Tổ Đặc cần thuộc công an cục tỉnh Bắc Giang, là đội hình cảnh trọng yếu nhất, thần bí nhất chuyên xử lí những vụ án bất thường, chỉ có những vụ án tử khó giải quyết nhất, bọn họ mới phải nhúng tay, còn nếu là những vụ án bình thường, vậy chỉ cần những đội hình cảnh bình thường là đưộc, căn bản không cần bọn họ phải ra tay.
Tiêu Khả Thân đích thân chỉ huy thành viên tổ Đặc cần điều tra vụ án, vốn dĩ phải đi điều tra vụ án viện bảo tàng Chung Nhàn bị cướp, nhưng bây giờ bọn họ đã nhận được mệnh lệnh mới, tạm thời gác lại một bên vụ án tử tại viện bảo tàng Chung Nhàn, điều tra vụ án giết nguời liên hoàn này.
Bởi vì có một cảnh viên đã là nạn nhân của vụ hung án này.
Vụ án này vô cùng đáng nghi, cơ hồ yết hầu của các nạn nhân đều bị cắn nát, nhưng mà vườn thú thành phố cũng không hề có động vật nguy hiểm xổ lồng trốn ra, đội hình cảnh không thể tìm được manh mối, vì thế vụ án này được chuyển tới tay tổ Đặc cần.
“Việc này rốt cuộc là cái gì gây ra?”
Tiêu Khả Thân, Tổ trưổng tổ Đặc cần cầm tấm ảnh thi thể, lật qua lật lại nhìn.
“Căn cứ vào kết quả bên pháp y, dấu răng trên vết thương là răng người.” Một cảnh viên đáp.
“Ọe…… Do người cắn! Trên đời thật sự có kẻ biến thái như vậy sao.” Một nữ cảnh tuổi còn trẻ khác bịt miệng, tựa hồ muốn nôn ra.
“Có gì lạ đâu, trên đời này nhiều kẻ biến thái lắm, thêm một tên thích hút máu người cũng chả có gì lạ.” Tiêu Khả Thân thản nhiên nói, ném tấm ảnh cầm trên tay lên bàn.
Có người phát huy trí tưởng tượng của mình nói,“Có phải là cương thi hay quỷ hút máu không?”
“Mấy thứ trên phim mà ngươi cũng tin à?” Tiêu Khả Thân nghiêng đầu liếc hắn một cái, có chút bất mãn nói.
Tên cảnh viên kia cười cười có vẻ xấu hổ, nói:”Ta chỉ là đùa thôi, đâu có tin là thật.”
“Trong lúc làm việc không được đùa.” Tiêu Khả Thân cho hắn một câu giáo huấn.
“Vâng,vâng.” Cảnh viên kia vội vàng gật đầu, không dám phản bác.
Bất quá, nữ cảnh vừa rồi còn buồn nôn kia lại nói:”Tổ trưởng, ta nghe nói Chung Tĩnh, con gái của tông giám đốc tập đoàn Việt Tú lần trước bị tai nạn xe.
Hai tên bảo tiêu bị chết hình như cũng bị cắn như vậy, thậm chí ngay cả Chung Tĩnh cũng có vết thương ở cổ, nhưng kì tích là nàng vẫn còn sống.
Nghe đồn là có một người thần bí cứu nàng, không biết là thật hay giả.
Cũng không biết chuyện này cùng vụ án của chúng ta có liên lạc gì hay không.”
Tiêu Khả Thân gật gật đầu, nàng cũng đã nghe qua về việc này, bất quá, nàng thấy lời đồn này là không thể tin được, vì vậy cũng không quá để ý, nhưng hiện tại thủ hạ cũng nhắc tới, nàng mới cảm giác là có lẽ nên đi điều tra một chút.
Vì thế, nàng tự mình đến Bắc Giang đệ nhất bệnh viện một chuyến, tìm Chung Tĩnh nói chuyện.
Bất quá, Tiêu Khả Thân cũng không gặp đưộc Chung Tĩnh, mà bị phó tổng giám đốc tập đoàn Việt Tú – Chung Ái Dân ngăn lại bên ngoài, lý do là vì Chung Tĩnh bị bị kinh hoảng quá độ, người khác không được phép quấy rầy.
Tiêu Khả Thân cũng không che giấu ý đồ, trực tiếp biểu hiện mình vì sao mà đến, hi vọng Chung Ái Dân có thể phối hợp.
Ngoài dự liệu của Tiêu Khả Thân chính là Chung Ái Dân có vẻ hết sức phối hợp, đem những chuyện mình biết về việc Chung tĩnh bị tập kích kể lại chi tiết một lần, thậm chí còn tận lực miêu tả lại hình dáng của kẻ tập kích, cũng nói là rất có thể đây chính là cương thi trong truyền thuyết.
“Cương thi?”
Tiêu Khả Thân nhìn Chung Ái Dân với vẻ vô cùng kinh ngạc, nàng cảm giác không thể tưởng tượng được!
Thân là phó tổng giám đốc một đại tập đoàn, một doanh nhân thành đạt được giáo dục đàng hoàng, không ngờ vẫn tin tưởng những chuyện hoang đường như kiểu cương thi này như vậy, thật sự làm cho người ta trợn tròn mắt!
Còn chuyện Chung Tĩnh nhìn thấy bộ dáng kì quái của kẻ tập kích, có hai khả năng.
Một là có kẻ cố ý giả trang như vậy, để người khác không nhìn thấy được bộ mặt thật của hắn, khả năng thứ hai, cũng là khả năng có thể xảy ra nhất, đó là do Chung Tĩnh sinh ra ảo giác do hoảng sợ quá độ.
Tiêu Khả Thân cảm thấy, khả năng thứ hai có thể xảy ra là rất lớn.
Bất quá, nàng cũng không ngu đến mức biểu lộ quan điểm của chính mình, vì thế nàng che giấu hoàn toàn sự kinh ngạc của mình, bắt đầu hỏi đến chuyện khác
Chung Ái Dân trả lời vô cùng tử tế, chỉ có điều việc Chung Tĩnh được một tu chân giả thần bí giải cứu thì lại che giấu, nói rất sơ lược, không hề nhiều lời.
Bất quá, Chung gia bọn họ cũng đang tìm kiếm người này, hi vọng có thể tìm ra hắn, tôn làm thượng khách.
Nếu quả thật có thể mời được một vị tu chân giả, đặc biệt là một tu chân giả thực lực cao thâm đến trấn giữ, vậy địa vị của Chung gia chắc chắn sẽ lên như diều gặp gió!
Cho dù không mời được người ta, chỉ cần được người nọ chỉ điểm một chút bí pháp tu chân, như vậy là cũng vô cùng tốt rồi.
Chính vì vậy, Chung Ái Dân không hề đề cập đến thần bí cao nhân đó trước mặt Tiêu Khả Thân.
Cho nên dù Tiêu Ân Cần đã đề cập đến vấn đề này, Chung Ái Dân cũng chỉ trả lời qua loa một hai câu lấy lệ, sau đó cũng không nói thêm bất kì cái gì nữa.
Tiêu Khả Thân hỏi hơn nửa ngày rồi, thấy cũng chẳng hỏi thêm được gì hữu dụng, đành buồn bã trở về.
Lúc này đêm đã khuya, hầu như không có người đi đường, bốn phía phi thường yên lặng.
Tiêu Khả Thân đi trên lối dành cho người đi bộ, trong lòng cảm thấy
lâu lắm rồi mình không được an tĩnh như vậy.
Đúng lúc này, một bóng người kì quái bỗng nhiên xuất hiện cách nàng không xa, tư thế vô cùng cổ quái hướng về phía nàng đi tới.
Không hiểu tai sao, khi vùa mới nhìn thấy bóng người này, nàng đột nhiên cảm thấy giật thót trong lòng.
Qua nhiều năm làm cảnh sát, trự giác của nàng mách bảo nàng rằng nguy hiểm cực lớn đang tới gần!
Nàng rất cảnh giác nhìn chằm chằm bóng người đó, chậm rãi móc súng lục ra, mở chốt an toàn, quát:
“Đứng yên! Hai tay ôm sau gáy! Ngồi xổm xuống đât! Nếu không ta bắn!”
Bất quá, nàng nói mấy cái này chỉ như đàn gẩy tai trâu.
Cái bóng quỷ dị đó căn bản là không thèm để ý đến sự uy hiếp của nàng, chỉ là lặng yên không một tiếng động, chậm rãi tới gần.
Bóng người tới càng ngày càng gần, Tiêu Khả Thân nhìn thấy càng ngày càng rõ ràng.
Da xanh lè, vẻ mặt cứng ngắc, mắt đỏ rực, trên người không cảm thấy tí sinh cơ nào, có chỉ là tử khí âm trầm!
“Cương thi!”
Sắc mặt Tiêu Ân Cần đại biến, kinh hô lên.
Mặc dù nàng theo chủ nghĩa vô thần, nhưng mà quái vật đáng sợ như vậy sống sờ sờ ở trước mắt nàng, nàng không thể không tin.
“Trời ạ”
Tiêu Khả Thân thì thào nói một câu, ó chút luống cuống.
Mặc dù nàng từng bắt được rất nhiều tội phạm hung ác, thận chí từng bắt được cả trọng phạm có lệnh truy nã quốc tế, nhưng gặp cương thi thì đây mới là lần đầ tiên!
Thấy cương thi đang không ngường tới gần, Tiêu Ân Cần không do dự bóp cò.
“Pằng Pằng!”
Tiếng súng vang lên, rất rõ ràng trong đêm.
Đạn bắn rất chính xác vào đầu và thân thể của cương thi, thậm chí đã găm vào thân thể của nó, nhưng nó hình như chẳng sao cả, vẫn tiến lên phía trước.
Nó không sợ đạn!
Sắc mặt Tiêu Khả Thân trong phút chốc trở nên trắng bệch, nàng đột nhiên phát hiện, chỗ dựa lớn nhất của nàng hoàn toàn chả có tác dụng gì!
“Thật sự là gặp quỷ!”
Nàng rất mất phong độ mắng một câu như vậy, cơ hồ không suy nghĩ gì cả, xoay người bỏ chạy.
Nhưng đột nhiên cương thi cũng tăng tốc, nhảy lên hai lần, liền chắn ngay trước mặt Tiêu Khả Thân, mở to cái mồm màu máu của nó.
Tiêu Khả Thân cảm thấy hô hấp của chính mình như bị đình chỉ, tim đập khẩn trương đến nỗi suýt nữa từ cổ họng nhảy ra.
Đời lão nương coi như xong hết rồi.
Trong đầu nàng bỗng nhiên xẹt qua ý niệm này.
Mắt thấy cương thi sắp cắn vào cổ Tiêu Khả Thân, đột nhiên đúng lúc này, một bóng người quỷ dị hiện ra, ôm vào phần thắt lưng Tiêu Khả Thân rồi phóng đi.
Tiêu Khả Thân cảm thấy mình như đang được cưỡi mây vượt gió, bên tai có tiếng gió vù vù, cảnh vậy bốn phía rất nhanh bị thụt lùi.
Tiêu Khả Thân không khỏi hơi hoảng sợ, không ngờ tốc dộ của con người có thể nhanh như vậy.
Bất quá, nghĩ tới việc ngay cả cương thi mình cũng gặp phải rồi, vậy thì người ta chạy nhanh như vậy cũng chẳng có gì lạ cả.
Tìm được đường sống trong chỗ chết, Tiêu Khả Thân bình tĩnh lại, bắt đầu đánh giá vị ân nhân cứu mạng này.
Người này mang mặt nạ, không nhìn thấy khuôn mặt thật, bất quá nhìn bóng lưng tựa hồ có cảm giác quen thuộc, nhưng đến lúc cẩn thận nghĩ lại thì lại không nhớ được cuối cùng mình đã từng gặp hắn ở đâu.
Kì thật, người cứu Tiêu Khả Thân đúng là Triệu Thụy.
Hôm nay hắn có việc, tử trường học đi ra, lúc mới đi qua vùng phụ cận đã nhận ra khí tức do cương thi tản mát ra, cho nên tới xem một chút.
Không ngờ lại thấy Tiêu Khả Thân gặp nạn như thế này.
Về cơ bản Triệu Thụy và Tiêu Khả Thân chẳng quen biết gì, nhưng dù sao cũng là người ở trên lầu người ở dưới lầu, cúi đầu không thấy ngẩng đầu thấy, cũng coi như là có chút quen thuộc, để Triệu Thụy trơ mắt nhìn một nữ nhân xinh đẹp như vậy bị cương thi giết chết thì quả thật hắn không làm được.
Cứu đưộc Tiêu Khả Thân, Triệu Thụy lập tức chạy như điên, căn bản không dám dừng lại.
Bởi vì, cương thi còn đang điên cuồng truy đuổi không tha ở phía sau, tựa hồ nó không muốn để cho con mồi đã dâng tận miệng mình chạy thoát.
Con Cương thi này tu vi cực kì cao thâm, không biết là đã tu luyện mấy ngàn mấy trăm năm, phi thường khó đối phó, Triệu Thụy cũng không nắm chắc có thể thắng được nó, hơn nữa Tiêu Khả Thân đang ở bên cạnh, hắn cũng không muốn bị bại lộ thân phận.
Cương thi mặc dù nhìn qua có vẻ cực kỳ cứng nhắc chậm chạp, nhưng thực ra tốc độ của nó nhanh phi thường, Triệu Thụy xuyên đường vượt chợ, phí công rất lớn mới đánh lạc hướng được nó.
Xác định mình đã đến một nơi an toàn, không thấy bóng dáng của cương thi, vậy nên Triệu Thụy thả Tiêu Khả Thân xuống rồi xoay người định bỏ đi.
“Này! Ngươi chờ một chút đã!” Tiêu Khả Thân hô to, có vẻ hơi sốt ruột, “ta còn chưa biết mặt và tên của ngươi đấy!”
Sau lớp mặt nạ, Triệu Thụy nhẹ nhàng cười cười, nếu như chính mình muốn nàng nhìn thấy dung mạo, vậy còn cần mặt nạ sao ?
Hắn cũng không trả lời, mũi chân điểm nhẹ một cái, lập tức biến mất trong bóng tối.