Ân Cần cảm giác như mình đang phải ngậm bồ hòn làm ngọt, chịu khổ không nói nên lới, rõ ràng là mình chịu thiệt, nhưng hết lần này đến lần khác không thể trách cứ người ta.
Trong lúc phẫn nộ,nàng không thể làm gì khác ngoài việc trút hết lửa giận lên thang máy:”Cái thang máy đổ nát này! Mới dùng không bao lâu đã có vấn đề rồi! Ngày mai đi làm về nhất định phải tìm người phụ trách hỏi cho rõ ràng mới được!”
“Đúng, hẳn là phải hỏi cho rõ ràng!” Triệu Thụy mỉm cười gật gật đầu phụ họa.
Tiêu Ân Cần lấy di động ra, dùng đèn chiếu lên mặt Triệu Thụy,trong lòng lại càng khó chịu,thầm nghĩ:”Cười cái gì cười?Chiếm tiện nghi của lão nương rất thoải mái có phải không ?”
“Này, ngươi có ấn chuông báo động cho cảnh sát không đấy?”
Nàng tức giận hỏi một câu.
“Ấn rồi, có lẽ một lúc nữa sẽ có người tới cứu chúng ta ra đấy.”
“Giờ chúng ta tạm thời ở đây chờ đi.”
Tiêu Ân Cần ngồi xuống sàn nhà,dựa vào tường,cảm thấy mình hôm nay xui xẻo cực độ, không những bị nhốt trong thang máy, còn bị người ta ăn đậu hủ, mà càng làm cho nàng buồn bực chính là đậu hủ này là nàng tự dâng lên cho người ta ăn.
Tiêu Ân Cần cảm giác,hôm nay đúng là ngày xui xẻo của mình.
Mặc Dù đây là nàng chủ động bổ nhào lên người Triệu Thụy, nhưng nàng cho rằng nếu lúc ấy Triệu Thụy không có mặt trong thang máy thì chuyện này đã không phát sinh.
Đương nhiên, nếu thật sự muốn truy đến đầu sỏ, món nợ này hẳn phải tính đến tên thần bí nhân đã cướp sạch viện bảo tàng của Chung Nhàn.
Nếu không phải do tên kia làm ra vụ án lớn như vậy,làm dư luận xôn xao, khiến cho cảnh sát bề bộn công việc, kì nghỉ của nàng đâu có bị mất? nàng làm sao có thể bị nhốt trong cái thang máy này,bị người ta ăn đậu hủ?
“Đúng! Đều là do tên hỗn đản đó gây họa!” Tiêu Ân Cần cắn vỡ hàm răng ngọc, đem tất cả oán niệm đều đổ xuống đầu tên thần bí nghi phạm kia,”Nếu ta mà tìm được tên đó, ta nhất định phải cho hắn nếm thử thủ đoạn của ta!”
“Này? Ngươi không sao chứ?” Triệu Thụy nghe thấy nàng đang âm thầm cằn nhằn, tưởng là do nàng quá mức khẩn trương, vội vàng hỏi.
Triệu Thụy phát hiện, nữ cảnh xinh đẹp này tựa hồ có hai nhân cách hoàn toàn bất đồng, biểu hiện bên ngoài thì vô cùng phong lưu quyến rũ, nhưng bên trong thì giống y như một tiểu thái muội, thật làm người ta tưởng rằng nàng hơi mắc chứng tâm thần phân liệt.
“Không có gì! Ta ổn!”
“Nhưng vừa rồi ta nghe ngươi nói.
Hình như ngươi muốn tìm người nào đó phải không ?” Triệu Thụy dò hỏi.
Nghe hắn hỏi vậy, trong lòng Tiêu Ân Cần tức giận lại dâng lên:”Không sai,ta muốn tìm một gã nghi phạm, chính là tên thần bí nhân đã cướp sạch viện bảo tàng Chung Nhàn.”
“A! Tin đó ta có xem qua rồi! Thật sự rất chấn động!”
“Ngươi có manh mối ư?” Tiêu Ân Cần mắt phượng nheo lại,giọng nói cũng trở nên nhỏ nhẹ, khôi phục lại vẻ quyến rũ.
“Không có.” Triệu Thụy liều mạng lắc đầu,ra vẻ chuyện này cùng mình không quan hệ, nói đùa à, án tử đó là do hắn làm ra.Hắn sao có thể cung cáp manh mối tìm chính mình cho cảnh sát?
Tiêu Ân Cần thất vọng,nói có chút tức giận.
“Hừ……Nói không chừng thủ phạn chính là ngươi!”
Triệu Thụy trong lòng cả kinh, cảm giác đưộc trực giác của nữ nhân này thật là đáng sợ, nhưng ngoài miệng thì vẫn ra vẻ vô tội nói:
“ Cơm có thể ăn tùy tiện, nhưng lời thì không thể nói lung tung.Hiện tại ,ta coi như biết tại sao rất nhiều người bên ngoài có ấn tượng không tốt đối với cảnh sát rồi…….
”
Hai người nhàm chán đấu võ mồm bên trong thang máy nhỏ hẹp.
Đúng lúc này, bên ngoài có người bắt đầu đập vào thang máy.
“Này! Bên trong có ai không?”
“Có!Có hai người!” Tiêu Ân Cần lớn tiếng vội vàng trả lời, nàng cũng không muốn tái nán lại bên trong cái thang máy này.
“Tốt! Chúng ta sẽ lập tức cứu các ngươi ra!” Người bên ngoài lớn tiếng an ủi.Sau đó bắt đầu ba chân bốn cẳng đi cậy cửa thang máy.
Một lúc sau,cửa thang máy bị ậy ra,một sợi dây được thả xuống,đem hai người kéo lên.
Đứng ở bên ngoài thang máy là bảo an cùng với người phụ trách.Bọn họ nghe được tiếng chuông báo động nên vội vàng chạy tới cứu viện.
Tiêu Ân Cần rất bất mãn chỉ trích bọn họ,chất vấn bọn họ tại sao thang máy chất lượng lại kém như thế,dùng chưa bao lâu mà đã xảy ra sự cố lớn như vậy, vừa rồi thiếu chút nữa thì đã xảy ra tai nạn chết người.
Thấy vị cao cấp nữ cảnh quan này tức giận như vậy, tiểu khu bảo an và phụ trách vội vàng tươi cười đầy mặt,không ngừng gật đầu nhận sai, tỏ vẻ rằng mình sẽ nhanh chóng đem vấn đề này giải quyết vĩnh viễn.
Tiêu Ân Cần phát tiết xong xuôi,cảm giác chính mình đã bớt giận, lúc này mới buông tha cho người phụ trách,trở về nhà.
Triệu Thụy kì thật chưa nói cái gì, cảm giác được hành trình đầy hương diễm trong thang máy này thực ra không tồi!
Về đến nhà,gọi điện cho Tôn Tiểu Lan,hỏi nàng tình hình thực tập tại Bắc Giang bệnh viện thế nào.
Tôn Tiểu Lan nói rất ấp úng,tựa hồ có chút khó khăn, có thể còn muốn chờ một thời gia.
Triệu Thụy trong lòng cảm thấy kì quái, ngữ khí của Tôn Tiểu Lan nghe có vẻ như có cái gì đó khó nói, nhưng khi muốn hỏi thì nàng lại nhất định không chịu nói.
Triệu Thụy không thể làm gì khác ngoài bỏ cuộc,nhưng trong lòng giống như đeo đá,không bỏ được.
Ngủ một đêm tại công ngụ, sáng sớm hôm sau, Triệu Thụy phải tới trường học,không nghĩ tới,tại thang máy lại đụng phải Tiêu Ân Cần đang chuẩn bị đi làm.
Tiêu Ân Cần chỉ là thản nhiên nhìn hắn một cái ,sau đó xoay người đi tựa như chưa từng nhìn thấy hắn.
Tao ngộ trong thang máy đêm qua thật sự đối với nàng mà nói là đả kích quá lớn,khiến lòng nàng tồn tại khúc mắc.
Triệu Thụy thì trong lòng rõ ràng như gương sáng,chỉ cười cười,cũng không để tâm.
Vốn tưởng rằng chuyện này chỉ là một vấn đề nho nhỏ,rất nhanh sẽ qua đi, không ngờ rằng,mọi chuyện trong thang máy phát sinh đêm qua đã bị camera giám sát ghi lại đầy đủ.
Mà càng trùng hợp là, bảo an giám sát camera có một người thân làm phóng viên tại tòa soạn báo Hoa biên tin tức.
Sau khi vô ý biết được chuyện này,vị hoa biên phóng viên này vui mừng khôn xiết,coi như chí bảo,vội vàng đem chuyện này sửa sang lại một chút,hơn nữa còn dùng trí tưởng tượng phong phú của mình,thêm mắm thêm muối,nên
Một bản tin chứa đựng tình cảm mãnh liệt dạt dào từ đó sinh ra.
Cuối cùng,phóng viên này đã đem bài đăng báo,trên đầu còn có một tiêu đề cực kỳ hấp dẫn,đạt được hiệu quả có thể so sánh với việc điểm nhãn cho rồng.
“Nữ cảnh quan xinh đẹp nhất Bắc Giang xuân tình bộc phát,cùng một thanh niên không biết tên diễn màn tình cảm mãnh liệt trong thang máy!”
Khi nhìn thấy tin này, Tổng biên tập tòa soạn cảm thấy rất có lực hấp dẫn,bèn đưa nó lên trang đầu.
Càng trùng hợp chính là, tổ Đặc cần cũng có một cảnh viên vốn là một đọ giả trung thành của hoa biên tin tức, sau khi xem được tin này cảm thấy kinh hãi, vội vàng mang về phòng làm việc cùng đồng sự thưởng thức.
Khi mọi người ở tổ Đặc cần xem xong hết tin này thì đều trợn mắt há hốc mồm,ngây ra như phỗng, hơn nửa ngày sau mới tỉnh lại,quát lên.
“Waaaaaaa! Không thể nào! Không ngờ ngay cả đậu hủ của thủ trưởng cũng dám ăn! Thực sự là không nhịn được a! Tuy gặp qua kẻ không sợ chết nhiều rồi, nhưng chưa từng thấy kẻ nào như vậy a!”
“Đồ đần, không phải là ăn đậu hủ, mà là thủ trưởng chủ động nhào vào lòng người ta!”
“A! người này quả nhiên rất đẳng cấp rồi! Ngay cả thủ trưởng của chúng ta cũng có thể đối phó!”
“Thần tượng của ta! Thật sự là thần tượng a, có thể đối phó được với thủ trưởng vậy nhất định phải là tình thánh a!”
Trong lúc mọi nười còn đang phục sát đất Triệu Thụy, Tiêu Ân Cần nghe thấy tiếng ồn ào bên ngoài nên từ trong phòng làm việc đi ra.
Ánh mắt lạnh lùng quét một lượt, Tiêu Ân Cần tức giận hỏi:”Chuyện gì mà ồn ào vậy, không biết bây giờ đang là giờ làm à?”
Chuyện xảy ra trong thang máy đêm qua khiến cho tâm tình nàng vô cùng tồi tệ, vẫn buồn bực cho đến bây giờ.
Mấy tên cảnh viên vẻ mặt quỷ quỷ nhạc nhạc liếc nàng một cái, cười khan một tiếng, đem tờ báo lặng lẽ giấu sau lưng.
Mọi người đều thấy được.
Bây giờ Tiêu Ân Cần tâm tình thật sự rất tồi tệ, nếu để nàng nhìn thấy tin tức này, không nổi giận đến sấm rung chớp giật mới quái!
Tiêu Ân Cần ra tay ác độc cuồng bạo thế nào, bọn họ đều đã tự mình thể nghiệm qua, vì thế lúc này không ai nguyện ý châm ngòi cho quả bom.
Bất quá, Tiêu Ân Cần vô cùng nhạy cảm.
Thấy thủ hạ sắc mặt có vấn đề, lại thấy có người đang lén lú cất giấu cái gì đó, phượng nhãn nheo lại, trên mặt hiện lên một nụ cười vô cùng quyến rũ.
“Ân? Tiểu Lý? Ngươi đang cầm cái gì vậy ?”
Trong phút chốc cảnh viên tên Tiểu Lý kia thân thể cứng đờ, cố nặn ra một nụ cười khó coi, nói lắp bắp:”Thủ … Thủ trưởng, ta chả cầm cái gì cả.”
“Không có gì? Không có gì sao ngươi giấu tay sau lưng làm gì? Ân? Chả lẽ ngươi… có cái gì đó không thể cho ta xem?” Tiêu Ân Cần cười càng tươi, ánh mắt ôn nhu như thu thủy nhẹ nhàng liếc qua.
Nhưng là, khi tiểu Lý nhìn thấy đôi mắt ấy, sau gáy lại đổ mồ hôi.
Mặ dù mới gia nhập tổ Dặc cần không lâu, nhưng hắn phi thường hiểu rõ, thủ trưởng cười càng quyến rũ ,càng hấp dẫn, vậy có nghĩa là một lúc nữa nàng phát điên lại càng kinh khủng.
Cân nhắc lợi hại xong, tiểu Lý vô ùng thức thời đem tờ báo ra, sau đó nói rất thành thật:”Thủ trưởng, ta sợ ngươi chịu đả kích nên không muốn cho ngươi xem tin tức này thôi.”
“Đả kích? Đả kích gì chứ? Hừ,nhiều năm rồi, sóng to gió lớn gì mà ta chưa từng trải qua,còn cái gì có thể đả kích ta?”
Tiêu Ân Cần khinh thường hừ một tiếng, một tay vớ lấy tờ báo, sau đó bắt đầu đọc.
Lúc đầu, sắc mặt nàng rất bình thường,bất quá khi xem được một nửa, lông mày nàng dựng đứng,mặt chuyển thành màu xanh.
Lúc đọc hết cái tin này, nàng đã tứ giận đến mức mặt đỏ bừng, mắt phượng hung quang bắn ra, bộ ngực cao vút không ngừng phập phồng.
Mọi thành viên tổ Đặc cần sắc mặt đại biến, vô cùng hoảng sợ chạy ra xa, bởi vì bọn họ đều biết, đây là dấu hiệu trước khi thủ trưởng nổi cơn lôi đình.
“Này…… Tên hoa biên phóng viên đáng chết này!Dám nói bậy bạ không kiêng nể gì cả! Lão nương quyết không để yên cho ngươi!” Sau một hồi lâu, Tiêu Ân Cần cuối cùng hét lên một tiếng, xé tan tờ báo, sau đó vỗ cái bàn một cái.
“Rầm” một tiếng, bị Tiêu Ân Cần đập một phát toàn lực, cái bàn sập mất một khối, một dấu bàn tay rõ ràng xuất hiện trên cái bàn.
Thành viên tổ Đặc cần nhìn nhau, trong lòng thầm kêu lên nguy hiểm thật, cái vỗ này nếu đập lên người mình chỉ sợ trầy da tróc thịt, gãy xương ,trong lòng âm thầm cảm thấy may mắn vì đã bảo trì khoảng cách an toàn với thủ trưởng.
Ở trong phòng làm việc phát tiết xong,Tiêu Ân Cần cảm thấy làm vậy cũng vô dụng, vì vậy nàng tìm số điện thoại của hoa biên tiểu báo,gọi tới.
Ai ngờ, tên phóng viên đó rất là cây ngay không sợ chết đứng trả lời:”Chúng tôi không hề … viết bậy viết bạ gì cả! Chúng tôi có camera giám sát làm chứng!”
Tiêu Ân Cần đầu tiên là sửng sốt, sau đó lập tức nghĩ tới camera trong thang máy, chỉ sợ là toàn bộ chuyện xảy ra giữa mình và Triệu Thụy ngày hôm qua đã bị camera ghi lại.
Trong lòng nàng không khỏi hối hận đến cực điếm, tại sao lúc ấy lại không nhớ đến chuyện này để đem đoạn băng ghi lại đó toàn bộ xóa đi.