Nhiệt độ đêm đông ở Đông Hồ vốn đã rất thấp, đứng ở ngoài trời, gió lạnh thổi qua, có thể cảm thấy được cái lạnh buốt xương trong gió.
Tiền Giác bị gió lạnh thổi tới, nhiệt độ trong lòng và ngoài trời cơ hồ đều lạnh buốt như nhau.
Làm một đệ tử của Linh Nguyên Chân Tiên giáo, những quái sự hắn từng thấy đã không còn ít nữa, song, tình huống như đêm nay vẫn là lần đầu tiên mới gặp.
Mặt trăng non màu máu, ánh trăng bén nhọn tuyệt luân như cự nhận, cho đến người mang mặt nạ bạc thần bí đứng lặng yên dưới ánh trăng.
Một loạt cảnh tượng này làm mức cảnh giác trong lòng hắn nâng lên cao nhất.
“Ngươi là ai? Vì sao lại chận đường ta?” Tiền Giác mặt trầm xuống, hỏi một câu.
Triệu Thụy trừng mắt nhìn chăm chú Tiền Giác thông qua hai khe hở của Minh Linh mặt nạ, lạnh nhạt đáp: “Ta là ai tịnh không quan trọng, chỉ cần ngươi bỏ đứa nhỏ đó xuống, ta sẽ không làm khó ngươi, tha cho ngươi một tia sinh lộ.
”
Ánh mắt của Tiền Giác chuyển qua lại trên mặt nạ Triệu Thụy, sắc mặt âm tình bất định, bản năng của hắn cảm giác được, người mang mặt nạ bạc trước mắt, rất có khả năng là một địch thủ rất khó đối phó!
Trong lòng hắn đã có ý sợ hãi, nhưng bảo hắn dễ dàng buông bỏ Thiên Bảo linh đồng mới kiếm được như vậy, hai tay dâng lên, hắn lại thật chẳng nguyện ý chút nào.
“Nếu ta không bỏ thì sao?” Tiền Giác xanh mặt, hỏi.
“Chết.
”
Triệu Thụy cười cười, nói một chữ ngắn gọn.
Cơ bắp trên mặt Tiền Giác hơi co rúm lại, biết giữa hắn và người mang mặt nạ bạc kia đã không còn chỗ nào để thương lượng nữa.
Hắn cũng không nói lời thừa, hừ lạnh một tiếng, hất tay lên một cái, ba con Vạn Lân yêu trùng bốc ngọn lửa xanh lục ngụy dị, phân làm ba hướng bay nhanh về phía Triệu Thụy.
Triệu Thụy đứng nguyên chỗ cũ, không tránh không né, mắt thấy ba con Vạn Lân yêu trùng sắp bay tới trước mặt, mới duỗi đầu ngón tay, búng nhẹ một cái.
Chỉ nghe ba tiếng “xì” vang nhẹ lên, ba đạo chân khí màu lam dài và mảnh giống như chùy nhọn từ đầu ngón tay hắn bắn ra, bắn chính xác lên ba con Vạn Lân yêu trùng.
Ba con Vạn Lân yêu trùng lập tức bùng nổ trên không, biến thành từng đốm lửa màu xanh lục, sau đó rơi lả tả xuống đất, thập phần rực rỡ.
Tiền Giác liền biến sắc mặt, tuy vừa rồi chỉ là công kích có tính thăm dò, nhưng vẻ thong thả tự nhiên mà người mang mặt nạ bạc này biểu hiện ra lại khiến hắn thầm giật mình.
Hắn đột nhiên phát hiện, thực lực của người mang mặt nạ bạc này có thể còn cường đại hơn nhiều so với dự tính của hắn!
Tiền Giác biết, hắn phải dùng hết toan lực để tiến công, nếu không, chỉ sợ đêm nay sẽ là lúc chết của hắn!
Hắn vội móc trong túi áo ra một cái ống tròn chế bằng thanh ngọc, tay bắt chỉ quyết, sau đó trong miệng bắt đầu lầm bầm niệm chú.
Cái ống ngọc đó liền sáng lên, phát ra ngọn lửa màu lục, một tia phù văn cổ quái màu đen đột ngột nổi lên bên ngoài ống ngọc.
Tiền Giác dùng ống ngọc đối chuẩn Triệu Thụy, trong miệng niệm chú càng lúc càng nhanh, sau đó đột nhiên lớn giọng quát một tiếng: “Đi!”
Chỉ thấy miệng ống ngọc đột nhiến biến mất, trên trăm con Vạn Lân yêu trùng từ trong ống ngọc bay ra, vỗ cánh phát ra tiếng vù vù, bay về phía Triệu Thụy, đưa mắt nhìn, chỉ thấy trong màn đêm, đốm đốm chấm chấm, đều là ngọn lửa xanh lục ngụy dị.
Vạn Lân yêu trùng này cực kì đáng sợ, chỉ vẻn vẹn một con đã đốt người ta thành tro bụi, huống gì số lượng nhiều như vầy!
Tiền Giác hít sâu một hơi, trên mặt lộ ra nụ cười, với năng lực của hắn, nhiều nhất chỉ khống chế được mười con Vạn Lân yêu trùng, bất quá, Thanh Ngọc khu trùng đồng này lại là bảo bối mà sư phụ hắn, Linh Nguyên Chân Tiên giáo đại trưởng lão ban tặng.
Tiền Giác cho rằng, cho dù người mang mặt nạ bạc kia có lợi hại hơn nữa, hơn trăm con Vạn Lân yêu trùng đồng thời xông đến, cũng đủ đốt hắn thành tro bụi!
Trên trăm con Vạn Lân yêu trùng từ bốn phương tám hướng lao vào Triệu Thụy, tiếng vỗ cánh khiến người ta khiếp sợ.
Chính vào lúc này, Triệu Thụy đột nhiên hất tay một cái.
Huyết nguyệt nãy giờ treo trên không trung đột nhiên phát ra ánh sáng lóa mắt, che phủ hết toàn bộ trên trăm con Vạn Lân yêu trùng vào bên trong!
Cơ hồ trong chớp mắt, trên trăm con Vạn Lân yêu trùng đồng thời nổ tung biến thành đốm lửa đầy trời, rơi lả tả xuống đất.
Nụ cười tự tin của Tiền Giác trong chớp mắt đông cứng lại trên mặt.
Hắn chấn kinh ngoác miệng ra, trợn tròn đôi mắt, cơ bắp trên mặt không tự chủ co rúm lại, đúng là không thể tin được những gì mình trông thấy.
Bảo vật mà hắn đắc ý, đòn sát thủ mà nhờ đó hắn thành danh lại bị đối phương phá hủy triệt để chẳng tốn chút sức! Thực lực khủng bố như vầy, chỉ sợ sư phụ của hắn cũng có chỗ không bằng!
Người mang mặt nạ bạc này rốt cuộc là thân phận thế nào!
Làm sao mà cường đại như vậy!
Lại đến cả ánh trăng cũng có thể khống chế!
Không đúng!
Đó không phải là mặt trăng, mà là… một thanh ma đao!
Tiền Giác đột nhiên kinh hoàng, pháp khí uy lực cường đại như vầy, hắn thấy chưa từng thấy, nghe chưa từng nghe, so với nó, Thanh Ngọc khu trùng đồng của hắn đúng là đồ chơi trẻ con!
“Ta giao nó cho ngươi!” Hắn lớn giọng la “Chỉ cần ngươi tha cho ta một mạng…”
Bất quá, Tiền Giác ra cái quyết định này đã quá muộn.
Đao mang như ánh trăng ngưng tụ lại, mang theo uy thế cuồng mãnh tuyệt luân và tiếng phá không thê lương, từ không trung rơi thẳng xuống, nhằm hắn chém tới.
“Ầm”
Tiền Giác căn bản đến cơ hội phòng ngự cũng không có, liền bị đao mang màu máu đập trúng.
Hắn kêu thảm một tiếng, bị đập bay thẳng mấy trăm mét, sau đó tứ phân ngũ liệt, biến thành một đống thịt vụn.
Bất quá, Vân Liên lại bình an vô sự rơi trên mặt đất.
Triệu Thụy bước đến trước thi thể của Tiền Giác, cau mày, rơi vào trầm tư.
Người này nhìn tịnh không phải là một tu chân giả, mà giống như một tín đồ tà giáo đã học được chút tà thuật mèo què nào đó.
Hắn không rõ ràng lắm, vì sao một vụ bắt cóc trẻ em, lại có xuất hiện loại người kiểu này.
Suy nghĩ qua một lúc, Triệu Thụy cũng không tìm được đầu mối, bèn tạm thời gác chuyện này sang một bên.
Hắn rời khỏi thi thể của Tiền Giác, đến bên Vân Liên, khom lưng xuống, cẩn thận kiểm tra tình hình của nó một lần, phát hiện Vân Liên chỉ trúng phải tà thuật, tạm thời hôn mê mà thôi, thân thể rất tốt, tịnh không bị sao cả.
Triệu Thụy nhẹ nhàng thở ra một hơi, an tâm lại, mang Vân Liên và những đứa trẻ vẫn còn hôn mê ngủ trong xe tải bỏ cùng một chỗ, sau đó dùng điện thoại của Tiền Giác gọi cho cảnh sát.
Chờ đến khi xe cảnh sát kéo còi chạy như bay đến, hắn mới âm thầm rời đi.
Triệu Thụy vừa rời đi chưa bao lậu, một con Vạn Lân yêu trùng đột nhiên từ thi thể của Tiền Giác bay lên, mang theo một hạt châu như thạch anh bằng cỡ ngón tay cái, bay nhanh về phía bắc, rất nhanh biến mất trong đêm đen.
Một tiếng đồng hồ sau, Vân Phương vẫn đang tìm con gái chưa có, tiếp được điện thoại của cảnh sát, nói đứa con gái mất tích của cô đã được tìm thấy, bảo cô mau đến cục cảnh sát nhận lại.
Vân Phương vốn đã có chút tuyệt vọng vừa nghe được, thiếu chút còn ngỡ mình nằm mơ!
Sau khi xác định tin tức là thật, cô lập tức gọi điện cho Triệu Thụy, sau đó chạy thẳng đến cục cảnh sát.
Hai người cơ hồ đồng thời chạy đến, Vân Phương thấy được Vân Liên ở cục cảnh sát, trong lòng kích động không thôi, ôm chặt lấy Vân Liên, nước mắt không ngừng rơi xuống.
Vân Liên đại khái cũng bị dọa không ít, ôm lấy mẹ khóc lớn.
“Liên Liên, lúc con bị nhốt, bọn chúng có đánh con không?” Vân Phương đau lòng hỏi.
“Chuyện đó thì không có, con chỉ nhìn thấy một thúc thúc rất đáng sợ.
” Vân Liên lắc lắc đầu nói.
“Há? Còn có chuyện đó?” Triệu Thụy không ngờ Vân Liên lại nhìn thấy chuyện này, liền vội vàng chen vào một câu, muốn moi được nhiều tin tức hơn từ nó, sau này có phòng bị tốt hơn.
Vân Liên xoay chuyển đôi tròng mắt to, sau đó nói: “Quái thúc thúc muốn mua con, nhưng người lừa con không đáp ứng, nói là một bằng hữu có thân phận địa vị nhờ hắn bắt con, kết quả quái thúc thúc đó liền phóng ra một con trùng, đem hắn đốt thành tro.
”
“Bằng hữu có thân phận địa vị?” Triệu Thụy sắc mặt trở nên âm trầm, hắn lập tức suy đoán, Vân Liên bị bắt cóc không phải là chuyện ngẫu nhiên mà là một hành động có âm mưu.
Suy đoán theo thời gian bắt cóc, hai người đáng nghi nhất chính là Hoàng Thiên Thành và Liêu Hoành, bọn họ đều thuộc tầng lớp có quyền thế của Đông Hồ, có thân phận có địa vị, thần thông quảng đại, quan trọng hơn là, trong mấy ngày này vừa bị sửa trị.
Triệu Thụy lạnh lùng cười một tiếng, nếu quả thật như vậy, hắn tuyệt đối sẽ không bỏ qua.
Vân Phương chỉ cần tìm được con gái, những thứ khác tịnh không để ý.
Ba người rời khỏi cục cảnh sát, trở về nhà.
Triệu Thụy liền gọi điện cho Mục Vĩnh Cường, nói cả sự việc và phỏng đoán của mình cho Mục Vĩnh Cường.
Mục Vĩnh Cường vừa nghe, thập phần phẫn nộ, liền tỏ ý, sẽ tìm người tra xét vụ này tới nơi tới chốn.
Mục Vĩnh Cường đã tỏ thái độ, Triệu Thụy phỏng đoán, vụ án bắt cóc Vân Liên khẳng định là không có vấn đề gì, còn như kẻ chủ mưu đằng sau, tuyệt đối sẽ không dễ chịu.
Ba ngày sau, trong giới thượng lưu *** của Đông Hồ bắt đầu truyền ra một tin đồn: tổng tài công ti bất động sản lớn nhất Đông Hồ và phu nhân, vì liên quan đến một vụ án bắt cóc buôn bán trẻ em, bị mang đi điều tra.
Trong quá trình điều tra, cảnh sát phát hiện hai người còn liên quan đến một số hoạt động phi pháp nghiêm trọng, bèn giam giữ hai người, đồng thời tiến hành điều tra quy mô lớn đối với công ti bất động sản Liêu Hoành.
Liêu Hoành trong chính thương lưỡng giới đều thuộc loại nhân vật có trọng lượng, bây giờ đột nhiên lật thuyền, tự nhiên là dẫn đến chấn động không nhỏ trong thượng tầng *** của Đông Hồ.
Rất nhiều người đều cảm thấy khó tin, với tài phú địa vị của vợ chồng Liêu Hoành, sao lại tham dự vào mấy vụ bắt cóc buôn bán trẻ em?
Chuyện này đối với họ mà nói, quả thật không có chỗ nào tốt!
Hơn nữa, Liêu Hoành xuất thân hắc đạo, trước kia không biết đã phạm phải bao nhiêu tội nghiêm trọng ác liệt hơn, mấy vụ buôn bán trẻ em này, tương đối mà nói, đâu thể tính là chuyện gì to tát.
Những chuyện trước kia đều đã đè xuống được, lần này sao lại không thể đè xuống được?
Chẳng lẽ, vợ chồng Liêu Hoành không cẩn thận đã đắc tội phải người không nên đắc tội, cho nên mới tùy ý tìm một cái cớ, dọn dẹp bọn họ?
Trong nhất thời, người ta xôn xao phỏng đoán, đuổi gió bắt bóng, chỉ là trong lòng đều không có một đáp án chính xác.