“Đúng vậy, tại hạ nghĩ là tiền bối nên đi kiểm tra lại một chút.” Thi Vĩnh Ngân nói tiếp: “Tuy nhiên, nếu tiền bối không thể hoàn thành được nhiệm vụ này, Thi gia sẽ thuê người khác tới để hoàn thành công việc, đương nhiên nếu là như vậy thì thù lao của tiền bối sẽ thuộc về người hoàn thành đó.”
“Ngoại trừ ta, các ngươi vẫn ủy thác người khác?” Ánh mắt của Xích hỏa lão yêu bắt đầu trở nên lạnh lẽo, tuy lộ ra nhàn nhạt sát khí nhưng ngữ khí thì lại vô cùng bình thản: “Thi gia các người không tin được Xích hỏa này à?”
Sắc mặt của Thi Vĩnh Ngân lập tức biến đổi, y biết câu lỡ mồm của mình đã khiến cho Xích hỏa lão yêu bất mãn.
Hai chân hắn có chút run rẩy, hận không thể tự táng cho mình một cái.
Xích hỏa lão yêu mừng giận bất thường, dù hắn có là người ủy thác y, dù hắn là người của Thi gia, nhưng nếu như Xích hỏa lão yêu muốn trở mặt thì ngay lập tức có thể dễ dàng giết hắn.
Hơn nữa, lần này hắn đến Đông Hồ phi thường bí mật, ngoại trừ Thi Vĩnh Thành thì không có ai khác biết nữa, nếu như hắn thật sự bị Xích hỏa lão yêu giết thì Thi Vĩnh Thành cũng sẽ không báo thù cho y.
Bởi vì, nếu Thi Vĩnh Thành muốn ngồi trên ghế gia chủ thì chắc chắn hắn sẽ không để ai biết là mình từng thuê người ám sát mẹ con Vân Phương.
Nếu chuyện này vỡ ra, trong Thi gia chắc chắn sẽ có người không phục, thậm chí ngay cả ba vị lão tổ tông cũng có thể sẽ không tha cho Thi Vĩnh Thành.
Như vậy hắn – Thi Vĩnh Ngân – sẽ chỉ có thể chết một cái chết vô ích.
Thi Vĩnh Ngân trong lòng vô cùng hối hận, nếu có thể rút lại câu lỡ mồm kia dù có bắt hắn chém đứt một tay hắn cũng sẽ đồng ý.
“Không có, Thi gia tuyệt đối tin tưởng vào thực lực của tiền bối.” Thi Vĩnh Ngân vội vàng cười nói nhưng mồ hôi trên trán lại không ngừng chảy ra: “Tuy nhiên, không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất nếu có thêm một người thì sẽ có thêm một phần bảo chứng.”
“Thật vậy ư? Vậy các ngươi đã thuê thêm ai ?” Xích hỏa lão yêu nhẹ nhàng hỏi.
“ Là Ngân lân yêu mãng.” Thi Vĩnh Ngân vốn không định nói nhưng thấy được tia sát khí thoáng hiện lên trong mắt Xích hỏa lão yêu thì rùng mình một cái, lập tức thành thật trả lời.
“Bọn ngươi đương nhiên dám thuê con mãng yêu chết tiệt đó.”
Sát khí trên người Xích hỏa lão yêu vốn chỉ ẩn hiện trên mắt song nghe được cái tên ấy liền lập tức bạo phát ra ngoài, thậm chí ngay cả trên người cũng xuất hiện ngọn lửa.
Nguyên lai, Ngân lân yêu mãng ấy vốn là một con mãng xà tinh tu luyện đến nguyên anh kì ờ Thái Hồ, đầu có sừng lớn, thân có vẩy bạc, thực lực vô cùng mạnh mẽ, cũng là một yêu vật vô cùng hung ác, tại bảng xếp hạng các yêu vật nguy hiểm cũng nằm trong top một trăm, không có chỗ nào là yếu hơn Xich hỏa lão yêu.
Tại 500 năm trước, Xích hỏa lão yêu vốn vì một sự kiện mà cùng Ngân lân yêu mãng này kết thành cừu oán rất sâu.
Hai yêu vật này tranh đấu mấy trăm năm, sinh tử chiến không dưới mười lần, tuy nhiên kết quả đều là bình cuộc mà không phân được thaắng thua.
Điều này lại làm cho thù oán của hai yêu sâu đến mức nước lửa không dung.
Hiện tại, Xích hỏa lão yêu nghe nói Thi Vĩnh Ngân lại mời tử địch của y đến đương nhiên là tức giận vô cùng.
Thậm chí, hắn còn hoài nghi rằng, có phải Thi Vĩnh Ngân muốn xong chuyện xong thì dùng Ngân lân yêu mãng đối phó mình.
Thi Vĩnh Ngân sự hãi lùi ra sau hai bước, hắn tự hỏi tại sao Xích hỏa lão yêu lại đột nhiên nổi giận như vậy.
“Con yêu mãng đó hiện tại ở đâu ?” Xích hỏa lão yêu đến gần Thi Vĩnh Ngân mà hung tợn hỏi.
Sát khí nồng nặc do y tỏa ra cơ hồ làm Thi Vĩnh Ngân hít thở không thông.
“Y… Hiện tại y đang ở trên một ngọn núi nằm ở phía bắc Đông Hồ.” Thi Vĩnh Ngân vội vàng đáp.
“Hắc hắc, vậy à? Tốt..
tốt.” Lão yêu cười nhẹ một tiếng, đột nhiên há miệng ra, một đạo hỏa diễm lớn liền bọc lấy Thi Vĩnh Ngân .
Việc làm này của Thi Vĩnh Ngân đã hoàn toàn chọc giận hắn, dù y là người của Thi gia thì hắn cũng sẽ không bỏ qua.
Hỏa diễm của Xích hỏa lão yêu là địa tâm chi hỏa, có thể dễ dàng hóa sắt thép thành nước, Thi Vĩnh Ngân chỉ là kim đan hậu kì tu chân giả thì sao có thể chống đỡ, liền lập tức hóa thành một đống tro lớn.
Giết Thi Vĩnh Ngân xong, Xích hỏa lão yêu cũng không ở lại tửu điếm lâu nữa.
Sau khi rời khỏi tửu điếm, y liền ngồi xe đi đến vùng núi ở bắc Đông Hồ.
Gần tới nơi, Xích hỏa lão yêu xuống xe sau đó đuổi tài xế đi rồi dùng thần niệm xác đinh vị trí của Ngân lân yêu mãng.
Ngân lân yêu mãng là nguyên anh kì yêu tu giả, yêu khí nồng nặc, dù ẩn giấu thế nào cũng không thể hoàn hảo che giấu hết được, tại Xích hỏa lão yêu hữu tâm nhân này dò xét liền lập tức bại lộ vị trí.
“Con yêu mãng chết tiệt!”
Xích hỏa lão yêu hừ một tiếng sau đó hướng nơi ấy bay đi.
Bay qua hai đỉnh núi, Xích hỏa lão yêu càng cảm thấy yêu khí càng đậm, trong lòng hiểu rằng mình càng lúc càng đến gần Ngân lân yêu mãng.
Xích hỏa lão yêu đề cao cảnh giác, đang cẩn thận tìm kiếm tung tích của Ngân lân yêu mãng thì đột nhiên từ dưới rừng rậm xuất hiện một cột nước cực lớn như trường long hướng Xích hỏa lão yêu đánh tới.
“Đến đây.”
Xích hỏa lão yêu hừ một tiếng, địa tâm chi hỏa lập tức từ miệng phun ra, chiến đấu cùng cột nước.
“Xuy” một tiếng, thủy hỏa gặp nhau, hỏa diệt thủy bốc hơi, tại không trung một đoàn hơi nước nóng liền bốc lên.
“Xích hỏa lão yêu! Thật là oan gia ngõ hẹp mà! Nghĩ không ra chúng ta có thể gặp nhau ở đây.” Một thanh âm bén nhọn truyền đến, ngay sau đó một bạch y nam tử- ước chừng hơn 60 tuổi - liền bay ra.
“Yêu mãng, ta nghe nói ngươi ở đây cho nên đặc biệt mang phiền toái đến đây cho ngươi.” Xích hỏa lão yêu mở miệng, âm trầm nói.
“Là con thỏ nhỏ của Thi gia nói cho ngươi biết phải không? Lần sau ta gặp nó nhất định phải đem nó bẻ xương lột da.” Ngân lân yêu mãng nói
Xích hỏa lão yêu cười lạnh, nói: “ Không cần ngươi phải động thủ, ta đã giết hắn rồi.
Mãng yêu, chúng ta đã vài chục năm không gặp, lần nay nhất định phải phân ra cao thấp.”
“Tốt! Ta cũng đang muốn tìm ngươi! Hắc hắc, lần này nhất định phải nuốt được ngươi vào bụng.”
Ngân lân yêu mang ngẩng đầu quát lên một tiếng, thân thể đọt nhiên phình to, xuất hiện ra bản thể.
Bản thể y chính là một con mãng xà lớn dài đến 50 thước, đường kính đến 5 thước.
Thấy được trên đầu y có một cái sừng dài và bén nhọn, khắp người là vảy bạc tinh xảo, ở dưới ánh mặt trời có vẻ phi thường chói mắt.
Từ xa nhìn lại, chỉ thấy y giống như một cái ngân đái thật dài và lớn nằm ở trên sườn núi.
Ngân lân yêu mãng đột nhiên quất cái đuôi, chỉ nghe “ hô” một tiếng, giống như cơn lốc bay qua, cát bay đá chạy, cây cối ở trên núi đều theo cuồng phong mà đuôi mãng tạo ra lay động lên.
“Oanh”
Xích hỏa lõa yêu bị bất ngờ không kịp phòng ngự, bị đuôi mãng quất phải, lập tức quần áo rách nát bị đánh bay ngược về sau.
Xích hỏa lão yêu vất vả mãi mới dừng được bay ngược về sau, sau đó hạ xuống một đỉnh núi.
Y ăn một cái ám khuy, trong lòng giận dữ, liền nhanh chóng lắc mình biến hóa làm lộ ra bản thể, đó là một con thằn lằn đỏ như lửa, hình thể cực lớn, dài đến 20 thước.
Xích hỏa lão yêu nằm trên đỉnh núi khiến cho từ xa nhìn lại ngọn núi như cao thêm một phần, ở trên là một đống nham khối lớn xếp chồng chất.
Hắn mạnh mẽ nhảy đến, mở ra cái miệng trông như một cái đại huyết bồn, hung hăng cắn tại phẩn eo của Ngân lân yêu mãng, hỏa diễm trong miệng phun ra làm cháy đen phần đang cắn.
Ngân lân yêu mãng đau đớn đem thân thể vòng lại, quấn quanh cơ thể của Xích hỏa lão yêu, càng quấn càng siết chặt, đồng thời nhiều cột nước lớn từ miệng phun ra hung hăng nện ở trên cơ thể Xích hỏa lão yêu.
Hai yêu vật không ngừng kịch liệt đánh nhau ở trên không, sau đó cùng rơi xuống phía dưới.
“Oanh” một tiếng, nơi hai yêu rơi xuống, núi đá văng tung tóe, vài cây cổ thụ đã sinh trưởng vài chục năm đều biến thành một đống củi vụn.
Xích hỏa lão yêu không ngừng dùng móng vuốt hỏa diễm, hung hăng để lại trên cơ thể lão yêu mãng nhiều vết máu thật sâu.
Trên thân thể yêu mãng, vảy vạc cùng máu thịt đều vị trảo xuống đến, máu chảy đầm đìa.
Song, Ngân lân yêu mãng cũng không chịu yếu kém, y siết chặt thân thể Xích hỏa lão yêu, nén chặt đến mức thịt bong da tróc.
Hai con yêu vật khổng lồ này đánh đến kinh thiên động địa, sơn băng địa liệt, đánh từ giữa trưa đến nửa đêm, cả hai đều bị thương tích, trên người máu chảy đầm đìa song vẫn như cũ không phân được thắng bại.
May mà chỗ hai yêu đánh nhau là trong núi sâu không có người ở bởi thế cũng không tạo ra oanh động gì.
Chỉ có thôn dân ở xung quanh nghe được tiếng hai yêu gầm thét cùng tiếng đánh nhau, ngoài ra mặt đất có chút chấn động nhưng đến tột cùng cũng không biết là có chuyện gì xảy ra,
Xích hỏa lão yêu cùng Ngân lân yêu mãng đánh một trận, biết là có tiếp tục đánh thì cũng giống như trước kia lưỡng bại câu thương, vì vậy phẫn nộ rống lên một tiếng, khôi phục hình người không cam lòng rời khỏi chiến trường.
Ngân lân yêu mang cũng không truy đuổi, hắn cũng bị thương rất nặng, cũng muốn tìm một chỗ để an dưỡng.
Xích hỏa lão yêu hướng khu nội thành Đông Hồ bay đến, trong lòng thì cân nhắc làm thế nào có thể tiêu diệt Ngân lân yêu mãng.
Đột nhiên trong đẫu hắn xuất hiện một đạo linh quang, hắn nhớ tới người đeo mặt nạ bạc thần bí đó.
Nếu như người đeo mặt nạ bạc đó thật là một siêu cấp cao thủ như vậy thì hắn có thể mượn tay người đó diệt đi con yêu mãng kia, hoàn thành tâm nguyện mấy trăm năm nay của mình.
Nếu như người đeo mặt nạ đó chỉ là một con hổ giấy, như vậy thì mình có thể tiêu diệt hắn, sau đó giết nốt mẹ con Vân Phương, hoàn thành ủy thác của Thi Vĩnh Thành.
Bất kể thế nào, đối với mình đều có lợi.
“Được.
Cứ làm như vậy.”
Trên mặt Xích hỏa lão yêu hiện lên một nụ cười đắc ý, miệng thì thào nói.