Trận chiến kịch liệt, cuối cùng lấy cảnh Bá Đức ầm ầm ngã xuống làm màn kết thúc.
Triệu Thụy nhẹ nhàng thở ra một hơi, vẫy vẫy tay, Thị Huyết Ma Đao giải tán hấp huyết quang hoa, mang theo tiếng đao réo rắt, xoay vòng bay về, lại lơ lửng ở trước thân hắn.
Triệu Thụy nhẹ nhàng vuốt ve một cái trên thân đao, đối với uy lực của Thị Huyết Ma Đao thể hiện ra sau lần đầu tiên biến hóa vạn phần mãn ý.
Nếu không có Thị Huyết Ma Đao tương trợ, với thực lực cường đại của Huyết tinh công tước Bá Đức, hắn muốn đánh bại, đơn giản là khó như lên trời.
Triệu Thụy phỏng đoán, ngay cả chính Bá Đức, đại khái cũng không ngờ lại bại dưới tay mình.
Vuốt ve một trận, Triệu Thụy thu Thị Huyết Ma Đao vào Càn Khôn giới chỉ, sau đó bước lên kiểm tra tình huống của Bá Đức.
Bá Đức không hổ là hắc ám cường giả từng làm cả đại lục châu Âu khiếp sợ, trải qua một kích cuồng mãnh như thế của Triệu Thụy, đã chịu trọng thương, nhưng tịnh không có đương trường thân vong, mà còn ẩn ẩn có một tia khí tức nhỏ yếu.
Triệu Thụy đứng bên cạnh hắn, hai tay khoanh trước ngực, cúi đầu đánh giá Bá Đức, bắt đầu cân nhắc xem nên xử trí hắn như thế nào.
Hắn hiện tại muốn tiêu diệt Bá Đức, đương nhiên là dễ như trở bàn tay, vấn đề là, chuyện đó có nhất thiết hay không, có phù hợp với lợi ích lớn nhất của mình không.
Nói đến cùng, Bá Đức và hắn tịnh không có bất cứ xung đột lợi ích gì, càng không có cái gì thâm cừu đại hận, Bá Đức chỉ là một lợi nhận sát nhân đoạt vật do Điện Thần tập đoàn cử tới.
Thông qua trao đổi ban đầu với Bá Đức, Triệu Thụy đã hiểu rõ, Bá Đức tịnh không nguyện ý bị người lợi dụng, thậm chí đối với cao tầng của Điện Thần tập đoàn thập phần chán ghét.
Chỉ bất quá, do một vài nguyên nhân gì đó, bắt buộc hắn không thể không nghe Điện Thần tập đoàn phân phó.
Nếu như có thể giúp đỡ Bá Đức thoát khỏi xiềng xích, không nghi ngờ gì, Bá Đức sẽ tiến hành báo thù với Điện Thần tập đoàn.
Đối với Điện Thần tập đoàn đứng sau sai khiến này, với tính cách của Triệu Thụy, tuyệt đối không dễ dàng bỏ qua như vậy.
Thế nhưng, hắn hiện tại lại không thể rời khỏi Đông Hồ, chạy đến New York nước Mĩ tìm Điện Thần tập đoàn mà làm phiền.
Thế, hắn cần phải có người khác giúp hắn làm việc.
Rất hiển nhiên, Bá Đức là một nhân tuyển phi thường thích hợp.
Vấn đề bây giờ là, Bá Đức có nguyện ý phối hợp hay không?
Vạn nhất hắn bỏ qua cho Bá Đức, Bá Đức lại cắn trả một phát, thế thì phải làm sao?
Triệu Thụy không khỏi đắn đo nhiều lần, cân nhắc cẩn thận trong lòng.
Bá Đức tuy thụ thương cực nặng, hoàn toàn mất sức chiến đấu, thế nhưng thần trí của hắn, xem ra lại tỉnh táo, có thể nhận ra được Triệu Thụy đã đến bên cạnh hắn.
Hắn cam chịu nhắm mắt lại, thả lỏng thân thể, để mình khôi phục lại hình dáng nhân loại, chờ đợi thời khắc cuối cùng.
Mạnh được yếu thua, thắng làm vua thua làm giặc, trước giờ là pháp tắc tối căn bản của hắc ám thế giới, hắn đã chiến bại, thế thì phải nhận lấy kết quả.
Chờ mất một lúc, hắn cảm thấy Triệu Thụy chậm chạp không chịu động thủ, không khỏi có chút bất ngờ, liền hơi hơi hé mắt ra, nhìn Triệu Thụy, gian nan hỏi: “Ngươi… ngươi còn chờ gì nữa? Sao còn chưa giết… giết ta?”
Triệu Thụy chăm chăm nhìn hắn, nhìn rất lâu, hốt nhiên cười một cái, hạ quyết định: “Bởi vì, ta đã thay đổi chủ ý.
”
“Thay… thay đổi chủ ý? Ngươi không giết ta?”
“Không sai.
” Triệu Thụy gật gật đầu.
“Vì… vì sao?” Bá Đức mở to mắt, rất lấy làm kinh dị.
Trong hắc ám thế giới, chữ “nhân từ” trước giờ không xuất hiện trong từ điển, cái bọn họ tin tưởng là đuổi tận giết tuyệt, tấc cỏ không lưu.
“Giết ngươi, đối với ta có chỗ nào tốt?” Triệu Thụy cười cười, “Thật ra, ngươi còn sống, đối với ta mới hữu dụng.
Bởi vì, chúng ta đều có chung một địch nhân – Điện Thần tập đoàn.
Đúng rồi, ta hỏi ngươi một chuyện, với thân phận Huyết tinh công tước cao quý và kiêu ngạo của huyết tộc, sao lại bị Điện Thần tập đoàn sai khiến, đi làm cái sát thủ kiểu này?”
Bá Đức hổn hểnh thở gấp, dùng thanh âm đứt quãng nói: “Bởi vì, ta… ta bị bọn chúng chích một loại thuốc, nắm trong tay tổng tài của Điện Thần tập đoàn Hải Lặc, nếu như một tháng sau ta không mang Huyết Thủy Tinh trở về, thế, độc tính sẽ lan tràn ra, ta sẽ triệt để tử vong.
”
“Há.
Thì ra là vậy.
” Triệu Thụy gật gật đầu “Đáng tiếc là, ngươi đã không còn cách nào mang Huyết Thủy Tinh trở về nữa rồi, nó đã bị ta dùng sạch.
”
Bá Đức đầu tiên là ngẩn ra, sau đó nhếch nhếch miệng, cuối cùng cười khổ: “Khó… khó trách ma đao của ngươi, đột nhiên biến thành cường đại và khủng bố như vậy.
Cho dù ngươi không giết ta, ta cũng chết chắc rồi, chỉ khác là sớm mấy ngày hay trễ mấy ngày thôi.
”
Triệu Thụy đưa tay sờ sờ cằm, trầm tư một chút, đột nhiên hỏi một câu: “Thế… nếu như ta có thể giúp ngươi giải trừ độc tố trong cơ thể thì sao?”
Trên mặt hắn mang nụ cười mỉm, ánh mắt lại từ từ trở nên sắc bén, cẩn thận kiểm tra chủ ý của Bá Đức, mà đến bộ phận tế vi nhất cũng không bỏ qua.
Đây là câu quan trọng nhất, hắn phải xác định, Bá Đức có nói thật hay không.
“Ta thiếu ngươi một cái nhân tình, ta nhất định sẽ trả lại.
” Bá Đức hơi ngẩng đầu lên, không chút do dự đáp một câu.
Nói xong câu này, hắn lại nằm xuống, hô hấp trở nên cấp bách, dường như một câu vừa rồi, đã dùng hết khí lực của hắn.
Triệu Thụy cúi đầu cân nhắc một chút, sau đó lấy từ trong Càn Khôn giới chỉ ra tục mệnh đan hắn luyện chế lúc trước.
Tục mệnh đan này chủ yếu kéo dài tính mạng con người, khôi phục cơ năng thân thể con người, tuy không phải thánh dược trị liệu chuyên môn, nhưng đối với thương thế cũng có hiệu quả trị liệu nhất định, chí ít có thể bảo trụ một tia tính mạng của Bá Đức.
“Nuốt nó rồi, đối với ngươi có chỗ tốt.
” Triệu Thụy nhét tục mệnh đan vào miệng Bá Đức.
Bá Đức không có nửa điểm do dự, nuốt tục mệnh đan xuống, cũng không sợ có mưu mẹo gì.
Hắn phi thường rõ ràng, với tình huống hiện tại của hắn, Triệu Thụy nếu quả thật muốn tiêu diệt hắn, cực kì dễ dàng, không cần phải màu mè làm gì, phí chuyện như vậy.
Tục mệnh đan vừa nuốt xuống, một dòng noãn lưu từ đan điền hắn dâng lên, lan ra khắp toàn thân.
Bá Đức thoải mái nhẹ nhàng thở ra một hơi, tục mệnh đan này tuy không thần kì đến mức khiến hắn bình phục ngay, nhưng cũng khiến hắn cảm thấy tốt hơn không ít.
Chí ít, hắn hít thở nói năng đã thông suốt hơn nhiều, không còn khó khăn như trước nữa.
Tiếng còi hiệu chói tai từ phía xa vang lên, từ xa đến gần, càng lúc càng rõ.
Triệu Thụy quay đầu nhìn xung quanh, phát hiện trong những tòa nhà dân ở đằng xa đã có rất nhiều hộ bật đèn lên.
Hắn lập tức hiểu ra, những hộ dân đó bị chiến đấu kịch liệt giữa hắn và Bá Đức đánh thức từ trong giấc mộng.
Thậm chí đến xe cảnh sát đang nhanh chóng đến gần kia, đại khái cũng là bọn họ điện thoại kêu lại.
Triệu Thụy không muốn tiếp tục lưu lại nơi này, bèn nâng Bá Đức lên, sau đó chân dùng lực giẫm lên mặt đất một cái, cả người phóng vút lên, phóng thẳng lên trời, rất nhanh biến mất trong bóng đêm.
Triệu Thụy và Bá Đức rời khỏi không lâu, một chiếc xe cảnh sát mang số 110, đến được tòa công xưởng bỏ hoang.
Ba viên tuần cảnh vừa ngáp vừa từ trên xe bước xuống, đi vào trong công xưởng.
Bọn họ tiếp được điện thoại báo cảnh sát, nói ở nơi này có yêu quái đánh nhau, cho nên mới đến xem thử.
Lúc bọn họ mới tiếp được cú điện thoại này, thiếu điều muốn chửi rủa.
Yêu quái đánh nhau!
Đây không phải là chỗ nói tào lao à!
Thế nhưng từng cú điện thoại đến cảnh sát, với lại bọn họ còn nghe hình như ở xa ẩn ẩn có tiếng nổ truyền lại, bất đắc dĩ, bọn họ chỉ đành đến xem thử.
Tòa công xưởng này đã bị bỏ hoang rất lâu rồi, trong công xưởng cỏ dại mọc thành bụi, phế phẩm đầy đất, không thấy bóng người.
Ba người bước qua cánh cổng rỉ sét loang lổ, đi vào bên trong, cảm thấy xung quanh một mảnh an tĩnh, đừng nói là yêu quái gì, đến một con chuột cũng không nhìn thấy.
“Cái gì cũng không có mà, rốt cuộc là ai gọi cảnh sát vậy? Trở về phải cẩn thận tra xét coi thử!” Một tuần cảnh trẻ tuổi trong đám lớn giọng oán trách một câu, đang chuẩn bị tiếp tục đi lên phía trước.
Đột nhiên, hai cảnh sát còn lại đồng thời la lớn một tiếng: “Cẩn thận!” sau đó cố chết kéo hai tay hắn.
Viên cảnh sát đó cúi đầu nhìn xuống một cái, mồ hôi lạnh trên lưng rào rạt tuôn ra.
Xuất hiện trước mắt hắn là một cái hố đường kính đến ba mét, sâu đến sáu bảy mét, sâu xấp xỉ chiều cao một tòa nhà hai tầng!
Mà hắn đang đứng ở ngay bên cạnh cái hố to đó, một chân thậm chí đã bước tới, nếu như không có hai vị đồng liêu đề tỉnh kịp thời, hắn hiện tại chỉ sợ đã rơi vào đó rồi.
Không chút phòng bị mà rớt vào như vậy, hắn cho dù không té chết, cũng phải trọng thương, đừng nghĩ đến chuyện bò ra!
Tuần cảnh trẻ tuổi vội vàng lui lại hai bước, lau mồ hôi trán, cảm thấy quả tim mình tựa hồ vẫn còn đập kịch liệt.
Một màn vừa rồi, thật quá kinh hiểm.
Ba viên tuần cảnh đồng thời dừng bước, không tiến lên nữa, mà dùng đèn pin cẩn thận rọi xem hoàn cảnh xung quanh.
Cảnh tượng xuất hiện trước mắt họ, cơ hồ trong chớp mắt làm bọn họ sợ đến mắt trợn miệng há!
Cả tòa công xưởng, đơn giản là như vừa trải qua một trận chiến tranh kịch liệt, khắp nơi đều là tường xiêu vách đổ, cơ hồ đã thành một đống gạch vụn!
Nhà xưởng kiên cố, triệt để sụp đổ, gạch đá và bê tông cốt thép vỡ vụn vung vãi một vùng.
Mặt đất vốn bằng phẳng, rải rác khắp nơi là những cái hố to đủ chôn vùi một trăm mấy chục người!
Ba viên tuần cảnh đứng đần ra tại chỗ, hai mắt đứng tròng, lẩm bẩm: “Chỗ… chỗ này, có phải mới vừa trải qua một lần đại chiến thế giới không vậy!”