Lúc Triệu Thụy biết tin Vân Liên bị bắt, hắn đang dạy học.
Hắn không khỏi có chút kinh ngạc, bởi vì, hắn tịnh không có phát hiện, có dấu hiệu tu chân giả nào đến gần.
Trên người mỗi một vị tu chân giả, đều mang một loại khí tức thuộc về tu chân già ấy, loại khí tức tu chân này, tương đương với tiêu chí đặc hữu của mỗi người.
Nếu tu chân giả xuất hiện tại thế tục, trong lúc xuất hiện tại thành thị mà đa số là người bình thường chiếm cứ, cũng giống như trên một tờ giấy trắng xuất hiện một giọt mực, cực kì bắt mắt.
Chỉ cần tu chân giả đó tới gần, Triệu Thụy liền phi thường nhanh chóng nhận ra ngay.
Thế nhưng lần bắt cóc này, trước khi sự việc xảy ra lại không có bất kì dấu hiệu nào.
Triệu Thụy cẩn thận suy nghĩ, cảm thấy chí có hai khả năng, hoặc là, người bắt cóc Vân Liên thuộc về cao thủ đỉnh phong trong tu chân giới, có thể ẩn giấu khí tức của mình phi thường tốt.
Bất quá, một cường giả đỉnh phong của tu chân giới, lại dùng loại sự tình bắt cóc rất mất thân phận này, khả năng không lớn.
Khả năng còn lại là, bọn cướp bắt cóc Vân Liên, chỉ là tội phạm thông thường.
Triệu Thụy cảm thấy chính mình đã quá lơ là, hắn trước giờ cho rằng, chỉ có Thi gia mới hạ độc thủ với Vân Liên, phái đến tu chân giả, cũng khẳng định đều là tu chân giả, không nghĩ đến là, lại xuất hiện mấy tội phạm thông thường, đem Vân Liên bắt đi.
Sự thật, ngoại trừ tu chân giả ra, hắn đối với những người bình thường bên cạnh Vân Liên, quả thật không quá lưu tâm, cũng không có cách nào lưu tâm.
Bởi vì, Đông Hồ trăm vạn nhân khẩu, đều là người bình thường.
Bằng hữu đồng học bên người Vân Liên, cùng đi học nghỉ học, người đi đường bên cạnh cô, không biết nhiều ít, cũng đều là người bình thường.
Triệu Thụy không có biện pháp, cũng không có tinh lực, đem mỗi người bên cạnh Vân Liên, cẩn thận lọc qua một lần.
Trừ phi là đối phương sát cơ lộ rõ, mà hắn đúng lúc đang đứng gần đó, mới có thể nhận ra, bằng không, cho dù thực lực của hắn có mạnh hơn, cũng không thể nào phân biệt được, những người đến gần Vân Liên, ai mang ác ý? Ai mang thiện ý?
Muốn từ trong bầy cá, bắt ra một con cá mập trắng lớn, đó tịnh không phải là việc khó, bởi vì nó rất rõ ràng trước mắt.
Nhưng muốn từ trong bầy cá bắt ra một con cá bình thường trong lòng mang sát cơ, việc đó lại rất không dễ dàng.
Triệu Thụy suy cho cùng cũng là một tu chân giả, không phải thần.
Huống chi, hắn còn phải dạy học, phân tán tinh lực của hắn.
Hắn không phải như vệ sĩ, bám sát Vân Liên suốt 24 giờ.
Ý niệm trong đầu Triệu Thụy xoay nhanh, suy nghĩ xem mấy tên cướp đó rốt cuộc là từ đâu tới, bắt cóc Vân Liên, tới cùng là có mục đích gì? Xem tình hình, không giống như là sát thủ của Thi gia phái tới.
Chính vào lúc này, điện thoại của hắn rung lên.
Hắn móc ra, nhìn xem.
Số rất lạ.
Bấm nút nghe, trong ống nghe truyền ra một thanh âm khàn khàn mang vài phần oán hận: “Triệu lão sư, ngươi còn nhớ ta không?”
Triệu Thụy cảm thấy thanh âm này nghe có chút quen thuộc, nhưng lại nhất thời không nghĩ ra, rốt cuộc là ai.
“Không nhớ được.” Triệu Thụy lạnh nhạt nói.
“Triệu lão sư thật là quý nhân hay quên việc.
Đến Đao Ba ta cũng quên sao?”
“Đao Ba? Đao Ba của Uy Hổ bang?” Triệu Thụy nhớ lại, từ khi mở ra cuộc truy quét tội phạm toàn thành phố, Uy Hổ bang bị triệt để tiêu diệt, nhưng lão đại Đao Ba của Uy Hổ bang, lại may mắn chạy thoát, không biết trốn đâu.
Triệu Thụy vốn cho rằng, Đao Ba sớm đã chạy xa, không ngờ là, hắn lại một lần nữa mò về Đông Hồ.
Hiện tại xem ra, Vân Liên mười phần thì có đến tám chín là bị Đao Ba cướp đi.
Tên Đao Ba này đem chuyện Uy Hổ bang tan vỡ, đều đổ lên đầu mình, bắt cóc Vân Liên, chỉ là muốn báo thù.
“Ngươi muốn làm gì?” Triệu Thụy lười đôi co ***, trực tiếp hỏi thẳng.
Đao Ba ở đầu dây điện thoại cười lạnh một tiếng, nghiến răng nói: “Mục đích của ta, Triệu lão sư ngươi phải rất rõ ràng mới đúng.
Ngươi đã hủy đi cơ nghiệp mà ta tân tân khồ khồ mới lập nên, hại huynh đệ của ta đều phải vào tù, khiến ta như chuột qua đường, trốn đông núp tây! Món nợ này, hắc hắc, chúng ta phải đem hết gốc ngọn, tính toán thật tốt!”
Triệu Thụy lạnh nhạt nói: “Đây đều là ngươi tự tìm lấy!”
Đao Ba đầu tiên ngớ ra, sau đó đại nộ, Vân Liên hiện tại đã nằm trong tay hắn, khẩu khí của Triệu Thụy lại cứng như vầy, thật quá không biết sống chết!
Hắn hung ác cười một tiếng, nói: “Hắc hắc! Triệu lão sư, ngươi giống như không rõ tình huống a! Vân Liên đang ở trong tay huynh đệ của ta đấy!”
“Ngươi nếu dám đụng tới một sợi tóc của Vân Liên, ta sẽ cho ngươi biết, cái gì kêu là sống không bằng chết.” ngữ khí Triệu Thụy vẫn bình đạm như cũ, nhưng trong sự bình đạm, lại lộ ra sự tự tin to lớn và đầy ý uy hiếp, dường như hắn nói ra, sẽ nhất định làm được.
Đao Ba nghe xong, chẳng biết tại sao, trong lòng đột nhiên ẩn ẩn có chút phát lạnh.
Hắn rõ ràng đã chiếm ưu thế tuyệt đối, Triệu Thụy lại vẫn trấn định như cũ, chuyện này vượt xa lắc sự tưởng tượng của hắn.
Hắn không khỏi có chút hoài nghi, vương bài Vân Liên trên tay mình, rốt cuộc có thể mang lại tác dụng bao lớn, vạn nhất nếu như thất linh, thế thì hắn báo thù không thành, ngược lại đại nạn lâm đầu.
Bất quá, sự tình đã phát triển đến bước này, hắn đã không có đường lui.
“Ngươi nếu muốn tiểu nha đầu ấy sống, vậy hãy đến công xưởng bỏ hoang ở ngoại ô tây thành, nhà kho số một.
Chúng ta cho ngươi thời gian một tiếng đồng hồ, nếu như nửa tiếng sau, ngươi còn không tới, Vân Liên nhất định sẽ chết!” Đao Ba nói xong, liền ngắt điện thoại.
Triệu Thụy không nhanh không chậm bỏ điện thoại vào túi, trong lòng không chút lo lắng.
Đao Ba muốn đối phó, chỉ là một mình hắn mà thôi, trước khi tiêu diệt được hắn, Vân Liên sẽ không có nguy hiểm gì.
Sự tình khẩn cấp, hắn nhanh chóng rời trường, tìm một chỗ ẩn nấp gần đó, sau đó thả đệ nhị nguyên thần ra, xác nhận hiện trạng và vị trí cụ thể của Vân Liên.
Hắn cần phải xác định, lời Đao Ba nói có thật không.
Tốc độ của đệ nhị nguyên thần rất nhanh, vỏn vẹn chỉ vài phút đồng hồ, đã đến được nhà kho số 1 của công xưởng.
Trong nhà kho bỏ hoang, đồ đạc linh tinh chất đống như núi, trong khoảng trống chính giữa, đặt mấy cái ghế hỏng và một cái bàn, từ trên bàn rơi lả tả xuống bài tây, vỏ hạt dưa, có cả mẩu thuốc lá.
Vân Liên bị trói chặt trên một chiếc ghế tựa dài, miệng bị vải nút chặt.
Thần trí của cô tựa hồ đã thanh tỉnh, đôi tròng mắt to, không ngừng xoay chuyển, tỏ ra sợ hãi cực độ.
Ngoài Vân Liên ra, trong nhà kho không còn ai khác, Đao Ba và thủ hạ, một tên cũng không thấy.
Chuyện này không khỏi khiến Triệu Thụy có chút hoài nghi, bên trong phải chăng có cạm bẫy gì đó.
Triệu Thụy khống chế đệ nhị nguyên thần chuyển động một vòng trong nhà kho, cũng ra bên ngoài tra xét một lần, nhưng cũng không có phát hiện gì.
Công xưởng này mặc dù đã đóng cửa bỏ hoang, nhưng bên cạnh còn không ít nhà lầu của cư dân, những công nhân của công xưởng trước kia và những thị dân khác.
Đao Ba nếu lẫn vào trong mấy người đó, không có dấu hiệu gì đặc biệt, quả thật không dễ tìm kiếm.
Triệu Thụy lúc này thà rằng chính mình gặp một tu chân giả, bởi vì tu chân giả có khí tức đặc thù, trái lại rất dễ kiếm.
Đương nhiên, nếu như cho hắn một ít thời gian, hắn tuyệt đối có thể lôi bọn Đao Ba từ trong những cư dân phụ cận.
Vấn đề là, từ Thất Trung đến công xưởng ở ngoại ô phía tây, lộ trình tịnh không ngắn, cho dù là lấy xe chạy đến, thời gian cũng rất eo hẹp.
Hắn căn bản không có thời gian tìm kiếm kĩ lưỡng bọn Đao Ba.
Triệu Thụy biết bọn Đao Ba, khẳng định có đặt cạm bẫy, nhưng rốt cuộc là cạm bẫy gì, thì lại chẳng biết chút nào.
Cho dù như vậy, Triệu Thụy vẫn cảm thấy, mình nhất định phải đến cứu Vân Liên.
Không chỉ vỉ sự nhờ cậy của Vân Hùng và Vân Phương, quan trọng hơn là, hắn hiện tại là người bảo hộ của Vân Liên, cho dù giữa hai người, có chút xung đột nhỏ, chút trò đùa nhỏ, đó cũng chỉ là chút mâu thuẫn nhỏ trong nội bộ, rất dễ hóa giải.
Hắn tuyệt đối không cho phép Vân Liên chịu bất cứ thương hại gì.
Việc không thể chậm trễ, Triệu Thụy thu hồi đệ nhị nguyên thần, sau đó lên xe, nhắm thẳng nhà kho số 1 công xưởng ngoại ô phía tây.
Cửa lớn nhà kho đóng chặt, đại khái là vì bỏ hoang đã lâu, bốn bên không có nhân viên quản lý, thậm chí nhìn không thấy một bóng người.
Triệu Thụy từ trong lòng lấy ra Minh Linh mặt nạ, mang lên trên mặt.
Vân Liên đang tỉnh táo, với lại cũng không biết sẽ đột nhiên phát sinh sự kiện gì, hắn không muốn để lộ thực lực và thân phận của mình trước mặt Vân Liên.
Hắn duỗi tay, đem cái khóa lớn trên cửa sắt của nhà kho tùy ý vặn một cái, sau đó đem cánh cửa nặng nề đẩy ra, chậm chạp bước vào bên trong.
“Chết tiệt! Thằng cha này là quái vật! Khóa sắt trong tay nó, giống như là đất bùn vậy, bị nặn chơi!”
Trên một ngôi lầu ở cách đó một km, nam tử sắc mặt nham hiểm thủ hạ của Đao Ba ấy, thông qua ống nhòm quân sự, giáp thị hành động của Triệu Thụy, khi hắn thấy Triệu Thụy tay không vặn mở khóa sắt, không khỏi cảm thấy kinh hãi, thấp giọng chửi rủa một câu.
“Thốc Ưng, ta đã nói với ngươi rồi, Triệu Thụy tuyệt đối không dễ đối phó.” Đao Ba buông ống nhòm xuống, lạnh lùng nói.
Thốc Ưng quay nhìn đại hán mặt mày hung ác bên phải, nói: “Đại Phi còn muốn dùng khẩu AK của hắn biến Triệu Thụy thành tổ ong vò vẽ đấy! May mà không có làm vậy, nếu không, bị diệt… chính là chúng ta!”
Đao Ba cười lớn: “Cho nên, ta mới không dùng cách ngu ngốc đó.
Trong nhà kho ấy đã chôn tới nửa tấn thuốc nổ, cho dù là xe tăng, cũng sẽ nổ thành bụi phấn, Triệu Thụy nhất định không có cách nào chạy ra được! Hắc hắc, chúng ta liền có thể thấy được một màn biểu diễn pháo hoa rực rỡ!”
Tại hạ vốn rất có ý muốn dịch bộ này, phải tội tại hạ là bần dân giai cấp, đến cái máy tính cũng không có.
Để có thể dịch, tại hạ phải chạy đi mượn máy khắp nơi, mà cũng lúc được lúc không.
Vậy ai theo dõi truyện này chịu khó chờ vậy nghe! Nếu có bằng hữu nào muốn tham gia dịch, xin PM cho tại hạ (hoặc nếu chờ lâu quá không có hồi âm thì liên lạc điện thoại: 01694512834.
Có khi tại hạ không có tiền lên mạng đâu!)