không còn chút dấu vết.
“Tiểu Thụy, ngươi có bản sự này, đi làm bác sĩ được đấy!”

Triệu Thụy cười cười, chân khí của hắn tịnh không thần kì đến vậy, đôi khi dùng trị liệu những vết thương té ngã đánh đập thì được, nhưng nếu muốn dùng nó trị bệnh cứu người thì hoàn toàn không thể.
“Đúng rồi, Tiểu Thụy, định ở lại Thương Hải bao lâu vậy?” Tôn Tiểu Lan hỏi tiếp một câu.
“Em cũng không biết.” Triệu Thụy nhún vai “Em đang tìm một thứ rất quan trọng, chừng nào tìm được thì đi thôi.”
“Hèn chi ngươi gấp gáp tới Thương Hải vậy.” Tôn Tiểu Lan gật gù vẻ hiểu biết “Thết cuối cùng là ngươi tìm thứ gì?”
“Em cũng không biết nó rốt cuộc là thứ gì.” Triệu Thụy thật thà nói.
“Không phải chứ?” Tôn Tiểu Lan rất kinh ngạc hỏi “Thế ngươi làm sao tìm nó?”
Triệu Thụy trầm mặc, hắn không thể nói rõ nguyên nhân cho Tôn Tiểu Lan, như thế sẽ khiến Tôn Tiểu Lan lo lắng không cần thiết, lại không giải quyết được vấn đề gì.

Tôn Tiểu Lan thấy hắn không muốn nói, cũng thông minh không hỏi nữa, mà đổi đề tài.
“Đã không biết chúng ta rốt cuộc phải ở bao lâu, thế thì chúng ta trước tiên phải tìm nhà cái đã, chuẩn bị trường kì kháng chiến chứ! Ngươi cảm thấy sao?”
“Cứ ở tửu điếm đi, khoản tiền này em chịu được.” Triệu Thụy nói vắn tắt, trong ngân hàng hắn còn hơn trăm triệu, tiền bạc hết sức dồi dào, không cẩn phải vì tiền mà lo lắng.
Nhưng Tôn Tiểu Lan lại không nghĩ vậy, cô cảm thấy trường kì ở tửu điếm, tựa hồ quá xa xỉ rồi, hơn nữa hai người công việc gì cũng không có, cứ ở trong tửu điếm này, vừa không hứng thú, vừa dễ khiến người ta nghi ngờ.
“Thế chị có dự định gì?” Triệu Thụy nhìn mặt hoa của Tôn Tiểu Lan, biết trong lòng cô đã có kế hoạch, bèn mỉm cười hỏi.
“Chúng ta trước tiên cứ kiếm nhà thuê đã, sau đó mở một phòng mạch nhỏ, hành y cứu thế.

Ta chủ trị, còn ngươi phải giúp đỡ, bị té bị đánh là do ngươi trị, thế nào?” Tôn Tiểu Lan hơi hất mặt lên, đầy vẻ trông mong nhìn hắn.
Triệu Thụy không khỏi cười khổ, cảm thấy phương pháp này của Tôn Tiểu Lan quá viễn vông hão huyền rồi.
Hắn tịnh không phản đối Tôn Tiểu Lan mở phòng mạch tăng cường mức sống.
Rất nhiều phòng mạch bí mật, đừng nói bằng bác sĩ, thậm chí y khoa chính quy cũng chưa từng học qua, trực tiếp xem một cuốn sách, đã mở phòng mạch kiếm tiền.
Tôn Tiểu Lan dù sao cũng là sinh viên tốt nghiệp, có kinh nghiệm lâm sàng nhất định, một ít bệnh hoạn nhỏ nhặt, hoàn toàn có thể ứng phó được.

Thế nhưng, muốn hắn tự thân tham dự, thế thì tuyệt đối không được.
Bởi vì làm vậy, thật quá dễ khiến người ta hoài nghi.
Chỉ sợ làm chưa được bao lâu, thân phận của hắn đã bộc lộ rồi.
Ngoài ra, dùng chân khí cuồng mãnh đủ san bằng một hòn núi nhỏ của hắn, để trị liệu một ít vết thương té ngã, có phần quá đại tài tiểu dụng rồi.
Thế là, Triệu Thụy uyển chuyển phản đối: “Tiểu Lan tỷ, chị muốn mở phòng mạch, em không phản đối, thế nhưng, em nhiều nhất cũng chỉ giúp chị làm phụ tá, còn như nhúng tay vào trị liệu thì không thể.

Thân phận của em sẽ rất dễ lộ.”
“Tiểu Thụy, ngươi nói vậy là không biểu hiện thiện ý rồi!” Tôn Tiểu Lan nheo nheo đôi mắt to, có chút không vui nói.
“Em dù sao cũng phải cân nhắc chuyện an toàn của bản thân đã chứ.” Triệu Thụy dang hai tay ra, bào chữa đầy vẻ vô tội.
Tôn Tiểu Lan biết Triệu Thụy cũng có chỗ khó của mình, bèn tạm thời bỏ qua chuyện thuyết phục hắn, chuẩn bị tìm cơ hội sau.
Hai người ăn sáng xong, ra khỏi tửu điếm, chuẩn bị lên đường đi dạo.
Mới ra khỏi cổng tửu điếm, một trận gió lớn đột nhiên rít gào thổi tới, thổi đầu tóc Tôn Tiểu Lan bay loạn cả lên.
Tôn Tiểu Lan lạnh đến mức run cầm cập, hai tay ôm lại, sờ sờ cánh tay, nói: “Tiểu Thụy, ta lại không muốn đi dạo nữa, hay là quay về tửu điếm đi, thời tiết quỷ này, thật quá lạnh đi, ta có chút chống không nổi.”
“Vừa rồi còn nói muốn đi xem biển mà? Có chút gió này cũng chịu không nổi, đi đến bãi biển, còn không lạnh chết!”
Triệu Thụy cười, đưa tay ôm lấy Tôn Tiểu Lan, xoay người đi thẳng một nước vào tửu điếm.
Tôn Tiểu Lan biết vừa rồi Triệu Thụy phản đối đi ra biển là vì tốt cho cô, trong lòng không khỏi ấm áp, cũng để mặc hắn ôm.
Mấy ngày tiếp theo đó, Triệu Thụy và Tôn Tiểu Lan bận tìm nhà thích hợp ở Thương Hải để thuê.
Đồng thời, Triệu Thụy cũng thầm tính toán thời gian, chờ đến ngày mười lăm âm lịch.
Hắn đã tu luyện đến Luyện Thần trung kì, có thể tiến vào Tiên Ma lăng viên, mở bát cấp tiên mộ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play