Triệu Thụy tiếp tục luyện hóa quầng sáng màu bạc do Nguyệt Tinh Ma Hồn thảo sinh ra, bổ sung thêm chân khí cho đệ nhị nguyên thần.
Đệ nhị nguyên thần trong Đan điền trưởng thành, vùng vẫy, dường như muốn giẫy thoát khỏi sự ràng buộc vô hình, triệt để thành hình.
Trong lúc bất tri bất giác, khí tức yêu ma đậm đặc như mực từ trong thân thể Triệu Thụy toát ra, bao phủ lấy hắn.
Vân Phương ở cách đó không xa nhanh chóng phát hiện ra khí tức trên người Triệu Thụy đã có biến hóa to lớn.
Khí tức này khiến cô cảm thấy lạ lẫm, thậm chí còn nguy hiểm, khiến cô có chút sợ hãi.
Cô ôm lấy Vân Liên, len lén lui ra sau mấy bước, chuẩn bị kéo dãn một đoạn cự ly với Triệu Thụy.
Đúng lúc này, thân thể Triệu Thụy bỗng rung một cái, khí tức yêu ma bao quanh hắn bỗng nổ tung ra, làn sóng khí to lớn lấy hắn làm trung tâm lan tỏa ra xung quanh như sóng nước, càn quét ra bốn phía!
Vân Phương bị làn sóng khí đó đánh cho đứng không muốn vững, lảo đảo loạng choạng lùi ra sau, cuối cùng ngã ngồi xuống đất.
Vân Phương chấn kinh nhìn Triệu Thụy, phát hiện nam tử trẻ tuổi đang từ từ đứng lên này, tướng mạo tuy không thay đổi, nhưng uy thế cường mãnh trên người tán phát ra, so với trước kia giống như hai người khác nhau, làm người ta không tự chủ được cúi đầu xuống, không dám ngước nhìn.
Triệu Thụy tịnh không chú ý đến Vân Phương đang khổ cực ngọ ngoạy dưới uy thế cường đại của hắn, tâm tình của hắn vẫn chìm trong hưng phấn và thích thú.
Bởi vì, dưới sự giúp đỡ của Nguyệt Tinh Ma Hồn thảo, hắn đã rút ngắn được hai năm thời gian, đột phát Luyện thần tiền kì, tiến vào Luyện Thần trung kì cảnh giới! Hắn kiểm tra thân thể mình, phát hiện thị lực của mình đã nhảy vọt một bước dài, cho dù trong hoàn cảnh tối đen như mực, vẫn có thể thấy càng xa càng rõ.
Thính lực của hắn cũng nhạy bén hơn, đến tiếng tim đập của hai mẹ con Vân Phương và Vân Liên cũng có thể nghe rõ ràng.
Còn như cảm giác của hắn, lại càng khuếch tán xa hơn, phương viên 10km, hoàn toàn nằm trong vòng cảm giác của hắn!
Nhớ lại lúc ban đầu tu luyện “Bát Hoang lục tiên quyết”, chỉ có thể thăm dò trong khoảng trên dưới mười mét, đúng là không thể so sánh!
Chuyện duy nhất Triệu Thụy thấy khó chịu là, giữa lưng hắn, hình xăm kì dị do Bát Hoang man long truyền thừa, lúc này như bốc cháy lên, tạo ra cảm giác nóng bỏng kịch liệt.
Bất quá, loại cảm giác này đang yếu đi nhanh chóng, hắn cũng không để ý lắm.
Triệu Thụy tiếp tục nhìn vào Đan điền, đệ nhị nguyên thần trong đan điền lúc này đã đột phá trói buộc vô hình, trưởng thành thành hình thái thanh niên.
Trên thân nó tán phát ra quang mang như ngân châm, trên đầu có cái sừng nhọn dài ngoẵng, trong miệng vươn ra bốn cái răng nanh nhọn hoắt, một bộ dạng yêu ma, thần thái cực kì uy mãnh.
Triệu Thụy thúc đẩy Bát Hoang lục tiên quyết, thả đệ nhị nguyên thần từ trong đan điền ra ngoài.
Đệ nhị nguyên thần mang theo một đạo ngân quang, ra đến thế giới bên ngoài, thân thể nhanh chóng bành trướng, sau cùng trở thành một yêu ma thành niên cao đến hai mét, thân thể cường tráng, cơ bắp chằng chịt, hơn nữa trên thân còn lấp lánh ngân quang!
Vân Phương thấy trong thân thể Triệu Thụy đột nhiên bay ra một yêu ma màu bạc, thần thái hung mãnh, thể hình tráng kiện như vậy không khỏi trợn mắt che miệng, kinh hô một tiếng.
Cô tuy xuất thân trong cổ võ gia tộc, hơn nữa còn sinh hoạt ở Thi gia một thời gian dài, tiếp xúc rất nhiều chuyện kì lạ thú vị liên quan đến tu chân giới, nhưng cảnh kì dị như vầy lại chưa từng nghe đề cập nửa điểm.
Cô nhất thời ngẩn ra đó, chỉ biết ra sức đánh giá yêu ma màu bạc kia.
Triệu Thụy lúc này đã triệt để tỉnh lại từ trạng thái tu luyện, thấy bộ dạng đó của Vân Phương, không khỏi cười cười, sau đó thu đệ nhị nguyên thần lại.
“Vừa rồi… vừa rồi rốt cuộc là vật gì?” Vân Phương tỉnh táo lại, đưa ánh mắt lên người Triệu Thụy, hiếu kì dò hỏi.
“Đó là đệ nhị nguyên thần của tôi.
” Triệu Thụy đáp một câu, cũng không giải thích rõ, bởi vì hắn cũng không biết phải giải thích ra làm sao cho Vân Phương hiểu được đây là cái gì.
Vân Phương “há” một tiếng, gật gật đầu, cũng không biết có hiểu không nữa.
Cô quay lại, hỏi tiếp: “Đệ nhị nguyên thần rất lợi hại sao?”
Triệu Thụy cười: “Không sai, có nó giúp đỡ, giờ tôi có phần nắm chắc để chiến thắng ba vị lão tổ tông của Thi gia.
”
“Thật sao?”
Trên mặt Vân Phương lộ ra thần sắc kinh hỷ đan xen.
Nếu như Triệu Thụy quả thật có thể đánh bại ba vị lão tổ tông của Thi gia, thế thì sinh hoạt của cô cũng có thể bình yên trở lại như trước đây.
“Nếu như không xảy ra bất ngờ gì quá lớn.
”
Triệu Thụy nói thêm một câu, thực lực trước mắt của hắn đã tiến vào Luyện thần trung kì, cho dù dựa vào thực lực của tự mình, đơn đả độc đấu, cũng đủ để đánh ngang tay với một vị trong ba lão tổ tông của Thi gia.
Huống chi, hắn còn có Thị Huyết ma đao và Đệ nhị nguyên thần giúp đỡ.
Cho dù không dám nói trăm phần trăm sẽ thắng lợi, nhưng phần thắng cũng chiếm tỷ lệ cao.
“Vân Liên ra sao rồi?” Triệu Thụy đổi đề tài, hỏi.
“Sau khi ăn đan dược của anh đưa, sắc mặt đã tốt hơn nhiều, đại khái là đã khôi phục rồi, nhưng vẫn cứ ngủ, hơn nữa còn ngủ rất sâu, vừa rồi anh gây náo động lớn như vậy, nó cũng không có thức dậy.
”
“Thế thì tốt.
” Triệu Thụy gật gật đầu “Tôi chuẩn bị đi tìm ba vị lão tổ tông của Thi gia, để chấm dứt triệt để mọi ân oán giữa tôi và họ, cô và Vân Liên cứ ở đây đi, ở đây so ra an toàn hơn.
”
Vân Phương đảo mắt nhìn xung quanh, sau đó nhẹ nhàng lắc lắc đầu, có chút xấu hổ nhẹ giọng nói: “Ở đây quá đen, quá tối, nói chung là khiến người ta cảm thấy tối tăm, hơn nữa Liên Liên còn xảy ra chuyện ở đây, tôi không dám ở lại đây.
Không bằng, tôi theo anh trở về Đông Hồ đi.
”
“Về Đông Hồ? Tôi sợ cô và Vân Liên sẽ gặp nguy hiểm đó!” Triệu Thụy cau cau mày, có chút do dự.
Vân Phương cười nhẹ nói: “Bây giờ đã là ban ngày, anh đem tôi và Vân Liên bỏ ở nơi đông người, thế thì cho dù ba vị lão tổ tông bản lĩnh bằng trời, nếu muốn tìm ra mẹ con tôi trong gần trăm vạn dân ở Đông Hồ, chỉ sợ cũng không dễ đâu! Tôi cảm thấy, trước khi bọn họ tìm được tôi, khả năng bọn họ gặp anh cao hơn!”
Triệu Thụy hơi trầm ngâm một chút, cảm thấy Vân Phương nói cũng có lý, bèn đánh thức Vân Liên đang ngủ say dậy, rồi mang ba người từ thạch điện nhanh chóng bay lên.
Lúc ba người về đến Đông Hồ, đã là mười giờ sáng ngày hôm sau.
Ánh mặt trời ấm áp mùa đông từ trên không rải xuống, tạo cho người ta một cảm giác ấm áp dễ chịu.
Triệu Thụy tìm một chỗ tương đối yên tĩnh, thấy xung quanh không có người, mới đáp xuống đất, thả Vân Phương và Vân Liên xuống.
Hai mẹ con từ biệt Triệu Thụy, rồi tiếp tục bắt xe, tìm một quán ăn đông người ăn sáng.
Triệu Thụy không rảnh rỗi như bọn họ, hắn nhấn mũi chân lên mặt đất một cái, thân người lại bay lên trên cao, tìm kiếm tông tích của ba vị lão tổ tông nhà họ Thi.
Trên người tu chân giả có linh khí đặc biệt, lẫn lộn trong người phàm, giống như ngọc sáng trong đêm đen, rất là bắt mắt.
Triệu Thụy cơ hồ không phải phí nhiều công phu đã xác định vị trí của ba người.
Ba người lúc này đang ở trong một phòng riêng sang trọng trong một quán rượu hạng sao, đại khái là tìm suốt một đêm, không có manh mối gì, cho nên dứt khoát cứ nghỉ trước đã rồi tính tiếp.
Triệu Thụy tịnh không lập tức xông vào ra tay đánh đập, mà đáp xuống mặt đất, đi qua cổng chính vào tiền sảnh, rồi theo thang máy lên đến bên ngoài phòng của bọn họ.
Triệu Thụy chỉnh trang y phục, rồi vươn hai ngón tay, nhẹ nhàng gõ cửa.
“Ai?” Giọng thô to của Thi Cương từ trong phòng truyền ra.
“Ta!”
Triệu Thụy đáp một câu.
“Ta hỏi ngươi rốt cuộc là ai?” Thi Cương thập phần mất kiên nhẫn từ quát một câu, rồi sải bước đi ra, mở cửa phòng, chuẩn bị cho tên gõ cửa kia một trận.
Thế nhưng, khi lão thấy người đứng ngoài cửa lại là Triệu Thụy mà mình tìm khắp nơi không thấy, lão liền ngẩn ra đó.
Bất quá, lão rất nhanh đã tỉnh táo lại, nhanh chóng né ra sau, thủ thế phòng ngự, sau đó mới lớn giọng gào lên đầy vẻ không hiểu:
“Là ngươi!”
“Không sai, là ta, hoan nghênh chứ?”
Triệu Thụy hơi mỉm cười, chậm rãi bước vào phòng, dường như ba lão già trong phòng không phải là kẻ địch cực kì cường hãn, mà là bạn tốt lâu năm không gặp vậy.
Thi Thận và Thi Trí thấy Triệu Thụy xuất hiện, trên mặt cũng không khỏi lộ vẻ thảng thốt, không ngờ Triệu Thụy đêm qua tìm cách gì cũng không ra, bây giờ lại tìm tới cửa!
Thằng cha này điên rồi chắc?
Thi Thận và Thi Trí nhìn nhau một cái, đều thấy trong mắt đối phương dày đặc nghi hoặc.
Hai người sầm mặt, đều dùng ánh mắt hoài nghi cẩn thận đánh giá Triệu Thụy.
Chỉ cảm thấy, thanh niên trẻ tuổi trước mặt, so sánh với đêm qua hình như không có thay đổi gì, chỗ khác nhau duy nhất là, trên mặt bớt đi vài phần ngưng trọng, thêm vào vài phần ung dung.
Triệu Thụy để mặc ba lão đánh giá một hồi, mới hơi mỉm cười nói:
“Ta biết, ba người đêm qua đã tìm kiếm tông tích của ta suốt, cho nên ta dứt khoát tìm tới cửa, khỏi phải làm phiền mọi người.
Ba vị, hôm nay chúng ta giải quyết hết tất cả ân oán, các vị cảm thấy thế nào?”