Đợi tới lúc kết thúc đã là rạng sáng.

Đừng nói về nhà, Lâm Lạc tới sức suy nghĩ cũng không có.

Cả người cậu mồ hồi chảy ròng ròng, mệt bở hơi tai nằm trong lòng người đàn ông.

Khá mãn nguyện, nhưng có chút quá thoả mãn rồi.

Lâm Lạc hoài nghi Tinh Ngộ lúc trước nhịn quá lâu, vì vậy mới......không tiết chế như thế.

Hi vọng sau này hai người lại thân mật, Tinh Ngộ có thể tiết chế một chút, bằng không có chút không chịu được.

Và......cậu phải tập luyện!

Lâm Lạc nửa mơ nửa tỉnh cảm nhận được Tinh Ngộ đang hôn trán của cậu, giọng khàn khàn hỏi:

"Đi tắm?"

Lâm Lạc rầm rì đáp: "......Mệt, không dậy được."

Trên người dinh dính, ngủ không thoải mái, mà cậu thật sự không có sức lực, chỉ muốn ngủ.

"Vậy anh ôm em đi." Tinh Ngộ cười nói.

Lâm Lạc miễn cưỡng nâng mí mắt nặng nhọc, liếc nhìn Tinh Ngộ, trên mặt không nhịn được mỉm cười.

"Anh còn phải tắm cho em" Cậu lại nhắm mắt nói, giọng khàn khàn "Dịch vụ chăm sóc khách hàng sau phục vụ, hiểu chưa?"

"Em sẽ cho anh tiền."

Lâm Lạc ngày hôm sau hiếm khi ngủ muộn, không dậy sớm làm bữa sáng cho Tinh Ngộ.

Lúc Tinh Ngộ dậy gọi cậu, Lâm Lạc cũng chỉ mơ hồ hừ hai tiếng, nói buồn ngủ.

Tinh Ngộ không làm ồn cậu nữa, tự mình làm bữa sáng, để lại cho Lâm Lạc một phần đặt trong tủ lạnh.

lại một tờ giấy nhớ nói bản thân anh đi làm, bảo cậu sau khi rời giường hâm nóng bữa sáng ăn, có việc gọi điện thoại cho anh rồi ra ngoài.

Chủ tịch hôm nay đi làm lại tới muộn.

Vào lúc 9 giờ, Tinh Ngộ trong tầm mắt kinh ngạc của mọi người tiến vào cửa lớn công ty, sau đó bị đưa mắt nhìn theo suốt đại sảnh, lúc đi vào thang máy tới văn phòng, tin tức này được truyền khắp công ty.

Chủ tịch thế mà lại tới muộn!

Hơn nữa tới muộn tận 1 tiếng 15 phút!

Đây là lần đầu tiên sau nhiều năm tới muộn như thế.

Tinh Ngộ lần trước tới muộn vẫn là lúc phu nhân chủ tịch lần đầu tiên tới công ty tìm anh, lần này......đám nhân viên lại lần nữa ngầm hiểu ý lộ ra nụ cười mờ ám.

Hôm qua phu nhân cũng đi cùng với chủ tịch.

Quả nhiên, người trẻ tuổi mà, chính là rất có tinh lực.

Xem hôm nay phu nhân cũng không tới, chắc chắn bây giờ còn đang ngủ trong nhà.

Chậc chậc chậc.

Lâm Lạc làm trung tâm của đề tài vẫn ngủ tới 10 giờ mới tỉnh.

Mở mắt xong cào loạn tóc rối như tơ vò, nhập nhèm xoay đầu, Tinh Ngộ không ở đây.

Mò mẫn ga giường, lạnh.

Xem ra Tinh Ngộ đã đi từ rất lâu rồi.

Lâm Lạc nhìn thời gian, phát hiện đã 10 giờ rồi, lúc này mới vực dậy tinh thần, ngáp một cái, duỗi eo, lau nước mắt chảy ra nơi khoé mắt.

Cậu xoa cái eo và đùi đau xót nghĩ: Tinh Ngộ đồ chó này......

Cậu bình thường bận học tập vẽ tranh, không hứng thú lắm với vận động, cũng hiếm khi làm những động tác độ khó cao vào đêm, vô cùng thử thách tính dẻo dai của cậu.

Cảm giác eo và đùi đều không phải của mình nữa.

Nhưng mà Tinh Ngộ còn coi như dịu dàng kiên nhẫn, cậu không bị thương.

Lâm Lạc chậm rì rì đứng dậy, phát hiện Tinh Ngộ để lại cho cậu một tờ giấy.

Chữ viết tay của người đàn ông rất đẹp, kiểu chữ mạnh mẽ chất phác, hơi thở đoan chính, giống như con người anh.

Lâm Lạc cong khoé môi, nói thầm: "Hình như còn chưa từng ăn đồ ăn Tinh Ngộ làm, cũng không biết anh ấy làm cái gì......"

Vì vậy lúc Lâm Lạc làm vệ sinh cá nhân xong, đi tới phòng bếp mở tủ lạnh ra thì nhìn thấy bánh bao nhân trứng sữa ăn sẵn, bánh crepe và sữa đậu nành.

Lâm Lạc: "......"

Đều đã chín, Tinh Ngộ chỉ cần hâm nóng lại là được.

Thứ duy nhất cần Tinh Ngộ động tay chỉ có sữa đậu nành.

Lâm Lạc có chút buồn cười, lấy "bữa sáng tình yêu" ra hâm nóng, chụp ảnh gửi Tinh Ngộ.

"Bữa sáng tình yêu của chủ tịch Tinh cũng quá dụng tâm rồi."

Trong văn phòng làm việc, điện thoại Tinh Ngộ rung lên, anh cúi đầu nhìn thấy bức ảnh Lâm Lạc gửi qua và câu nói chế nhạo, bất đắc dĩ cười.

Cười tới mức thư kí trước mặt anh có chút hoảng hốt, nghĩ: Chủ tịch chắc chắn lại đang nói chuyện với phu nhân đi?

Tinh Ngộ xưa nay nghiêm túc thận trọng, chỉ có lúc ở cạnh Lâm Lạc, nụ cười trên mặt mới không ngừng được.

"Xin lỗi, trù nghệ anh không bằng em, sợ em ăn không quen đồ anh làm, chỉ có thể làm tạm như vậy." Tinh Ngộ gõ chữ.

Lâm Lạc cắn bánh crepe, hàm hồ gửi voice chat: "Thấy tối qua anh hầu hạ tốt, tha thứ anh đó!"

Nhìn thấy voice chat, Tinh Ngộ trực tiếp ấn mở, không chuyển thành văn bản.

Vì vậy, vài vị quản lí cấp cao bao gồm Tinh Ngộ và thư kí trước mặt anh trong phòng đều nghe thấy câu nói này của Lâm Lạc.

Chuyện mọi người ngầm hiểu trong lòng đột nhiên được Lâm Lạc nói ra trước mặt, có người thậm chí không nhịn được cười ra tiếng.

Tinh Ngộ vừa nâng mắt, mọi người vội vàng nhịn lại, cưỡng ép đè khoé miệng cong lên xuống, nỗ lực làm một vẻ mặt nghiêm túc, giống như bản thân cái gì cũng không nghe thấy.

Trong lòng lại nghĩ: Áu áu áu, phu nhân thật phóng khoáng.

Tinh Ngộ mặt không đổi sắc làm như không có chuyện gì hỏi: "Trên người có khó chịu không?"

Lâm Lạc rầm rì: "Khó chịu, anh không thương hoa tiếc ngọc chút nào, xem trên người em chỗ tím chỗ xanh này."

Lâm Lạc còn chụp ảnh dấu vết trên người mình gửi cho Tinh Ngộ.

Vẻ mặt Tinh Ngộ khẽ ngừng, ngước mắt nhìn nhân viên của mình.

Các nhân viên lập tức mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, biểu thị chúng tôi không nhìn trộm không nghe trộm.

Ở trước mặt nhân viên không tiện gửi voice chat, Tinh Ngộ chỉ đành gõ chữ: "Ngoan, nếu như đau, tủ đầu giường có thuốc, em bôi lên một chút."

Lâm Lạc: "Muốn anh bôi cho em."

Tinh Ngộ: "Vậy em tới công ty tìm anh?"

Lâm Lạc: "Run chân, không đi được."

Thực ra không khoa trương như thế, cậu chính là cố ý.

Tinh Ngộ nghĩ ngợi: "Anh buổi trưa quay về bôi cho em, nếu mệt thì nghỉ ngơi nhiều vào."

Lâm Lạc cuối cùng thoả mãn, vui vẻ đồng ý, đặt điện thoại xuống chạy vào phòng ngủ, lăn một vòng trên giường Tinh Ngộ.

Ấu dề!

Cậu ngủ được với Tinh Ngộ rồi.

Hơn nữa Tinh Ngộ sao lại tốt như thế, cậu nói cái gì cũng nghe.

Tinh Ngộ nhất định là món quà trời cao ban cho cậu đi?

Lâm Lạc lăn nửa bên giường Tinh Ngộ ngủ, mặt chôn vào gối đầu Tinh Ngộ, ngửi mùi hương quen thuộc trên người người đàn ông.

Nghĩ tới cảnh tượng tối hôm qua, Lâm Lạc bị quyến rũ tới mềm cả chân.

Không thể không nói Tinh Ngộ thật sự rất gợi cảm, khuôn mặt lúc anh động tình, mồ hôi đọng trên bắp thịt, tiếng thở dốc trầm thấp phun bên tai cậu, mỗi một điểm đều khiến da đầu Lâm Lạc tê dại, adrenalin tăng vọt!

Lộ trình từ công ty tới nhà Tinh Ngộ đại khái 20, 30 phút, thời gian nghỉ trưa là một tiếng rưỡi.

Vì vậy nếu Tinh Ngộ về nhà, nán lại không lâu, còn đi đi về về gấp rút, có chút phiền phức.

Nhưng nghĩ tới Lâm Lạc ở nhà đợi anh, anh không thấy phiền phức chút nào.

Mà lại có chút không chờ được muốn tan làm.

Không nghĩ rằng buổi trưa về nhà vừa đẩy cửa thì ngửi thấy mùi thức ăn thơm phức.

Tinh Ngộ đi tới phòng bếp, thấy Lâm Lạc đang làm cơm.

Cậu căn chuẩn thời gian, đợi Tinh Ngộ hoàn thành công việc về nhà vừa lúc có thể ăn cơm.

Nghe thấy chuông kêu bèn xoay đầu nhìn, nhìn thấy Tinh Ngộ, trên mặt thiếu niên không khỏi lộ ra nụ cười.

Cậu chạy bước nhỏ tới, vịn vào vai Tinh Ngộ, đi khập khiễng hôn lên môi người đàn ông, cười nói:

"Còn khá đúng giờ, vừa lúc kịp ăn cơm."

Tinh Ngộ ôm lấy eo Lâm Lạc cúi đầu nhìn cậu, hỏi: "Làm sao quần áo cũng không thay còn mặc......"

Trên người Lâm Lạc mặc đồ ngủ của Tinh Ngộ.

Với cậu mà nói có chút to, lỏng lẻo. Nhưng chất rất ấm, trong nhà mở điều hoà nên sẽ không lạnh.

Lâm Lạc cười tủm tỉm kéo góc áo: "Không được à? Em cảm thấy bộ này rất thoải mái, hơn nữa có mùi của anh."

Tinh Ngộ: "......"

Tinh Ngộ véo má Lâm Lạc, thần sắc nguy hiểm: "Đừng mời loạn anh, nếu không xui xẻo chính là em.

Lâm Lạc lập tức lùi về sau, lời lẽ chính nghĩa nói: "Không được, anh buổi chiều còn phải đi làm nữa."

"Hơn nữa nên ăn cơm rồi, nếu không ăn đồ ăn sẽ nguội."

Lâm Lạc phủi hết trách nhiệm, xoay đầu đi bưng đồ ăn.

Nhìn thiếu niên bận rộn trong nhà bếp, Tinh Ngộ bỗng nhiên cảm thấy hôn nhân không nhất định sẽ giống bố mẹ anh.

Nếu như anh và Nặc Nặc xây dựng gia đình, nhất định sẽ là gia đình rất hạnh phúc.

Lâm Lạc cúi đầu, tóc ngắn màu đen sau đầu chuyển động trên gáy.

Cái cổ nhỏ kia trông có vẻ ngon miệng.

Lại nhìn xuống, cổ áo lỏng lẻo không ngăn được dấu vết ám muội giữa cổ thiếu niên.

Đó đều là anh tối hôm qua để lại.

Stop, Tinh Ngộ nhắm mắt lại.

Anh chiều nay còn muốn đi làm hay không.

Tận lực bình ổn lại tâm tình của mình một chút, Tinh Ngộ lần nữa mở mắt ra, Lâm Lạc đã bưng đồ ăn lên bàn ăn.

Cậu gọi Tinh Ngộ: "Anh lấy đũa và thìa đi, đừng đứng ngốc ở đó."

Tinh Ngộ vâng lời đi lấy.

Đi tới bàn ăn, anh đặt đũa với thìa xuống, kéo ghế ngồi xuống, tay ôm lấy eo thiếu niên kéo người vào trong lòng mình.

"Trước đừng vội, cho anh hôn một cái."

Tinh Ngộ cúi đầu cọ lên cổ và tai Lâm Lạc.

Lâm Lạc nghiêng đầu nhìn anh, trong đôi mắt đen láy phản chiếu khuôn mặt Tinh Ngộ.

Sau đó Lâm Lạc cười lên, xoay người khoá ngồi lên đùi Tinh Ngộ, vòng lấy cổ anh nói: "Muốn hôn thì hôn, cũng đâu phải không cho anh hôn."

"Lần này còn có thể miễn phí."

Nụ hôn ngọt ngào khiến Lâm Lạc có cảm giác chếch choáng giống như say rượu.

Đầu cậu quay cuồng, hôn xong nói: "Anh còn phải bôi thuốc cho em."

"Ừm, bôi." Tinh Ngộ nhìn chăm chú Lâm Lạc, không có cách nào rời tầm mắt mình khỏi người cậu.

Điều này khiến anh cảm thấy bản thân giống như trai u mê.

Nhưng chính là không có cách nào dời mắt.

"Ăn xong rồi bôi" Lâm Lạc cười nói "Anh đói rồi đi, ăn cơm trước."

Đồ ăn Lâm Lạc làm đương nhiên rất ngon, Tinh Ngộ không cẩn thận ăn tới mức có chút quá no.

Ăn xong, Tinh Ngộ như hẹn bôi thuốc cho Lâm Lạc, còn giúp cậu mát xa phần eo đau nhức.

Buổi chiều Lâm Lạc đi theo Tinh Ngộ tới công ty, không muốn một mình ở trong nhà. Lập tức sắp khai giảng rồi, đương nhiên phải tranh thủ ở cùng Tinh Ngộ từng giây từng phút.

Bằng không đợi khai giảng rồi thì không có cơ hội tốt như thế nữa.

Vài ngày sau, khai giảng.

Miêu Tố Quân không tới.

Nghe đồn Miêu Tố Quân xuất ngoại trao đổi.

Lúc tin tức truyền tới tai Lâm Lạc, cậu chỉ cảm thấy buồn cười.

Ở trong nước không lăn lộn được cũng chỉ có thể ra nước ngoài lăn lộn.

Với sự kiêu ngạo của Miêu Tố Quân, đoán chừng cũng rất khó đối diện với ánh mắt khác thường của nhiều sinh viên và giáo viên như vậy.

Đây đều là cô ta tự mình chuốc lấy, gieo gió gặt bão.

Nhưng Lâm Lạc không nghĩ rằng, cử chỉ chính nghĩa của cậu sẽ mang lại tai hoạ cho cậu.

Từ sau khi học kì này khai giảng, Lâm Lạc bắt đầu rèn luyện, mỗi tối đều phải tới thao trường chạy bộ.

Mao Tuấn bèn cũng theo tới cùng chạy bộ, không nghĩ rằng tối nay thế mà gặp phải Chu Tích Duyệt trên thao trường.

Vì vậy Lâm Lạc tự giác rời đi, không để bóng đèn là mình quá sáng.

Chạy xong, 9 giờ, Lâm Lạc làm xong giãn cơ thì tính về phòng ngủ.

Thao trường cách khu kí túc xá một khoảng, hơn nữa ở giữa còn băng qua một đoạn đường tương đối tối.

Lâm Lạc trái lại không sợ gì, tâm trạng khá tốt ngâm nga bài hát điềm nhiên như không về khu kí túc xá.

Không nghĩ rằng sau lưng lại đột nhiên vươn ra một bàn tay bịt lấy miệng cậu.

Lâm Lạc phản xạ thúc một cú, đánh trúng xương sườn người đó.

Người đó đau tới rên lên một tiếng, nhưng lại xuất hiện một người khác, vóc dáng cao to, sức lực cũng lớn nắm lấy tay cậu, hai người cùng nhau lôi Lâm Lạc ra chỗ yên tĩnh.

Lâm Lạc vốn hình thể nhỏ, sức lực cũng chỉ có thể coi là bình thường.

Bị hai người lôi kéo như thế, không có sức chống lại.

Không bao lâu sau, cậu bị mang tới trong một rừng cây.

_______________________________

Tác giả có lời muốn nói:

Hơi sửa một chút

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play