Vào lúc ba vị lão tổ tông của Thi gia rời tổng bộ đi đến Đông Hồ, Vân Phương đang ở trong văn phòng, hơi cau đôi mày liễu, nhìn bầu trời hơi u ám ngoài cửa sổ, ngơ ngẩn xuất thần.
Mấy hôm nay không biết tại sao, cô vẫn luôn có chút tâm thần bất an.
Từ sau mấy hôm trước Thi Vĩnh Thành và Thi Vĩnh Liễn đến ám sát cô, cô vẫn luôn như vậy.
Bởi vì cô ý thức được, cho dù cô mang Vân Liên trốn khỏi thành thị nhỏ như Đông Hồ này, thì vẫn không tránh khỏi bị cuốn vào cuộc đấu tranh quyền lực của nhà họ Thi.
Nhớ lại lúc trước, còn có tin những thành viên cao cấp khác của Thi gia chết đột ngột ở Đông Hồ, cô hốt nhiên cảm thấy, có lẽ từ rất lâu trước đây, hai anh em Thi Vĩnh Thành đã âm thầm tiến hành một loạt vụ ám sát đối với cô và Vân Liên.
Chỉ vì có người âm thầm bảo vệ, nên cô và con gái mới bình yên vô sự, không chịu phải bất cứ thương hại gì.
Vân Phương nhớ lại một hồi, phát hiện vào mỗi lần gặp phải nguy hiểm, người mang mặt nạ bạc thần bí đó luôn luôn xuất hiện bên cạnh cô hoặc Vân Liên, cứu mẹ con cô ra khỏi nguy hiểm.
Cô bây giờ cơ hồ có thể xác định, người âm thầm bảo vệ an toàn cho mẹ con cô từ trước đến giờ, chính là người mang mặt nạ bạc!
Vân Phương trong lòng đầy hiếu kì và cảm kích đối với người mang mặt nạ bạc này.
Thế nhưng đồng thời trong lòng cô, đối với an toàn của mình, Vân Liên, thậm chí đến người mang mặt nạ bạc vẫn luôn có một tầng lo lắng lờ mờ.
Bởi vì người mang mặt nạ bạc ấy đã tiêu diệt Thi Vĩnh Thành, tuy lúc ấy cách nhau quá xa, trời đêm quá tối, cô thấy không hoàn toàn rõ ràng.
Thế nhưng, một kích cuối cùng rực rỡ chói mắt của người mang mặt nạ bạc ấy, và tiếng kêu thảm tuyệt vọng trước lúc chết của Thi Vĩnh Thành, đều khiến cô khẳng định chắc chắn, Thi Vĩnh Thành đã chết không phải nghi ngờ.
Cái chết của Thi Vĩnh Thành, đối với cô mà nói, có mặt tốt, cùng có mặt xấu.
Chỗ tốt là, từ nay về sau không còn ai trăm phương ngàn kế tiêu diệt, chém tận giết tuyệt cô và Vân Liên nữa.
Chỗ xấu là, với địa vị quan trọng của Thi Vĩnh Thành ở Thi gia, cái chết của hắn nhất định sẽ làm dấy lên sóng gió ngất trời trong gia tộc!
Thi gia tuyệt đối sẽ không tiếc bất cứ giá nào để lôi hung thủ ra, trả thù cho Thi Vĩnh Thành.
Vân Phương đã từng ở trong Thi gia một đoạn thời gian, đối với thực lực và thế lực to lớn của Thi gia có nhận thức hết sức rõ ràng.
Cô hiểu rõ hơn ai hết, Thi gia cường giả như mây, một khi động viên tất cả, sức mạnh sẽ cực kì đáng sợ!
Mà quan trọng nhất là ba vị lão tổ tông của Thi gia, Thi Cương, Thi Thận, Thi Trí, đều là cường giả đã đạt đến Xuất Khiếu kì, cường hoành vô cùng.
Tuy bọn họ trước giờ tịnh không đụng tới việc gì của gia tộc, dốc lòng tu luyện.
Thế nhưng, nhân vật quan trọng trong gia tộc như Thi Vĩnh Thành bị giết, bọn họ nói không chừng sẽ tự thân ra mặt!
Vân Phương ruột rối tơ vò, cơ hồ không dám tiếp tục nghĩ sâu hơn.
Bởi vì, nếu như lão tổ tông tự thân tới Đông Hồ, cô không biết mình và Vân Liên sẽ ra sao, người mang mặt nạ bạc ấy, chỉ sợ cũng không phải là đối thủ của lão tổ tông.
“Này, Vân lão sư, đang nghĩ gì vậy?” Triệu Thụy từ bên ngoài bước vào văn phòng, cười cắt ngang dòng tư tưởng của cô.
“Há, không có gì.
” Vân Phương tỉnh táo lại, vội vàng cười cười nói.
Triệu Thụy cẩn thận đánh giá cô mấy cái, phát hiện trên mặt cô rõ ràng mang vẻ lo lắng nhàn nhạt, liền biết trong lòng cô có chuyện.
Bất quá, cô đã không chủ động nói ra, hắn cũng không tiện hỏi kĩ, bèn gật gật đầu, trở về bàn làm việc của mình ngồi xuống, tiếp tục công tác.
Đây đại khái là ngày dạy cuối cùng của hắn ở Thất Trung rồi, hắn đã đưa đơn xin từ chức lên hiệu trưởng, đêm nay sẽ rời khỏi Thất Trung, rời khỏi Đông Hồ.
Thi Vĩnh Thành đã chết, uy hiếp lớn nhất của Vân Phương đã được giải trừ, hắn đã không cần thiết phải ở lại Đông Hồ.
Quan trọng hơn là, Vân Hùng đêm qua gọi điện cho hắn, nói với hắn, ba vị lão tổ tông của Thi gia đã đồng loạt xuất động, đang trên đường đi tới Đông Hồ, chuẩn bị tìm kiếm hung thủ giết chết anh em Thi Vĩnh Thành.
Triệu Thụy cẩn thận suy nghĩ, nếu như vẻn vẹn chỉ một vị Xuất Khiếu kì cường giả, hắn nhờ vào uy lực cường đại của Thị Huyết ma đao, còn có thể ứng phó.
Nhưng cả ba cùng xuất hiện một lúc, trừ phi hắn tiến vào Luyện thần trung kì, làm đệ nhị nguyên thần triệt để trưởng thành, có đủ sức chiến đấu cường đại, nếu không, lấy một địch ba, hắn không có bất cứ hy vọng thắng nào.
Theo tiến độ tu luyện trước mắt, không có thời gian một hai năm, không có cách nào đột phá Luyện thần tiền kì, tiến vào Luyện thần trung kì cảnh giới.
Vì vậy, hắn trước mắt chỉ có một lựa chọn, đó là rời đi.
Còn như Vân Phương và Vân Liên, Triệu Thụy cảm thấy, bọn họ dẫu sao cũng có quan hệ rất sâu với Thi gia, lại là phụ nữ, ba vị lão tổ tông tự trọng thân phận, ắt hẳn sẽ không dùng biện pháp quá khích với bọn họ.
Triệu Thụy quay đầu qua, có chút lưu luyến nhìn Vân Phương một cái.
Đoạn thời gian này cùng làm việc với thiếu phụ mĩ lệ này, tuy có hiểu lầm, có xung đột, có khó xử, nhưng cuối cùng vẫn lưu trong hắn nhiều hồi ức đẹp.
Vân Phương thấy Triệu Thụy nhìn mình, cảm thấy ánh mắt của Triệu Thụy tựa hồ có chút quái dị, không khỏi ngẩn ra, nhỏ giọng hỏi: “Sao vậy? Chẳng lẽ trên mặt tôi có thứ gì sao?”
“Không có, đương nhiên không có.
” Triệu Thụy lắc lắc đầu, sau đó mìm cười “Tôi chỉ cảm thấy, cô hôm nay hình như đặc biệt xinh đẹp.
”
Khuôn mặt Vân Phương hơi đỏ lên, Triệu Thụy tựa hồ rất ít khi khen ngợi cô trực tiếp như vậy, còn như ngay trong phòng làm việc, lại càng trước giờ chưa có.
Trong lòng cô có vài phần vui thích khó nói nên lời, cũng có vài phần xấu hổ lâu rồi chưa có.
“Tối nay tôi mời cô và Vân Liên ăn cơm, không biết có thời gian không?” Triệu Thụy nhìn mắt Vân Phương, tiếp tục mỉm cười hỏi.
“Tối nay?” Vân Phương cười nhẹ, mắt hơi chớp chớp, sóng mắt long lanh “Hôm nay là ngày gì, lại khiến anh xài phí vậy?”
“Chỉ ăn một bữa cơm thôi mà.
” Triệu Thụy cười nói, bất quá trong lòng lại biết, đây đại khái là lần cuối cùng ăn cơm với Vân Phương.
Dạy xong một ngày, tan học, Triệu Thụy thu dọn đồ dùng cá nhân, cùng Vân Phương rời văn phòng, lại đi đến cấp hai tìm Vân Liên.
Vân Liên nghe nói đi ra ngoài ăn cơm, tự nhiên là cao hứng phấn khởi, cao hứng còn không kịp, làm gì có chuyện phản đối.
Triệu Thụy dẫn hai người đến quán cơm lớn nhất Đông Hồ, chọn một bàn, vừa ăn vừa nói chuyện, ăn đến hai tiếng đồng hồ mới ra khỏi quán.
Triệu Thụy và Vân Phương đi trước, Vân Liên do ăn quá nhiều, lại uống không ít đồ uống, cái bụng căng tròn, chỉ đành bê cái bụng nhỏ, ì à ì ạch đi phía sau.
Lúc này đã qua Đông chí, trời lạnh như băng, gió rét buốt xương, nhiệt độ trong đêm cực thấp.
Khoảng chín mười giờ đêm, người đi bộ trên đường đã rất ít, rất ít, dù có cũng đều cúi đầu đón gió, vội vội vàng vàng đi qua, không có lòng dạ gì đi thưởng thức cảnh trí đêm đông.
Bất quá, Triệu Thụy và Vân Phương lại không để ý gì, hai người dẫn Vân Liên, dọc theo đường lớn, vừa tán gẫu chuyện vui trong công tác, vừa đi lên phía trước.
Triệu Thụy khẩu tài không tệ, thường khiến Vân Phương toét miệng cười.
Hai người đang nói chuyện tới lúc cao hứng, hai chiếc xe hơi chạy băng băng đột nhiên từ ngã ba phía trước quẹo lại, sau đó dừng lại đại khái cách hai người khoảng hơn trăm mét.
Triệu Thụy trên mặt vẫn giữ nụ cười, nhưng sự cảnh giác trong lòng, từ khi hai chiếc xe xuất hiện, đã nâng lên mức cao nhất!
Bởi vì, hắn cảm giác được rõ ràng, trong hai chiếc xe sang trọng này, đang ngồi ba vị tu chân giả thực lực cường đại!
Thực lực của ba vị tu chân giả này, thậm chí còn cao hơn hắn một bậc, đạt đến Xuất Khiếu kì!
Triệu Thụy nhận định trong chớp mắt, ba người này chính là ba vị lão tổ tông của Thi gia.
Tình huống xấu nhất mà hắn dự liệu đã đến.
Hắn vội thu liễm tất cả khí tức lại, ẩn giấu sâu trong cơ thể, sau đó làm bộ như không có chuyện gì, tiếp tục cùng Vân Phương đi lên phía trước.
Sức chú ý của Vân Phương cũng bị hai chiếc xe này hấp dẫn, bởi vì ở Đông Hồ, loại xe con sang trọng thế này tựa hồ cực kì hiếm thấy, càng khỏi nói cùng lúc xuất hiện hai chiếc.
Cô đang cười chuẩn bị hỏi Triệu Thụy, rốt cuộc là vị lão bản nào ở Đông Hồ mà xa xỉ thế này.
Đột nhiên cửa hai chiếc xe ấy mở ra, ba lão già râu tóc bạc phơ bước xuống xe, ném ánh mắt lạnh băng về phía Triệu Thụy và mẹ con Vân Phương.
“Lão tổ tông!”
Sau khi thấy rõ tướng mạo ba người, sắc mặt Vân Phương liền đại biến, bụm cái miệng nhỏ, kinh hô ra tiếng.
Chuyện mà ban ngày cô còn lo lắng, bây giờ đã thành sự thực!
Ba lão tổ tông của Thi gia tịnh không trả lời mà nhìn chằm chằm Triệu Thụy, cẩn thận đánh giá, ánh mắt sắc bén như dao, dường như muốn xuyên qua cơ thịt xương cốt của hắn, cho đến khi nhìn thấy chỗ sâu nhất trong linh hồn.
Nếu đổi lại là người khác, dưới ánh mắt thế này, sớm đã tâm hoảng ý loạn, hết chỗ giấu mình.
Thế nhưng, Triệu Thụy từ đầu đến cuối vẫn giữ bình tĩnh, trên mặt mang nụ cười nhàn nhạt, không tự ti không kiêu ngạo, không sợ không hãi.
Ba vị lão tổ tông đánh giá Triệu Thụy một lúc rồi mới đưa mắt cho nhau một cái, rồi mới chuyển sức chú ý lên người Vân Phương.