"Con có phải lại đang oán mẹ trong lòng?" Mẹ Tinh nói "Oán mẹ đánh con."

"Con chính là như thế, trong lòng có gì miệng cũng sẽ không nói."

Tinh Ngộ nói: "Con không nói, chỉ là cảm thấy không cần thiết. Con cảm thấy cần thiết không phải nói rồi à?"

Nhưng mẹ từ trước tới nay cũng không nghe.

Vẻ mặt của mẹ Tinh nhất thời lại khó coi, giọng nói sắc bén: "Con là nói lời thổ lộ vừa nãy của con với bạn trai nhỏ kia?"

"Con gần đây bởi vì nó tới công ty cũng không tới. Ngạn Quân đánh nó, con có phải đang suy nghĩ muốn báo thù cho nó, muốn đi gây phiền phức cho Ngạn Quân?"

Tinh Ngộ không nói chuyện.

Mẹ Tinh nói: "Mẹ nói cho con biết, con không được làm!"

"Mẹ với mẹ Ngạn Quân là bạn tốt nhiều năm như thế, con bởi vì một người ngoài đi tìm Ngạn Quân gây phiền phức, về sau mẹ làm sao giải thích với bà ấy? Làm sao đối mặt với bà ấy?"

Tinh Ngộ cuối cùng không nhịn được nữa: "Miêu Ngạn Quân đánh bị thương Nặc Nặc, con chỉ là giúp Nặc Nặc tìm lại công đạo, điều này có gì không đúng à?"

"Lẽ nào không phải là hắn nên chủ động tới xin lỗi bồi thường?"

"Người trẻ tuổi va va chạm chạm là rất bình thường, cái gì mà bồi thường xin lỗi, nói khó nghe như thế, mẹ không giữ lại được cái mặt già này." Mẹ Tinh nói.

Tinh Ngộ bị tức bật cười, chỉ vào mình: "Vậy nếu là con thì sao? Bị thương là con, Miêu Ngạn Quân đánh gãy tay của con mẹ cũng cảm thấy rất bình thường?"

"Nó dám!"

Lời nói của Tinh Ngộ cũng mang theo vài phần tức giận: "Nhưng Nặc Nặc cũng là con trai bảo bối của mẹ em ấy, em ấy phải uổng công chịu bị đánh?"

"Vậy thì con đi đòi công đạo cho nó đi! Con đi đi, đi đi đừng về nữa!" Mẹ Tinh gào thét nói "Con nếu như nhất định phải ở cùng với nó thì coi như không có người mẹ này!"

Huyệt thái dương Tinh Ngộ giật giật, đầu bị giọng nói gào thét của mẹ Tinh chấn động vang ong ong.

Anh hít một hơi sâu, nhắm mắt, rút khăn giấy cúi đầu lau máu trên mặt.

"Mẹ......"

"Con không cần nói nữa!" Mẹ Tinh nói "Con nếu như nghe lời mẹ thì cắt đứt với nó đi, nếu không đừng nhận người mẹ này."

Tinh Ngộ lại hít sâu một hơi, cưỡng ép mình bình tĩnh lại, không thể tiếp tục cãi nhau.

Anh đứng dậy, trầm giọng nói: "Ngày khác con tới thăm mẹ, mẹ ở nhà nghỉ ngơi cho tốt đi."

Tinh Ngộ nói xong tính rời đi, mẹ Tinh lại gọi lại: "Đứng lại!"

Tinh Ngộ dừng bước.

Mẹ Tinh cao giọng nói: "Trong mắt con, nó còn quan trọng hơn so với mẹ?"

Tinh Ngộ có chút mệt mỏi.

Anh xoay người, lòng mệt mỏi nói: "Không phải, con chỉ là cảm thấy chúng ta có lẽ cần bình tĩnh lại một chút."

"Con còn có công việc, mẹ có chuyện gì thì gọi điện thoại đi."

Tinh Ngộ nói xong thì bước nhanh rời đi, tuỳ ý mẹ Tinh ở phía sau hét thế nào anh đều không dừng.

Anh nghe thấy mẹ Tinh lại bắt đầu điên cuồng đập đồ vật.

Tinh Ngộ ấn thái dương.

Ra ngoài lên xe rời đi.

Thật sự không chịu được nữa.

Mẹ Tinh ném hết những đồ bên cạnh có thể ném.

Bảo mẫu khoan thai đến muộn, trong tay cầm tăm bông và cồn, nhìn bà chủ trong phòng khách, có chút nghi hoặc:

"Bà chủ, thiếu gia cậu ấy......"

"Bà bây giờ mới lấy tới có tác dụng gì? Nó đều đi rồi, bà cũng đi luôn cho tôi! Cút đi!"

Bảo mẫu nắm chặt tay cầm tăm bông, không nhịn được thấp giọng khuyên bảo: "Bà chủ, thiếu gia đã lớn thế rồi, ngài có lời gì thì nói chuyện tử tế với cậu ấy, cậu ấy lại không phải đứa trẻ không hiểu chuyện. Đừng lúc nào cũng cãi nhau."

"Ngài lúc nào cũng cãi nhau với cậu ấy, cậu ấy đương nhiên không nguyện ý trở về gặp ngài."

Mẹ Tinh ngoái đầu nhìn bà, ánh mắt hơi đỏ, miệng run rẩy: "Là lỗi của tôi sao? Tôi là vì tốt cho nó, bà xem nó......nó là làm thế nào?"

Bảo mẫu bèn cũng không nói nữa.

-

Tinh Ngộ định trực tiếp tới trường đón Lâm Lạc.

Nhưng nhìn thấy vết thương của bản thân qua kính chiếu hậu, vội vàng đi tới bệnh viện gần đó, đơn giản xử lí vết thương trên đầu, dùng băng gạc bọc lại mới lái xe tới cửa khoa tranh sơn dầu, đợi Lâm Lạc tan học.

Chuông tan học vừa reo, các sinh viên trẻ tuổi liền từ cửa toà nhà dạy học ùa ra.

Dạo gần đây đều là Tinh Ngộ tự mình đưa đón Lâm Lạc đi học, tan học.

Biết Tinh Ngộ đang đợi cậu, vì vậy Lâm Lạc mỗi lần tan học đều rất tích cực, chắc chắn là người đầu tiên xông ra khỏi phòng học ra gặp Tinh Ngộ.

Tinh Ngộ thấy cậu chạy nhanh như thế, sợ cậu vấp ngã, nhỡ đâu đụng phải tay thì coi như hỏng luôn.

Thấy Lâm Lạc nhanh chóng chạy tới đây, Tinh Ngộ mở cửa xe cho cậu, trong miệng trách cứ, trên mặt lại cười:

"Bảo em chậm chút, đừng gấp như thế, anh ở đây cũng đâu có chạy."

Lâm Lạc cười hì hì nói; "Em thương ở tay chứ không phải chân, không ảnh hưởng tới việc chạy."

Ngồi vào ghế phó lái, Lâm Lạc dùng tay trái đóng cửa xe, lại tay trái vươn sang bên phải, cố gắng thắt dây an toàn.

Tinh Ngộ trực tiếp lại gần, kéo dây an toàn cài giúp cậu.

Lúc sáp lại gần, Lâm Lạc nhìn thấy băng bó trên trán Tinh Ngộ, sửng sốt một cái, nâng tay sờ mặt Tinh Ngộ, hỏi:

"Anh sao lại bị thương?"

"Không có gì" Tinh Ngộ mặt không đổi sắc nói dối "Không cẩn thận đụng phải."

Lâm Lạc nhíu mày, hiển nhiên không tin: "Đang yên đang lành sao sẽ đụng phải, còn đụng thành dạng này?"

Nếu như chỉ là đơn thuần đụng một cái, căn bản không cần băng gạc, vậy nhất định là chảy máu, vết thuơng còn không nhỏ.

Tinh Ngộ đang muốn tìm cớ, Lâm Lạc bèn véo tai anh nói: "Không cho nói dối lừa em."

Tinh Ngộ: "......"

Tinh Ngộ có chút buồn bực nói: "Không nói dối thì không nói dối, cũng không đáng để véo tai anh chứ."

Anh già đầu rồi còn bị nhéo tai.

"Làm sao, không thể véo?" Lâm Lạc hỏi.

"......Có thể." Tinh Ngộ nói "Là mẹ anh đánh."

Lâm Lạc nhíu mày lại: "Bà ấy tại sao đánh anh?!"

Tinh Ngộ thở dài, xoa tóc Lâm Lạc, không biết nên giải thích thế nào.

Đây không phải là lần đầu tiên mẹ Tinh đánh anh, đại khái cũng không phải lần cuối cùng.

Lúc bà nóng đầu lên thì thích đập đồ, lần này còn chỉ là đĩa hoa quả mà thôi.

Linh quang Lâm Lạc bỗng nhiên loé lên: "Sẽ không phải là bởi vì em đi?"

"Không phải." Tinh Ngộ lập tức phủ nhận.

Anh phủ nhận quá nhanh thì giống như thừa nhận.

"Thật sự là bởi vì em?" Trong mắt Lâm Lạc tràn đầy đau lòng, thăm dò hỏi "Bởi vì biết em ở bên anh, bà ấy không thích thì đánh anh?"

"Bà ấy vẫn luôn như thế, không phải vấn đề của em." Tinh Ngộ nói "Anh đổi một người khác bà ấy cũng vẫn như thế, em không cần tự trách."

"Bà ấy vẫn luôn coi Miêu Tố Quân là con dâu, trừ cô ta ra, bất cứ người nào khác bà đều không hài lòng."

"Miêu Tố Quân?" Bỗng nhiên lại nghe thấy cái tên này, Lâm Lạc vẫn dựng rada phản xạ như cũ.

Hoá ra Miêu Tố Quân là con dâu mẹ Tinh chấm, khó trách cô ta hung hăng càn quấy như thế, thân mật như thế với Tinh Ngộ.

Nếu như không phải bản thân xuất hiện, Tinh Ngộ có lẽ thật sự sẽ cưới người phụ nữ đó.

"Ánh mắt của mẹ anh......" Lâm Lạc vốn muốn chế nhạo hai câu, nghĩ tới là mẹ của Tinh Ngộ, lời chế nhạo nghẹn ở cuống họng, không nói ra được, chỉ lầm bầm "Cũng chả ra sao."

"Tính cách đó của Miêu Tố Quân làm sao xứng với anh?"

Bị người yêu khen một cách trá hình, Tinh Ngộ kìm lòng không đậu cười, phối hợp nói:

"Đúng vậy, chỉ có người tài đức vẹn toàn như Nặc Nặc mới xứng với anh."

Lâm Lạc bị chọc cười: "Anh ít dát vàng lên mặt em đi."

Tinh Ngộ dăm ba câu liền gạt chủ đề phiền toái này đi, xoay chuyển lực chú ý của Lâm Lạc.

Không nói chuyện phiếm nhiều, Tinh Ngộ đạp chân ga, lái xe về nhà.

Trên đường về nhà, anh nói với Lâm Lạc: "Về sau mẹ anh có thể sẽ một mình tới tìm em, nếu như bà ấy tìm em hoặc phái người tới tìm em, em nhớ nói với anh trong thời gian sớm nhất."

"Tìm em?" Lâm Lạc nhớ tới mấy bộ phim tình cảm truyền hình máu chó, không nhịn được cười "Sẽ không phải là ném 5 triệu vào mặt em, bảo em rời khỏi anh đi?"

"Có thể lắm." Tinh Ngộ nửa đùa nói.

Lâm Lạc nói: "Vậy em nhất định không thể đồng ý."

"Em là tỷ phú, 5 triệu đã muốn đuổi cổ em, đừng đùa."

Tinh Ngộ cười nhìn cậu thông qua kính chiếu hậu, hỏi: "Vậy bà ấy nếu như đưa em 1 tỷ hoặc nhiều hơn, em đồng ý không?"

"Cũng không đồng ý." Lâm Lạc kiên quyết lắc đầu "Anh có thể cho em đâu chỉ 1 tỷ?"

"Thật sự lấy 1 tỷ đó, em không phải lỗ lớn?"

"Về sau chúng ta kết hôn" Lâm Lạc cười híp mắt sát lại gần hôn lên gò má người đàn ông "Của anh chính là của em."

"Của em cũng là của anh."

Tinh Ngộ cười một tiếng: "Khá tỉnh đấy, thiên tài nhỏ, nhìn không ra em vẽ tranh tốt, kinh doanh cũng khá có đầu óc."

"Quá khen quá khen." Lâm Lạc cười tủm tỉm.

Hai người một đường nói cười về nhà.

Gần đây cơm nước trong nhà đều là mời đầu bếp tới làm.

Lâm Lạc không làm được, trù nghệ của Tinh Ngộ không cách nào chống đỡ dinh dưỡng Lâm Lạc cần trong thời gian bị thương, cộng thêm dạ dày Lâm Lạc cũng không tốt, vì vậy cần đầu bếp làm ra món ăn dinh dưỡng phong phú lại ngon miệng.

Chỉ có điều, tay bị thương làm khổ Lâm Lạc.

Cậu không thể ăn cay.

Lâm Lạc thích ăn cay, nhưng bác sĩ bảo thời gian dưỡng thương kiêng cay và đồ nguội, Tinh Ngộ mỗi ngày đều căn dặn đầu bếp đừng cho cay, Lâm Lạc không ăn được một chút cay nào, trong miệng nhạt không có vị.

Hơn nữa, tay phải bó thạch cao, cậu chỉ có thể dùng tay trái ăn cơm.

Cầm đũa không vững, chỉ có thể dùng thìa, dĩa các loại.

Còn về rửa mặt, gội đầu, tắm, thay quần áo các thứ, tất cả các việc vặt sinh hoạt cơ bản toàn bộ đều được Tinh Ngộ bao trọn.

Lâm Lạc lúc đầu còn cảm thấy ngại, quá phiền anh, về sau phát hiện Tinh Ngộ không chỉ không thấy phiền, hình như trong đó còn khá vui, cậu cũng không nghĩ nhiều nữa.

Nhưng chuyện vẽ tranh này lại là việc không người nào làm hộ được.

Lâm Lạc có lúc có cảm hứng sáng tác, vô cùng muốn vẽ tranh nhưng chỉ có thể dùng tay trái, vì vậy bắt đầu thử dùng tay trái vẽ tranh.

Tay trái không linh hoạt bằng tay phải, bút cũng không nghe sai bảo, thứ vẽ ra luôn khác biệt so với Lâm Lạc tưởng tượng.

Nhưng cậu phát hiện thứ lung tùng phèo này hình như có sự thú vị khác bèn dứt khoát không cưỡng cầu tay trái làm được việc của tay phải, mà là tuỳ tâm sở dục vẽ lung tung, tự giải trí.

Cuộc sống của Lâm Lạc sóng yên biển lặng.

Nhưng có cuộc sống của người lại xảy ra biến hoá long trời lở đất.

Tập đoàn Miêu Thực gần đây xảy ra một chuyện lớn.

Tập đoàn thông qua bỏ phiếu của ban hội đồng quản trị, bãi chức chủ tịch hội đồng quản trị của chủ tịch Miêu, chọn một chủ tịch hội đồng quản trị mới.

Mà trước khi chuyện này xảy ra, người nhà Miêu thế mà không biết gì cả.

Mà càng hỏng bét là, ông ta không chỉ đánh mất chức vị chủ tịch hội đồng quản trị, còn bị tố cáo trong thời gian nhiệm kỳ sử dụng quyền lợi cho mục đích riêng, dùng công ty mưu lợi cho riêng mình, tạo thành tổn thất lớn cho công ty.

Công ty yêu cầu Miêu gia bồi thường tổn thất, nếu không sẽ khởi tố ông.

__________________________________

Tác giả có lời muốn nói:

Hôm nay "bà dì" tới, đau......Sau đó lần cập nhật thứ hai viết không ra nổi QAQ, flag cứ thế đổ cái rầm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play