"Vậy mẹ còn không cảm ơn con, tìm cho mẹ người con trai tốt như thế?"
Phùng Quyên trách cậu: "Xem con đắc ý kìa. Cũng không biết Tiểu Tinh người ta nhìn trúng con cái gì?"
"Đương nhiên là nhìn trúng mặt con." Lâm Lạc nói đùa.
Phùng Quyên lại dí vào trán cậu: "Con chính là tự luyến đi, con coi như đẹp, vậy còn không phải gen mẹ tốt?"
"Chính xác chính xác, đều là gen mẹ tốt."
Hai mẹ con nói cười vài câu, cười đùa xong, Lâm Lạc lại nhào vào lòng Phùng Quyên, ôm lấy eo bà cọ cọ, chân thành nói:
"Mẹ, cảm ơn mẹ."
Là Phùng Quyên cho cậu độ ấm thuộc về gia đình, là Phùng Quyên cho cậu trải nghiệm cảm giác tình mẹ.
Tinh Ngộ cho cậu tình yêu, Phùng Quyên thì cho cậu mái nhà.
Mũi Lâm Lạc cay cay, giọng nói hiện rõ rầu rĩ trong lòng Phùng Quyên: "Mẹ thật tốt."
Phùng Quyên sờ tóc Lâm Lạc, bắt đầu nhắc nhở: "Ra ngoài vẽ, phải chăm sóc mình cho tốt, có chuyện đừng tự mình chống đỡ, tay con không tiện, tìm Tiểu Tinh giúp đỡ, mẹ thấy cậu ấy là người đàn ông đáng dựa vào."
"Mẹ tuổi cao, chăm sóc không được con bao lâu nữa."
"Về sau con sống thật tốt với Tiểu Tinh" Phùng Quyên sờ mặt Lâm Lạc "Con tuổi còn nhỏ, nhưng cũng là đàn ông rồi, phải có trách nhiệm với tình cảm."
"Đừng chần chừ, tới lúc đó nếu như con có lỗi với Tiểu Tinh người ta, mẹ sẽ không tha cho con."
Lâm Lạc bất mãn nhíu mày: "Sao lại là con có lỗi với anh ấy, mẹ không có chút niềm tin nào với con trai mẹ à? Nhỡ đâu là anh ấy có lỗi với con thì sao?"
"Tiểu Tinh người ta không thể có lỗi với con" Phùng Quyên nói "Con xem người ta có thân phận gì, nếu như không phải nghiêm túc với con, cậu ấy có thể chọn con à?"
Lâm Lạc bĩu môi: "Vậy con cũng rất nghiêm túc đó."
"Nghiêm túc là tốt nhất." Phùng Quyên thu dọn xong đồ cho Lâm Lạc, căn dặn cậu sớm nghỉ ngơi.
Tinh Ngộ là người sắp 30, thế mà bị câu này của Phùng Quyên nói cho tay chân luống cuống.
Anh cúi đầu nhìn Lâm Lạc, trên mặt Lâm Lạc treo nụ cười, trong mắt lại phản chiếu khuôn mặt mình, giống như trong mắt cậu chỉ nhìn thấy một mình mình.
Mà trên thực tế cũng không khác cho lắm.
Thế giới của Lâm Lạc rất đơn giản, vẽ tranh, mẹ, anh.
Trong lòng Tinh Ngộ mềm mại, cũng không biết Lâm Lạc là làm sao làm rõ cho mẹ cậu nhanh như thế, cũng không nghĩ rằng Phùng Quyên sẽ dễ dàng tiếp nhận cậu như vậy.
Tinh Ngộ có chút xấu hổ với phỏng đoán lúc trước của mình.
Anh xoa tóc Lâm Lạc một cái, cười nói: "Hơn nữa Nặc Nặc còn chưa đủ tuổi kết hôn nữa."
Đàn ông phải 22 tuổi mới có thể kết hôn, Lâm Lạc còn chưa đầy 20.
Nếu như hai người muốn nhận giấy chứng nhận, còn phải đợi hơn 2 năm nữa.
"Chính xác chính xác" Lâm Lạc cười hi hi nói "Đợi em tròn 22 thì đã năm tư rồi."
"Dứt khoát đợi tốt nghiệp, sau lễ tốt nghiệp thì làm hôn lễ."
Người mấy chục tuổi rồi, Lâm Lạc không có gì xấu hổ hết.
Phùng Quyên cũng chỉ thuận miệng nói, trêu xong thì không truy hỏi nữa, ngày tháng của người trẻ tuổi vẫn là phải để người trẻ tuổi tự mình trải qua, bọn họ vui là được.
Bà cũng lớn tuổi rồi......cứ thưởng thụ cuộc sống của mình thật tốt là được.
"Ăn sáng chưa, nếu chưa thì vào cùng ăn?" Phùng Quyên hỏi.
Tinh Ngộ nhìn đồng hồ: "Cháu ăn rồi. Thời gian không sớm nữa, phải nhanh chóng đi tập trung, nếu không sẽ không kịp."
"Con chưa ăn." Lâm Lạc nói "Mẹ, mẹ mau làm cho con, con ăn trên đường."
Phùng Quyên bất đắc dĩ vào phòng bếp làm bữa sáng cho cậu.
Lâm Lạc buổi sáng thức dậy, chỉ cào tóc, rửa mặt, đánh răng, tới quần áo còn chưa thay nữa.
Khoảng thời gian này cậu quen để Tinh Ngộ hầu hạ mình, vì vậy kéo Tinh Ngộ tới phòng mình, bảo người đàn ông mặc quần áo cho mình.
Cởi quần áo ngủ, đổi sang quần áo mùa xuân, áo hoodie nâu đơn giản cộng thêm quần bò, mặc lên người thiếu niên, có luồng hơi thở thanh mát khoan khoái.
Mặc quần áo xong, cậu chạy tới cửa, chỉ đôi giày mình muốn đi nói: "Đôi này."
Tinh Ngộ quen thuộc quỳ gối xuống, nâng chân Lâm Lạc, đeo tất cho cậu, đi giày, thắt dây giầy.
Lúc Phùng Quyên từ phòng bếp ra, vừa lúc nhìn thấy cảnh này.
Phùng Quyên ngạc nhiên há miệng.
Tuy rằng biết Tinh Ngộ là một người đàn ông tốt đáng dựa dẫm, biết hai người cảm tình tốt, đoạn thời gian này quá nửa là Tinh Ngộ chăm sóc Lâm Lạc.
Nhưng biết là một chuyện, tận mắt thấy lại là chuyện khác.
"Này, bữa sáng của con." Phùng Quyên đi ra, đưa hộp đồ ăn dùng một lần "Trên đường nhớ ăn, buổi sáng không thể không ăn, không tốt cho cơ thể."
"Biết rồi ạ." Lâm Lạc cười nói.
Phùng Quyên liếc Tinh Ngộ trên đất, khoé môi không nhịn được cong lên, lại quở trách Lâm Lạc:
"Bao lớn rồi, tay bị thương chứ lại không phải tàn phế, tới giày cũng phải người khác đi cho, xem thói quen của con kìa."
"Được rồi." Đi giày xong cho Lâm Lạc, Tinh Ngộ đứng dậy "Đi thôi, thời gian không sớm nữa, buổi sáng còn hơi tắc đường, đừng để không kịp."
Lâm Lạc đứng dậy theo, hai người cùng chào tạm biệt với Phùng Quyên.
Phùng Quyên đứng ở cửa, đưa mắt tiễn đưa hai người rời đi.
Sau khi vào thang máy, Phùng Quyên lại đi tới cửa sổ, đưa mắt nhìn hai người lên xe, cho tới khi ô tô biến mắt trong tầm mắt, Phùng Quyên mới thu hồi ánh mắt.
Phùng Quyên vừa vui vừa lo, vui là hai người tình cảm tốt như thế, lo là không biết tương lai sẽ thế nào.
Tinh Ngộ thì là người sắp 30, đủ trầm ổn, nhưng Lâm Lạc nhỏ như thế, tâm không vững, không biết chừng sau này sẽ thế nào nữa.
Nghĩ một lúc bà lại cười lắc đầu: Con cháu tự có phúc của con cháu.
Bèn không nghĩ nhiều nữa.
Tập thể lớp đặt vé máy bay, buổi sáng 9 giờ tập hợp ở sân bay, 11 rưỡi bay, dự kiến thời gian đầy đủ.
Tinh Ngộ mua vé cùng với lớp Lâm Lạc, nhưng chỗ ngồi không cùng nhau, bởi vì Lâm Lạc là mua cùng với bạn học trong lớp.
Có điều sau khi lên máy bay, Tinh Ngộ và bạn học cạnh Lâm Lạc đổi vị trí, hai người cứ thế vẫn ngồi với nhau.
Đối với sự xuất hiện của Tinh Ngộ, bạn học trong lớp âm thầm phỏng đoán sôi nổi.
Bọn họ sớm đã biết quan hệ của Lâm Lạc và Tinh Ngộ tốt, nhưng rốt cuộc là quan hệ gì, ai cũng không biết.
Tuy rằng kí túc xá của Lâm Lạc và lớp trưởng đều nói bọn họ đang qua lại, nhưng phần lớn bạn học không tin.
Tinh Ngộ là người như thế nào, Lâm Lạc là người như thế nào, hai người này sao có thể qua lại?
Có điều, trên đường sau khi Lâm Lạc ngủ, Tinh Ngộ ấn đầu Lâm Lạc lên vai mình, còn thuận tiện hôn lên trán Lâm Lạc.
Phần lớn mọi người đều hít một ngụm khí lạnh, cuối cùng tin cách nói khó bề tin tưởng kia.
Xem ra Lâm Lạc thật sự qua lại với Tinh Ngộ!
1 giờ chiều, máy bay hạ cánh, mọi người ngồi xe bus, trải qua một đoạn đường dài, cuối cùng tới nhà trọ dự định khoảng 5 giờ.
Chỗ bọn họ ở là giường ghép, gần mười người ngủ trên chiếu tatami.
Lâm Lạc không ngủ cùng bọn họ, đặt chung phòng với Tinh Ngộ, hai người cùng ở.
Vừa vào phòng, Lâm Lạc liền mệt lả ngả đầu xuống giường.
"Mệt quá." Cậu hướng lên trần nhà.
"Thế đã mệt rồi?" Tinh Ngộ bỏ hành lí xuống, đi tới bên giường, ngồi cạnh Lâm Lạc.
Giường lớn mềm mại vừa ngồi liền lún xuống.
Tinh Ngộ nắm tay phải của Lâm Lạc, bởi vì không hoạt động, tay phải của Lâm Lạc lạnh cóng.
Tinh Ngộ nhẹ nhàng nắm cổ tay cậu xoa xoa, nhíu mày nói: "Tay của em vẫn phải hoạt động nhiều vào mới có thể hồi phục tốt được."
Lâm Lạc quay đầu nhìn Tinh Ngộ, hỏi một đằng trả lời một nẻo kéo cổ áo: "Em hơi nóng."
Thành phố Vân Hải nóng hơn so với Bắc Kinh, quần áo lại không giảm bớt, nóng là đương nhiên.
"Muốn cởi?" Tinh Ngộ hỏi.
Lâm Lạc gật đầu, vươn tay ra với người đàn ông.
Tinh Ngộ lại nói: "Bây giờ đã là buổi tối, đợi chút nữa sẽ mát, bây giờ ít nhiều chênh lệch nhiệt độ, cởi ra sẽ lạnh."
"Em muốn cởi." Bản tính đứa trẻ của Lâm Lạc dường như được giải phóng ở chỗ Tinh Ngộ, ánh mắt đen láy nhìn Tinh Ngộ, hết lòng tin rằng Tinh Ngộ nhất định sẽ dung túng tính tình của cậu.
Tinh Ngộ đương nhiên thoả hiệp.
"Đợi chút nữa lúc lạnh phải mặc thêm." Tinh Ngộ nói "Tí nữa còn phải ra ngoài ăn cơm."
Lâm Lạc gật đầu.
Tinh Ngộ lúc này mới giúp Lâm Lạc cởi áo khoác.
Cởi áo khoác xong, bên trong chỉ còn lại một chiếc áo, hiện rõ thân hình nhỏ gầy của thiếu niên.
Lâm Lạc lại rất bá đạo kéo cổ áo người đàn ông hôn tới.
Tinh Ngộ bị lôi tới cơ thể không vững, chống tay lên giường, sợ không cẩn thận đè tới tay Lâm Lạc.
Trao đổi một cái hôn thân mật, Lâm Lạc cọ chóp mũi người đàn ông, cười nói: "Ra ngoài ăn cơm cái gì, ăn anh."
Từ khi tay Lâm Lạc bị thương, hai người không thân mật nữa.
Đều đã hơn một tháng rồi, là thời gian mặn nồng — chỉ là thời kì mặn nồng này hơi dài, từng giây từng phút đều muốn dính với đối phương, mỗi ngày hôn hôn sờ sờ ôm ôm, lại chỉ có thể ăn chay.
Lâm Lạc ăn chay tới độ sắp không chịu được.
Không dễ dàng tháo thạch cao, hai người lại ở cùng nhau, thiên thời địa lợi nhân hoà, không có gì có thể ngăn cản cậu nữa.
Tinh Ngộ nhéo cằm Lâm Lạc đẩy cậu ra:
"Không được."
"Tinh Ngộ......" Lâm Lạc bất mãn, giống như mèo dán tới cọ lên người anh "Tay em khỏi rồi."
"Khỏi rồi còn bảo anh mặc quần áo đi giày cho?"
"......" Lâm Lạc bị chặn không nói nổi.
Lúc này Chu Tích Duyệt ở bên ngoài gõ cửa: "Lâm Nặc, Lâm Nặc, đừng lề mề nữa, mau ra ăn cơm!"
___________________________________
Tác giả có lời muốn nói:
......Hôm nay chỉ có một lần cập nhật, sắp hoàn rồi, rất kẹt
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT