Đối với những lễ nghi này Chung Ái Dân chỉ mỉm cười, không có ý kiến gì với màn tâng bốc này, chỉ hỏi xem những người đang phải xếp hàng ngoài là sao.
Chung Nhàn vội đáp:”Triển lãm hôm nay vô cùng quan trọng, nếu cho quá nhiều người vào thì sẽ không tiện, mà lại còn gây ảnh hưởng với ngài.
Ta định một lát nữa mới cho bọn họ vào, như vậy ngài sẽ không bị quấy rầy.
Chung Ái Dân không vui, nhíu mày nói:”Làm như vậy thật là không hay.
Bên ngoài trời nắng lớn như vậy, mọi người sẽ rất khó chịu đó.
Miệng lưỡi vốn đáng sợ, chuyện này nếu truyền ra ngoài sẽ gây ảnh hwngr không tốt tới tập đoàn Việt Tú, tới danh dự của Chung gia! Ngươi hãy mau để cho các khách thăm quan vào trong đi.
Viện bảo tàng của ngươi lớn như vậy, sẽ không gây ảnh hưởng gì đâu.
Chung Ái Dân ra lệnh, Chung Nhàn nào dám không nghe, luôn miệng vâng dạ, sai đám nhân viên mở cửa cho khách thăm quan đi vào.
Triệu Thuỵ cũng nhân đó mà tiến vào cùng đoàn người.
Các cổ vật đang được trưng bày trong viện bảo tàng Chung Nhàn quả thực đều là tinh phẩm, mỗi vật đều có giá trị cực lớn, không biết hắn làm thế nào mà có được.
Trong đó đặc biệt có một khối ngọc phỉ thuý được điêu khắc thành hình cây cải trắng.
Cây Phỉ Thuý Bạch Thái này rõ là do một nhà điêu khắc nổi tiếng tạo ra, hoa văn rõ ràng, ánh sáng rực rỡ, diêu khắc vô cùng tinh xảo, nhìn từ xa trông rất sống động, rõ ràng là một kiện hi thế chi bảo.
Chung Ái Dân hết sức yêu thích bảo vật này, dừng lại ngắm một lúc lâu.
Bởi vì đại ca Chung Viễn của hắn cũng thích chơi đồ cổ nên nếu có thể đem được một bảo vật như vậy về thì hắn nhất định sẽ rất vui.
Chung Nhàn là người giỏi đoán ý , vừa thấy biểu hiện trên mặt Chung Ái Dân là biết hắn đã động tâm, liền cười nói:”Chung phó tổng rất thích bảo vật này sao? Nếu ngài thích thì lát nữa ta sẽ tặng cho ngài.”
Sự biết điều này khiến Chung Ái Dân rất hài lòng, nhưng hắn vẫn phất tay nói:’Kh ông được, không được.
Vật này vô cùng quý giá, ta tuyệt đối không thể nhận không như vậy được.
ngươi cứ nói theo giá thị trường đi, chút tiền đó Chung gia chúng ta có thể trả.”
Chung Nhàn vội vàng cười đáp ứng, trong lòng thầm vui sướng.
Vừa có thể kiếm tiền, vừa có thể lấy lòng Chung Ái Dân, chuyện tốt như vậy sao có thể không làm?
“Vậy ta sẽ lập tức đem Phỉ Thuý Bạch Thái tứi chỗ ngài?” Hắn vồn vã hỏi.
‘Không cần gấp như vậy, chờ khi hai ngày triển lãm kết thúc hãy đem tới chỗ ta cũng được.
Hệ thống an ninh ở viện bảo tàng của ngươi vốn nổi tiếng an toàn, hẳn là không ai có thể trộm đồ ở đây chứ?”
“Về vấn đề này thì ngài cứ yên tâm, tuyệt đối không ai có thể trộm đồ trong viện bảo tàng này!” Trên mặt Chung Nhàn lộ ra một tia đắc ý và ánh mắt kiêu ngạo.
Khi hắn còn trẻ thì không chỉ có trộm mộ mà đôi khi còn trộm đồ từ các viện bảo tàng hoặc danh thắng.
Chỉ là khi đó lực lượng bảo vệ còn ít, mà đối với cổ vật cũng không coi trọng.
Hơn nữa tài nghệ cuẩ hắn cũng khá cao nên chưa từng bại lộ.
Bởi vì có kinh nghiệm từ xưa nên Chung Nhàn rất rõ các mánh khoé trộm cắp, đề phòng rất cẩn thận.
Viện bảo tàng tư nhân này thành lập đã nhiều năm nhưng cho tới giờ vẫn không ai có thể trộm được bảo vật gì.
‘Vậy là tốt rồi!” Chung Ái Dân gật gật đầu, dời bước đi thăm khu vực khác.
Hắn vừa rời đi thì Triệu Thuỵ đang đứng lẫn trong đoàn người thăm quan tới trước Phỉ Thuý Bạch Thái.
Xướng ngôn viên của viện bảo tàng nói đến văng cả nước miếng, hết lời tán dương khối Phỉ Thuý Bạch Thái đến tận mây xanh, khiến các khách thăm quan phải rung động, hai mắt toả sáng.
Triệu thuỵ cũng bị hấp dẫn đến dứng xem bên ngoài lớp kính chống đạn.
Đang quan sát tỉ mỉ thì hắn đột nhiên cảm nhận được một tia linh lực nhàn nhạt phát ra từ bên trong khối Phỉ Thuý Bạch Thái.
Luồng linh lực này rất yếu ớt,hơn nữa chỉ loé lên rồi biến mất, rất khó phát hiện.
Nhưng mà Triệu Thuỵ cũng đã xá định được bên trong khối Phỉ Thuý Bạch Thái này nhất định có chứa một thứ không tầm thường.
Hắn ngưng tụ linh lực rồi phát tán ra ngoài, cẩn thận dò xét khối ngọc.
Song làm cho hắn kinh hãi là bên trong khối ngọc tựa như có một sức mạnh vô hình ngăn cản cảm giác của hắn, khiến hắn không thể nào xâm nhập.
“Bên trong đó đang cất giấu vật gì mà có thể ngăn cản cảm giác của ta?”
Triệu Thuỵ bị sự tò mò kích thích, hắn nhìn chằm chằm vào khối Phỉ Thuý Bạch Thái, nhẹ nhàng cười:”Hi vọng bên trong đó có đồ tốt, đừng để đêm nay phải đi một chuyến vô ích.”
Đi một vòng quanh viện bảo tàng, khi đã có hiểu biết sơ bộ về hệ thống an ninh, Triệu Thuỵ liền đi ra ngoài với thạch Cảnh Lam.
Thạch Cảnh Lam dẫn đường, hai người đi chơi.
Đi một vòng lớn, xem hết mọi nơi mới trở về Bắc Giang.
Đúng bảy giờ tối, Hoàng Vĩ đến đúng hẹn mời Triệu Thuỵ đi ăn cơm.
Sau khi ăn xong, Triệu Thuỵ đi thẳng ra ngoài tiểu khu thuê nhà trọ mà không quay về túc xá.
Buổi tối hắn có việc mà ở lại túc xá thì sẽ rất bất tiện.
Bắc Giang là một thành phố lớn phồn hoa, sinh hoạt ban đêm cũng rất phong phú, hơn nữa bây giờ mới là đầu thu, nhiệt độ ban đêm cũng khá ấm nên đến hai giờ đêm cả thành phố mới dần dần yên lặng.
Triệu Thuỵ kiên nhẫn đợi đến khi hầu hết cư dân đã ngủ say mới xuất phát đến viện bảo tàng tư nhân Chung Nhàn dưới sự che chở của bóng đêm.
Đứng trên mái nhà của một toà nhà cao nhất ở phía đông viện bảo tàng, Triệu Thuỵ đưa mắt quan sát.
Trong đêm tối, viện bảo tàng như một con cự thú ẩn mình, sẵn sàng ăn thịt bất cư tên trộm cắp nào muốn xông vào.
Trên thực tế, viện bảo tàng này vốn nổi tiếng về an ninh, cũng đã làm vài tên trộm nổi danh phải thất thủ.
Nhưng cho dù hệ thống an ninh có cẩn thận hơn nữa thì cũng chẳng có mấy tác dụng với Triệu Thuỵ.
Hắn điểm mũi chân một cái, thân thể như một chú chim lớn, vượt qua khoảng cách mấy chục thước, đáp xuống nóc viện bảo tàng.
Tâm ý vừa động, chân khí như ngọn lửa màu xanh đã tuôn ra từ năm ngón tay hắn.
Ngồi xổm xuống, năm ngón tay khép lại, cắm vào mái nhà.
Mái nhà làm bằng bê tông cốt thép mà cũng bị hắn xuyên qua dễ dàng như xuyên qua đậu hũ.
Hắn dùng lực khoét mạnh một cái, một khối bê tông cốt thép đã bị bóc đi, để lộ ra một cái lỗ đủ cho một người chui vào trên nóc nhà.
Triệu Thuỵ nhảy qua lỗ xuống đất, nhẹ nhàng như một sợi lông, không hề có tiếng động, càng không có ai phát hiện ra.
Hắn chọn một góc độ rất tốt, đúng vào góc chết của camera hồng ngoại.
Hắn quan sát bốn phía rồi tập trung vào Phỉ Thuý Bạch Thái.
Đang chuẩn bị phá huỷ các camera xung quanh phá huỷ, lấy Phỉ Thuý Bạch Thái rồi lập tức rời đi.
Ngay lúc này thì có ba bóng đen bí ẩn xuất hiện trong mắt hắn.
Ba ngườinày ặc áo đen, mặt cũng dùng mặt nạ che lại, chỉ để lộ hai con mắt, trên lưng mỗi người mang theo một cái túi, trong đó có một người mang theo máy tính.
Ban đầu Triệu Thuỵ thấy ngạc nhiên, khắp nơi trong viện bảo tàng có camera hồng ngoại, ba người này làm sao mà lại có thể nghênh ngang đi lại như vậy?
Nhưng mà nghĩ lại thì cũng dễ hiểu, ba người này có thể là kẻ trộm chuyên nghiệp, có lẽ trước khi tiến vào đã xâm nhập được hệ thống an ninh, che đi các camera.
Tình thế biến đổi, Triệu Thuỵ bỏ qua chủ ý ban đầu mà lại ẩn mình như một bóng ma, lặng lẽ quan sát hành động của ba người.
Triệu Thuỵ ẩn nấp rất kĩ, cứ như là hoà mình vào bóng đêm nên ba tên trộm cũng không thể phát hiện.
Ba tên trộm như đã xác định được mục tiêu từ trước, tiến thẳng đến nơi trưng bày Phỉ Thuý Bạch Thái, trên đường không hề dừng lại.
Bọn họ nhanh nhẹn mở khoá điện tử, giải trừ hệ thống cảnh báo, sau đó lấy ra Phỉ Thuý Bạch Thái, nhét vào một cái túi.
Triệu Thuỵ mặc dù rất muốn có Phỉ Thuý Bạch Thái cũng vẫn rất bình tĩnh, đợi đến khi ba người đã lấy được bảo vật mới hành động, chuẩn bị bí mật lại gần đánh ngất ba tên trộm, sau đó đoạt lấy bảo vật.
Trong viện bảo tàng cực kỳ yên tĩnh, chỉ thỉnh thoảng có tiếng hô hấp của ba tên trộm chuyên nghiệp.
Triệu Thuỵ vừa vận chân khí thì trong đầu nổi lên một điểm báo động, vội vàng trở về chỗ cũ.
Đúng lúc đó thì từ phía đông, một đạo kiếm quang bay nhanh như chớp, mang theo uy thế kinh người, xé rách màn đêm, chỉ trong nháy mắt đã chém qua người ba tên trộm.
Ba tên trộm còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì thân thể đã bị chém thành hai đoạn.
Trên mặt bọn chúng mang theo sự kinh hãi cực độ và thần sắc khó tin ngã ra đất mà chết.
Cái túi đen chứa Phỉ Thuý Bạch Thái cũng rơi xuống đất, lăn ra xa.
Sau khi dễ dàng chém chết ba tên trộm, kiếm quang mang theo âm thanh phá không lượn một vòng tròn lớn rồi mới dừng lại, trôi nổi giữa không trung một cách kiêu ngạo.
Cây phi kiếm này dài khoảng ba thước, toàn thân loé ra kiếm quang màu đỏ, hàn khí bức người kiến cho người ta phải khiếp sợ.
Triệu Thuỵ cảm thấy chấn động, không ngờ hành động trộm đồ đêm nay lại có iều tình tiết phức tạp như vậy nảy sinh.
Lòng cảnh giác của hắn tăng cao, cả cơ thể căng lên, tiến vào trạng thái chiến đấu.
Ngự kiếm giết người! Đây là tuyệt kỹ mà chỉ có tu chân kiếm phái mới có.
Nơi Bàn Luận http://tangthuvie/forum/showthread.php?t=31328
nơi đăng ký dịch Thần ma chi mộ : http://tangthuvie/forum/showthread.php?t=31078
anh em bàn luận nhiều vào nha , để mình có động lực làm việc
Dạo Này nhóm Biên Dịch TTL rất bận , The Joker huynh thì đi công tác , hiện nay thiếu Người Biên Dịch mong bằng hữu nào thấy truyện hay xin tham gia biên dịch cùng.Hòng Đẩy nhanh tiến độ