Hai người Thi Vĩnh Thành và Thi Vĩnh Liễn bay tới cách phòng Vân Phương khoảng hai ba trăm mét thì ngừng lại.
Thông qua cửa sổ, bọn họ có thể thấy được ánh đèn ôn hòa trong phòng và bóng Vân Phương đang bận rọn dọn dẹp chén đũa, Vân Liên ở bên cạnh giúp đỡ, ánh mắt đôi khi liếc nhìn lên TV, hai mẹ con tựa hồ đều không ý thức được nguy hiểm đang lặng lẽ tới gần.
Thi Vĩnh Liễn móc khối linh ngọc ra, cẩn thận xem xét, xác định một lần cuối cùng trong vòng một cây số không có tu chân giả nào khác, rồi gật gật đầu với Thi Vĩnh Thành.
Trên mặt Thi Vĩnh Thành lộ ra một nụ cười ác độc, trong hai mắt ánh sáng mãnh liệt chớp lên, vươn năm ngón tay ra, một luồng chân khí màu tím xen lẫn ánh chớp lẹt xẹt xuất hiện trong lòng bàn tay lão.
Chỉ cần lão phát lực một cái, tử sắc chân khí này sẽ triệt để trừ diệt Vân Phương và Vân Liên, hai cái kim trong mắt, gai trong thịt này.
Lão sẽ bước lên ngôi vị gia chủ Thi gia, cao cao tại thượng, nhìn xuống chúng sinh!
Thế lực gia tộc to lớn của Thi gia cho đến các loại bảo vật trân quý ngàn năm tích lũy đều sẽ rơi vào tay lão!
Lão không chỉ có thể tiến thêm một cảnh giới tu chân, mà còn có thể vận dụng sức ảnh hưởng của Thi gia để hô phong hoán vũ!
“Đi chết đi!”
Lão trầm giọng nói một câu, rung nhẹ tay một cái, luồng chân khí màu tím đó một phân làm hai, giống như hai mũi tên nhọn hình thành từ sét màu tím bắn ra, bay thẳng tới Vân Phương và Vân Liên.
Đúng lúc Thi Vĩnh Thành và Thi Vĩnh Liễn cho rằng mẹ con Vân Phương chết chắc, một tiếng phá không sắc nhọn bỗng nhiên vang lên, liền đó, hai luồng chân khí như ngọn lửa màu xanh bắn qua, nhẹ nhàng cắt đứt chân khí màu tím ấy.
“Ai! Là ai!”
Thi Vĩnh Thành và Thi Vĩnh Thành đồng thời phát hoảng, quay đầu nhìn xung quanh, đột nhiên phát hiện, ngoài mấy trăm mét phía sau bọn chúng, trên đỉnh một tòa cao ốc, không biết lúc nào đã xuất hiện một bóng người thần bí mang mặt nạ bạc!
Thằng cha này nhất định là cường giả thần bí âm thầm bảo vệ cho mẹ con Vân Phương!
Trong đầu Thi Vĩnh Thành và Thi Vĩnh Liễn cơ hồ đồng thời chớp lên cái ý niệm này.
Hắn làm sao lại âm thầm lặng lẽ xuất hiện ở sau lưng mà bọn ta lại hoàn toàn không phát giác ra, thậm chí đến linh ngọc cũng không có nửa điểm hiển thị?
Hai anh em nhìn nhau một cái, đều đồng thời nhìn ra ý kinh dị trong mắt người kia.
Bọn chúng ý thức được, kế hoạch ám sát đêm nay đã hoàn toàn phá sản, tiếp theo chỉ sợ là một trường ác chiến.
Thi Vĩnh Thành bay đến gần Triệu Thụy, cẩn thận đánh giá Triệu Thụy.
Lão phát hiện, chân khí mà người mang mặt nạ bạc này tán phát ra cực kì thần bí, mình hoàn toàn không cách gì nắm rõ.
Thi Vĩnh Thành không lần ra lai lịch của Triệu Thụy, cũng không lập tức động thủ, mà trầm giọng hỏi: “Các hạ là vị nào? Vì sao phải phá hoại chuyện tốt của ta?”
Thi Vĩnh Thành hy vọng có thể từ trong miệng Triệu Thụy moi ra một ít tin tức, bởi vì lão sợ người mang mặt nạ bạc này là đệ tử của đại phái tu chân nào đó.
Đối địch với những tu chân cường giả này là kết quả mà Thi Vĩnh Thành không muốn thấy, nếu như có thể trả ra một ít lợi ích, khiến người mang mặt nạ bạc này vứt bỏ chuyện bảo vệ Vân Phương, đêm nay không chỉ có thể thuận lợi giết Vân Phương, mà còn có thể bớt tạo ra một cường địch.
Triệu Thụy lặng yên đứng trên nóc nhà, từ trên cao nhìn xuống Thi Vĩnh Thành, trong hai mắt lấp lánh quang mang lạnh lẽo, nhưng tịnh không mở miệng trả lời.
Thi Vĩnh Thành một phen mất hứng, cảm thấy trên mặt có chút không nhịn được, không khỏi cao giọng: “Là Vân gia mời ngươi tới phải không? Bọn họ cho ngươi chỗ nào tốt, lại khiến một cường giả như ngươi thế này hạ mình đi bảo vệ một nữ nhân bình thường?”
“Chuyện này ngươi không cần quản.” Triệu Thụy lạnh nhạt đáp một câu “Thi Vĩnh Thành, ngươi lập tức trở về Thượng Hải, vĩnh viễn không đặt chân tới Đông Hồ, ta có lẽ tha được cho ngươi một con đường sống.
Nếu không…”
Nói đến đây, uy áp vô hình từ trên người hắn phát ra, tràn ra xung quanh.
Thi Vĩnh Thành hơi biến sắc, lão đã phát hiện ra, thực lực của người mang mặt nạ bạc này tuyệt đối không ở dưới lão!
Bất quá, sự tình đã tới nước này, lão đã không có bất kì khả năng nào để buông tay!
Thanh âm của Thi Vĩnh Thành cũng lạnh xuống, uy hiếp: “Xem ra chúng ta không đàm phán được rồi! Bất quá, ngươi đối địch với Thi gia, không có chỗ nào tốt! Cho dù những tu chân đại phái như Thanh Thành, Long Hổ Sơn đối địch với Thi gia, cũng phải suy xét hai ba lần, ta không tính toán chuyện ngươi lúc trước giết chết đệ tử Thi gia, chỉ cần ngươi bỏ qua chuyện bảo vệ Vân Phương, ngày sau ắt có trọng tạ, nếu không, ngươi chuẩn bị cùng Vân Phương xuống suối vàng đi!”
“Thiệt hông?”
Triệu Thụy hốt nhiên bật cười, trong nụ cười mang vô tận hàn ý.
Hai anh em Thi Vĩnh Thành, hắn chẳng coi ra gì, chỉ là đối với ba vị lão tổ tông của Thi gia, hắn hơi có chút cố kị, cho nên, hắn mới nguyện ý tha cho Thi Vĩnh Thành một đường sống, để kéo dài thời gian, để hắn có đủ thời gian tu luyện.
Bất quá hiện tại Thi Vĩnh Thành xác định phải giết Vân Phương và Vân Liên, đã vậy, hắn cũng không giữ chút tình cảm thể diện gì nữa, trước tiên thu dọn Thi Vĩnh Thành, đảm bảo cho sự an toàn của mẹ con Vân Phương.
Còn như ngày sau ba vị lão tổ tông Thi gia tìm tới cửa, đó cũng là chuyện ngày sau rồi.
“Thế ngươi định cho ta trọng tạ kiểu gì đây?” Triệu Thụy mập mờ hỏi một câu nhưng chân khí lại dâng lên từ Đan điền, chuẩn bị một kích toàn lực.
Thi Vĩnh Thành tự nhiên sẽ không ngây thơ cho rằng chỉ hai ba câu đã lay động được Triệu Thụy, bất quá, lão tin chắc, dưới uy hiếp và dụ dỗ, lại chịu đau lòng lấy ra một kiện bảo vật khó kiếm, khiến Triệu Thụy tụ thủ bàng quan, cũng không phải là chuyện không thể.
“Ta có một thanh Tử điện đằng vân kiếm tổ truyền, là dùng huyền thiết ngàn năm, mời cao thủ Luyện Khí Tông chế tạo, linh khí tràn đầy, chỉ cần ngươi không nhúng tay vào chuyện nội bộ Thi gia chúng ta nữa, ta nguyện hai tay đưa nó lên.”
Thanh Tử điện lăng vân kiếm này là vật tổ truyền của Thi Vĩnh Thành, dùng huyền thiết ngàn năm, mời Luyện Khí Tông Huyền Linh đại tông sư tự thân luyện chế, phí tổn đủ kêu là mắc mỏ.
Đối với rất nhiền tu chân giả mà nói, đó là một kiện bảo vật không thể có nổi.
Nếu như Thi Vĩnh Thành không có pháp bảo thích hợp hơn, tuyệt đối sẽ không nỡ buông ra mà đưa lên.
“Tử điện lăng vân kiếm, nghe cũng không tệ.” Triệu Thụy gật gật đầu “Không biết so sánh với pháp khí của ta thì thế nào?”
Vừa nói, tay phải hắn vừa nhanh chóng vuốt lên Càn Khôn giới chỉ, Thị Huyết ma đao tán phát quang mang màu đỏ tươi, phá không bay ra.
Triệu Thụy rót chân khí vốn đã đề khởi vào Thị Huyết ma đao, Thị Huyết ma đao lập tức phát ra quang mang chói mắt, mang tiếng rít phát không mãnh liệt, vạch một đường cong tuyệt đẹp trên không trung, vòng qua Thi Vĩnh Thành, nhắm Thi Vĩnh Liễn ở đằng xa, hung mãnh chém tới!
Triệu Thụy sở dĩ ra tay với Thi Vĩnh Liễn trước, bởi vì Thi Vĩnh Thành ở gần hơn, trực tiếp nói chuyện với mình, cảnh giác cao hơn, tập kích không dễ thành công.
Nhưng Thi Vĩnh Liễn lại ở xa hơn một chút, theo hắn quan sát, tính cảnh giác tựa hồ hơi yếu.
Hai người Thi Vĩnh Thành và Thi Vĩnh Liễn đều không ngờ, Triệu Thụy ra tay lại nhanh chóng như vậy, hung mãnh như vậy, không khỏi sắc mặt đồng thời đại biến!
Đặc biệt là Thi Vĩnh Liễn, vốn cho rằng chỗ của mình so với đại ca an toàn hơn, trong lòng vốn có chút buông lỏng, vạn vạn lần không ngờ, chỉ trong nháy mắt, Thị Huyết ma đao đã mang đao mang sắc nhọn vô cùng chém tới trên người!
Thi Vĩnh Liễn không kịp tránh né, bèn điên cuồng kêu lên một tiếng, vội vàng ngưng tụ chân khí, đánh về phía Thị Huyết ma đao, hy vọng có thể ngăn cản được một lần, để lão có chút không gian tranh thủ tránh né.
Thế nhưng uy lực của Thị Huyết ma đao cực kì khủng bố, lão làm sao có thể chống lại được.
Đao mang chói mắt phá hủy phòng ngự của lão dễ dàng phi thường, chia người lão từ trên xuống dưới thành hai nửa.
Một chiêu tiêu diệt Thi Vĩnh Liễn, Triệu Thụy thong dong vẫy tay, Thị Huyết ma đao như có linh tính, một lần nữa bay về bên người.
Ánh mắt Triệu Thụy rơi trên người Thi Vĩnh Thành.
Lúc trước khi nhìn thấy Thi Vĩnh Thành và Thi Vĩnh Liễn, Triệu Thụy đã biết có thể phải đối mặt với sự liên thủ của hai anh em này.
Tu vi Thi Vĩnh Liễn không so được với Thi Vĩnh Thành, nhưng cũng không phải kẻ yếu, Triệu Thụy lấy một địch hai ắt phải tăng thêm mấy phần nguy hiểm, cho nên hắn giả bộ tiếp nhận điều kiện của Thi Vĩnh Thành, mục tiêu là nắm lấy sơ hở của đối phương, cho Thi Vĩnh Liễn một kích trí mạng.
Bây giờ Thi Vĩnh Liễn đã chết, đơn độc đối chiến với Thi Vĩnh Thành, Triệu Thụy có thêm vài kế hay, giải quyết Thi Vĩnh Thành ắt không thành vấn đề.
“Vĩnh Liễn!”
Thi Vĩnh Thành thất thanh la lớn, lão trước giờ tự phụ, hôm nay lại bị Triệu Thụy giở trò ngay trên tay, Thi Vĩnh Liễn là em ruột của lão, cũng là trợ thủ đắc lực trong sự nghiệp của lão, lại bị Triệu Thụy chém thành hai nửa ngay trước mặt như vầy, khiến Thi Vĩnh Thành cấp nộ công tâm, trợn trừng hai mắt, hận không thể xé nát Triệu Thụy!
Triệu Thụy cầm ma đao bước một bước về phía Thi Vĩnh Thành, Thị Huyết ma đao nhuốm máu, phát ra tiếng hoan hô vù vù, quang mang màu đỏ thẫm càng chói mắt, dường như nóng lòng muốn nếm mùi máu tươi của Thi Vĩnh Thành.
Thi Vĩnh Thành kiềm chế phẫn nộ trong lòng, ánh mắt lạnh lùng nhìn Triệu Thụy tiến tới gần, hốt nhiên hai tay vạch một cái, hai lá bùa màu tía vàng xuất hiện trong tay, lá búa dưới sự thúc đẩy của chân khí Thi Vĩnh Thành, tan thành quang cầu lẩn quất hơi tía.
Theo một tiếng sét, quang cầu hóa thành hai tia chớp màu tím phóng lên trời cao, trên trời ẩn ẩn truyền lại tiếng sấm rền.
Thi Vĩnh Thành trong miệng niệm: “Nam cực trường sinh đại đế Ngọc Thanh chân vương cấp cấp như luật lệnh, nhất thỉnh Tư Mạng tinh quân, nhị thỉnh Tư Lộc tinh quân, tam thỉnh Diên Thọ tinh quân, tứ thỉnh Ích Toán tinh quân, ngũ thỉnh Độ Ách tinh quân, lục thỉnh Thượng Sinh tinh quân, mau!”
Mấy luồng sét màu tím từ trên người Thi Vĩnh Thành tỏa ra, quay xung quanh lão không ngừng lấp lánh, bắn ra, tiếng sét lẹt xẹt không ngừng vang lên.
Ánh chớp dần dần ngưng kết xung quanh Thi Vĩnh Thành, hình thành ba lôi cầu đường kính khoảng hai mươi centimetre, lôi cầu thỉnh thoảng chớp qua mấy tia chớp chói mắt, có thể thấy bên trong ẩn chứa sức nổ khủng bố.
Thi Vĩnh Thành điều khiển lôi cầu xếp thành hình chữ phẩm (tam giác đều) trước mặt, biểu tình trên mặt đầy dữ tợn và điên cuồng, nói: “Ngươi đã muốn chết, vậy ta dùng Nam Đẩu tử lôi chú đập ngươi thành tro bụi!”
Nam Đẩu tử lôi chú là đạo thuật chí cao của Thi gia, chỉ truyền cho con cháu chi trưởng có thiên phú, hơn nữa chỉ có huyết mạch con cháu chi trưởng Thi gia mới có thể mượn dùng sức thiên lôi của Nam Đẩu lục tinh, cho nên sau khi Thi Chính Long và con trưởng của lão chết, cả Thi gia chỉ có ba lão tổ tông và Thi Vĩnh Thành mới biết Nam Đẩu tử lôi chú.
Thi Vĩnh Thành hai tay nâng ngang trước ngực, để hai quả lôi cầu lơ lửng trên lòng bàn tay, tiếp đó, Thi Vĩnh Thành đẩy hai tay một cái, hai quả lôi cầu chầm chậm bay về phía Triệu Thụy.
Khi lôi cầu còn cách Triệu Thụy mấy mét đột nhiên bắn ra ánh chớp chói mắt, kết thành lưới sét bất quy tắc ở khoảng không trên nóc nhà, phô thiên cái địa ập tới, chiếu sáng nóc nhà như ban ngày, trong chớp mắt hoàn toàn nuốt lấy bóng thân Triệu Thụy!