“Kìa! Đó không phải thầy tiểu Triệu đấy sao? Thầy ấy sao một mình đi ra ngoài trường vậy? Rất nguy hiểm a!” Thầy giáo dạy toán cùng phòng làm việc với Triệu Thụy đứng bên cửa sổ, nhìn thấy cảnh tượng này không khỏi xoa xoa kính nhìn, trong long cảm thấy kì quái.
“Đám lưu manh bên ngoài làm loạn không phải là tìm thầy Triệu đấy chứ?” Có người suy tư đoán.
“Uhm, chỉ sợ sự thật là vậy.” Một giáo viên khác gật gật đầu, “Thầy ấy lúc nào dính phải phiền toái lớn như vậy nhỉ?”
“Nhưng người bên ngoài đó, nhìn qua giống như bọn xã hội đen! Thầy Triệu kiểu này không khéo bi thảm rồi.”
“….”
Những giáo viên cùng phòng làm việc thấy cảnh này, không khỏi bàn tán xôn xao.
Vân Phương cũng đứng bên cửa sổ, nhìn theo bóng lưng của Triệu Thụy, trong lòng cũng hơi lo lắng, nói thế nào thì nói, đều là đồng sự làm việc, lại là hàng xóm, nếu như Triệu Thụy bị đám côn đồ này khi nhục, trong lòng nàng không khỏi có cảm giác đau thương.
Gã da đen thấy Triệu Thụy xuất hiện trước mặt mọi người, lập tức vội vã chỉ vào mặt hắn, kêu lớn: “Chính là hắn! Biểu ca, chính là hắn đả thương ta!”
Đám côn đồ cầm gậy sắt mã tấu ở ngoài trường vừa nghe thấy vậy lập tức reo hò ầm ĩ:

“Ra đây!”
“Tên khốn khiếp! Mau ra đây cho ta!”
“Lão tử hôm nay phải chém chết ngươi!”
“…..”
“…..”
Mấy người bảo vệ kinh hãi, càng hoảng sợ, mồ hôi đổ ra như tắm, dùng hết sức giữ cửa, không cho mấy tên này vào trường.
Triệu Thụy lại không hề sợ hãi, tiếp tục đi ra ngoài.
“Này! Này! Thầy giáo, thầy muốn làm gì vậy? Đừng nói là muốn ra ngoài kia đấy! Bên ngoài toàn là lũ lưu manh, cực kì nguy hiểm đó.” Một bảo vệ tốt bụng khuyên hắn một câu.

“Không sao đâu, bọn họ vốn là tìm tôi, chỉ cần tôi ra ngoài, bọn họ tự nhiên sẽ không gây náo loạn ở đây nưa.” Triệu Thụy cười cười, tựa như đối mặt với nguy hiểm trước mắt không hề có chút sợ hãi.
Người bảo vệ kia thấy Triệu Thụy không nghe lời khuyên cũng không còn biện pháp nào khác.

Không thể làm gì hơn, đành cẩn thận mở cửa để Triệu Thụy ra ngoài.
Thấy Triệu Thụy ra ngoài cổng trường, gã da đen dẫn đám người vội chạy đến, hiện giờ hắn có chỗ dựa, can đảm hẳn lên, trông hết sức kiêu ngạo.
“Họ Triệu kia, ngươi cuối cùng cũng lộ mặt, lão tử tưởng rằng cả đời này ngươi là tên vương bát đản chui rúc trong trường học chứ!” Gã da đen đi tới, con ngươi mắt trừng lên, thô lỗ hung ác nhìn Triệu Thụy, hắn gào rít lên:

“Buổi trưa ngươi đánh ta thành ra thế này, quả thực là chán sống rồi!”
“Này, ta hình như không có đánh ngươi nhe.

Ngươi tự ngã, có liên quan gì đến ta?”
“Nếu không phải ngươi bắt thiết liên của ta, ta làm sao có thể ngã.”
Gã da đen nổi trận lộ đình, chỉ chỉ vào mặt Triệu Thụy, đồng thời mở miệng mắng to: “Con mẹ ngươi! Ngươi là một thằng ngu X, lão tử bảo ngươi làm, thì chính là ngươi làm! Nói cho ngươi biết, nếu ngươi không nộp mười vạn làm phí thuốc men, lão tử sẽ giết cả nhà ngươi!”
“Mười vạn? Nằm mơ hả.”
Triệu Thụy cười lạnh một tiếng, thân hình lay động, chợt tiến tới, đạp thẳng một cước vào bụng gã da đen.
Gã da đen không nghĩ tới, ở tận hoàn cảnh này, Triệu Thụy còn dám đá hắn, nhất thời kêu lên thảm thiết, lảo đảo lùi lại rồi ngã ầm xuống mặt đất, đầu óc choáng váng, mặt mũi bầm dập.
Một lúc sau, hắn gắng gượng bò dậy từ dưới đất lên, bò đến bên người thiết đầu, bám lấy ống quần thiết đầu, vẻ mặt oán hận, trừng mắt nhìn Triệu Thụy, lớn tiếng rên rỉ:
“Biểu ca! Hắn đánh đệ! Hắn còn dám đánh đệ! Hắn không để huynh vào mắt rồi!”
Thiếu đầu tức tối nhìn chằm chằm Triệu Thụy, nghiến răng nghiến lợi, cơ mặt giật giật, ánh mắt nồng nặc sát khí đảo tới đảo lui nhìn thẳng vào mặt Triệu Thụy.

Lưu manh bốn phía cầm chặt mã tấu, côn thép trong tay, diện mục dữ tợn, sát khí ngùn ngụt.
Tên giáo viên này, trước mặt mọi người dám đanh biểu đệ của thiết đầu! Quả thực chẳng khác nào bạt tai vào mặt lão đại bọn chúng.
Cục nghẹn này, lão đại tuyệt đối không thể nuốt trôi được.
Bọn chúng chỉ chờ lão đại phát lệnh một tiếng là ập tới chém nát Triệu Thụy
Ngoại trừ bảy người bảo vệ trong phòng trực cùng với các giáo viên ở trong lớp, còn lại mọi người đều vô cùng khẩn trương, cơ hồ như ngừng hô hấp, chờ đợi một màn huyết tinh sắp diễn ra.
Mặc dù bây giờ là giữa trưa, trời cuối thu mát mẻ, ánh mặt trời sáng lạn, nhưng chứng kiến cảnh này, ai cũng cảm thấy lạnh cả người.
Đám hung đồ này việc gì cũng có thể làm.
Thiết đầu trừng đỏ mắt nhìn, khóe miệng cùng cơ thể thỉnh thoàng giật nhẹ, cũng không biết hắn đang suy nghĩ gì, không khí khẩn trương vô cùng căng thẳng, làm mọi người cảm thấy ngột ngạt.
Ngay khi tất cả mọi người sắp không nhẫn nại được nữa, thiết đầu đột nhiên hung hăng vỗ một cái vào mặt gã da đen.
“Ba!!!”
Một âm thanh đanh gọn vang lên, gã da đen kêu lên thảm thiết, nằm lăn ra mặt đất, máu từ trong miệng rỉ ra.
Hắn ngơ ngác nhìn thiết đầu, trong óc trống rỗng, không biết tại sao biểu ca đột nhiên hung dữ tát vào mặt hắn.
Lưu manh bốn phía khiếp sợ , há hốc mồm nhìn lão đại của mình, không biết tại sao thiết đầu lại ra tay tàn nhẫn với chính biểu đệ của mình.
Bọn chúng không phải tới đây thu thập gã giáo viên này sao?
Tại sao lại tát gã da đen một cái thế kia?
Ngay khi mọi người cảm thấy ngu ngơ khó hiểu, thiết đầu đi lên phía trước hai bước, sau đó từ trong túi móc ra một bao thuốc, kính đến trước mặt Triệu Thụy, sau đó khom lưng vái một cái thật sâu, “Triệu ca, không nghĩ ra lại được gặp huynh tại đây, đây là vinh hạnh của ta.” Biểu đệ ta không hiểu việc, gây khó dễ với huynh, ta vừa giáo huấn hắn một trận, hy vọng huynh nghìn vạn lần không chấp với nó.”
“Đinh đinh đinh”

Bọn tiểu lưu manh khiếp sợ, nào là dao, mã tấu, côn sắt trong tay rơi leng keng xuống mặt đất.
Những người khác càng khiếp sợ, cơ hồ không tin vào lỗ tai lẫn con mắt của mình.
Bọn họ không dám tưởng tượng rằng, thiết đầu đại ca tại phố Đông Hồ này hung danh lẫy lừng, lại trở nên vô cùng khách sáo lẫn cung kính với một tên thầy giáo như vậy.
Phải biết một điều rằng thiết đầu ca là một mãnh tướng của Uy Hổ bang, là một tên hung đồ giết người không nháy mắt!
Ở phố Đông hồ này, không ai không nể hắn ba phần.
Nhưng hắn lại cúi đầu với một vị thầy giáo, vừa lại cung cung kính kính như đối với thần, kể cả lão đại của Uy Hổ bang tự mình xuất hiện cũng chỉ sợ không được đãi ngộ như vậy.
Cái vị thầy giáo này rốt cuộc lai lịch thế nào đây?
Tại sao khiến cho thiết đầu vô cùng hung ác này sợ hãi thần phục đến vậy?
Tất cả mọi người nhất tề kinh nghi đưa ánh mắt hướng về phía Triệu Thụy, trong lòng âm thầm suy đoán về thân phận của hắn.
Triệu Thụy cười cười, hắn lúc này cũng nhận ra thân phận của gã đầu trọc này.
Thì ra, lúc trước đến Đông Hồm, tại khoang hạng nhất trên tàu hỏa, hắn đã giáo huấn ba người.

Hắn đem tên đại hán đầu trọc này vặn trật khớp tay, không biết bây giờ đã hồi phục chưa.
Vốn tưởng tên đầu trọc này là một kẻ bị thịt, chỉ biết dùng tay chân, không biết dùng đầu óc để suy nghĩ, nhưng hình như có chút sai lầm rồi, mặc dù tên đầu trọc này hung ác nhưng biết lựa chiều gió mà tiến lui, nhìn tình hình trước mặt mà đưa ra phán đoán quả thật là có bản lĩnh nhất đẳng.
Triệu Thụy biết, khẳng định rằng trong lòng tên đầu trọc này hận mình đến ọc máu ra, biểu hiện cung kính vừa rồi chỉ là hắn sợ hãi sức mạnh của mình, hành động vừa rồi chỉ là giả thôi.
Nhưng chỉ cần hắn vẫn duy trì cương thế , tên đầu trọc vĩnh viễn không có nửa điểm gian trá.
“Ta không hút thuốc lá.

Chỉ cần sau này ngươi quản lý tốt tiểu đệ của mình, không được đến Thất trung gây chuyện.

Về phần biểu đệ ngươi, ta xem như là vô cùng nhân từ, hắn chị bị chút trầy thương ngoài da mà thôi.” Triệu Thụy nhẹ nhẹ xoa xoa tay, chậm rãi nói.

“Vâng! Vâng! Đa tạ Triệu ca hạ thủ lưu tình, sau này đệ sẽ nhất nhất ước thúc với huynh đệ phía dưới, dặn dò bọn chúng tuyệt đối không xuất hiện trước mặt Triệu ca.” Gã đầu trọc gật đầu liên tục, luôn miệng vâng dạ đáp ứng.
“Nếu không còn việc gì nữa, ta đi trước đây.”
“Vâng , vâng, Triệu ca đi thong thả.” Gã đầu trọc cười nói, sau đó hướng về xung quanh rống lên:
“Các ngươi ngây ra làm cái gì vây? Còn không mau cất dao kiếm cho lão tử.”
Nghe thiết đầu quát tháo, lũ tiểu đệ như tỉnh mộng, vội vàng nhặt dao kiếm mã tấu lên, cất đi.
Một lần nữa mười mấy tên bạo đồ ánh mắt vừa kinh nghi pha lẫn sợ hãi nhìn Triệu Thụy.
Nhìn bóng lưng Triệu Thụy dần dần đi xa, gã da đen sợ hãi rụt rè hỏi một câu:
“Biểu ca, gã họ Triệu này là ai vậy? Hình như là một nhân vật lớn a!”
Thiết đầu mặt âm trầm, chỉ hút thuốc, một hồi lâu cũng không trả lời, bởi với lai lịch của Triệu Thụy, hắn hoàn toàn không biết.
Qua một hồi lâu, hắn mới hung hăng nói: “Hắn là ai ngươi không cần biết.

Nhưng hôm nay ngươi chỉ bị xây xát nhẹ ngoài da, vậy là vận ngươi dính phải cứt chó! Vào tay hắn, ngươi bị bóp nát thành từng mảnh cũng không phải ngạc nhiên.”
Nói đến đây, hắn đột nhiên nhớ tới lúc trên xe lửa, biểu hiện của Triệu Thụy vô cùng tàn nhẫn và cường thế, không khỏi rùng mình một cái.

Có thể dùng tay không biến súng ống thành một quả cầu sắt, lực lượng vô cùng kinh khủng, nếu thật sự đánh nhau, đám tiểu đệ này chỉ sợ không đủ để người ta nhét răng.
“Nhớ kỹ, sau này thấy hắn phải tránh thật xa cho ta, càng xa càng tốt, hiểu chưa!” Hắn trừng mắt nhìn da đen, vô cùng nghiêm túc cảnh cáo.
“Dạ! Dạ! Đệ sẽ nhớ kỹ!” Gã da đen vội vàng gật đầu vâng dạ, ngay cả biểu ca nổi danh là hung đồ như vậy cũng khiếp sợ, nhân vật như vậy sao hắn dám trêu vào.

Hắn có ngu cũng không dám kiêu ngạo, trêu chọc nhân vật kinh khủng như vậy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play