Mấy người: "......"

Chu Tích Duyệt tức giận nói: "Cứ coi như là quyên toà nhà cũng không thể coi trời bằng vung như thế chứ?"

"Lâm Nặc, cậu nói xem?"

Mao Tuấn nói: "Cậu nói đúng!"

"Tôi lại không hỏi cậu." Chu Tích Duyệt nói.

Mao Tuấn ngượng ngùng cúi đầu.

Lâm Lạc nhíu mày, nghĩ nghĩ, hỏi: "Anh Biệt, mấy tác phẩm sao chép của cô ta anh biết không?"

Chu Tích Duyệt lập tức hưng phấn lên: "Nặc Nặc, cậu muốn vạch trần cô ta sao?"

"Vạch trần cô ta? Tôi không có hứng thú" Lâm Lạc trầm mặt "Nhưng người như thế này không xứng ở lại giới tranh sơn dầu."

Lâm Lạc tuyệt không cho phép giới tranh sơn dầu có khối u ác tính như thế này tồn tại.

Một con sâu làm rầu nồi canh.

Có người như thế này lăn lộn thuận buồm xuôi gió là sỉ nhục tất cả người vẽ tranh sơn dầu.

Biệt Nhất Cách nói: "Cái này khá dễ tìm, có vài bức của cô ta còn trưng bày, có vài bức trực tiếp đăng trên mạng, rất dễ dàng tra ra."

"Này cũng quá trắng trợn rồi." Chu Tích Duyệt căm giận nói "Cô ta chắc chắn không ai dám chọc cô ta?"

Mao Tuấn: "Đúng vậy, quá trắng trợn, quá coi trời bằng vung!"

"Nếu đã như thế, vậy thì dễ nói" Lâm Lạc nói "Tôi sẽ lần lượt tìm tòi, nhìn xem cô ta rốt cuộc đạo bao nhiêu bức tranh."

Chu Tích Duyệt lập tức giơ tay nói: "Tính tôi với, tôi cũng muốn làm cùng."

Mao Tuấn theo sau nói: "Lại tính thêm tôi nữa."

Cậu dùng cùi chỏ đẩy Biệt Nhất Cách không nói chuyện: "Anh Biệt, anh thì sao?"

Biệt Nhất Cách cười: "Tôi sớm đã không ưa cô ta rồi."

"Lần này chúng ta ôm được cái đùi lớn" Biệt Nhất Cách trêu đùa liếc Lâm Lạc, đùi lớn đương nhiên không phải Lâm Lạc, là Tinh Ngộ và Cảnh Vân "Sao không thể kéo cô ta xuống được? Vị trí của cô ta nên để lại cho người có tài hoa thật sự."

Lần này chỉ còn lại Hạ Văn Thu không lên tiếng.

"Văn Thu Văn Thu, cậu thì sao?" Mao Tuấn thúc giục "Nhanh, tham gia với bọn tôi!"

Hạ Văn Thu hơi cười, gật đầu: "Ừm, tôi theo các cậu. Nếu như có chỗ cần tôi giúp đỡ, chỉ cần nói, tôi sẽ tận lực."

Điều kiện gia đình Biệt Nhất Cách và Chu Tích Duyệt đều được coi là tầng lớp trung lưu hàng đầu.

Mao Tuấn tương đối bình thường hơn chút, nhưng cũng là giai cấp trung lưu.

Trước khi tới Quốc Mỹ, Hạ Văn Thu chưa từng biết trường học có thể đẹp như thế, toà kí túc xá và toà nhà học có thể cao như thế.

Cậu lần đầu tiên ngồi tàu ngầm, lần đầu tiên ngủ trên chiếc giường mềm như thế, to như thế ở nhà Lâm Lạc......Thế giới này lớn hơn, phức tạp hơn so với cậu tưởng tượng.

Đối diện những người như Lâm Lạc này, trong lòng ít nhiều sẽ có chút tự ti.

Nếu như chỉ có một mình cậu, cậu tuyệt đối sẽ không đơn thương độc mã đụng chạm người như Miêu Tố Quân.

Nếu như người Miêu Tố Quân đạo tranh là cậu, cậu đại khái sẽ nuốt giận vào bụng.

Cậu chỉ muốn an ổn học xong đại học, an ổn vẽ tranh.

Sau khi tốt nghiệp có thể làm giáo viên dạy thi, cậu biết thoả mãn, không muốn trêu chọc nhiều thị phi như thế.

Nhưng bây giờ có nhóm người Lâm Lạc, Hạ Văn Thu cảm thấy bản thân cũng không thể quá hèn nhát.

Chu Tích Duyệt vươn tay ra, lòng bàn tay hướng xuống, nói: "Tới, cổ vũ cho team chúng ta!"

"Bắt đầu từ hôm nay, chúng ta chính là anh em cùng một chiến tuyến!"

"Chúng ta phải cùng nhau, vì cùng một mục tiêu — vạch trần da mặt Miêu Tố Quân mà phấn đấu!"

Chu Tích Duyệt vươn tay, Mao Tuấn cũng muốn vươn tay.

Nhưng cậu ngại chạm tay Chu Tích Duyệt, do do dự dự liền bị Biệt Nhất Cách cướp trước, tay đặt lên mu bàn tay Chu Tích Duyệt.

Mao Tuấn có chút tiếc nuối, người thứ ba đặt tay lên.

Biệt Nhất Cách lại rất giảo hoạt rút tay ra, dời tay mình tới vị trí thứ ba.

Để tay Mao Tuấn sát với Chu Tích Duyệt.

Mao Tuấn rất khiến người thất vọng, mặt lập tức đỏ bừng.

Đám người Lâm Lạc không nhịn được cong khoé môi, mím môi cười trộm.

Bọn họ lại không dám cười ra tiếng, sợ Mao Tuấn kinh hãi liền rút tay về mất.

Chu Tích Duyệt là người làm ra chuyện này vốn không cảm thấy có cái gì, mọi người đều dùng ánh mắt kì quái nhìn cô, cô cũng khó giải thích được cảm thấy vài phần ngại ngùng.

Chu Tích Duyệt không ngừng cắn chặt răng, lòng nghĩ: Tên ngốc bự này không có chuyện gì ngại ngùng cái gì?

Không phải chỉ là chạm tay à?

Sau Biệt Nhất Cách, Lâm Lạc và Hạ Văn Thu cũng theo sau đặt tay lên.

Chu Tích Duyệt suy nghĩ nói: "Có điều, team này của chúng ta phải lấy tên là gì mới được?"

Lâm Lạc: "......"

Trẻ nhỏ quả nhiên đầy sức sống.

Còn đặc biệt muốn đặt tên, cậu một ông chú không có phần tâm hồn trẻ con này.

Biệt Nhất Cách cũng biểu thị xem thường với cái này.

Nhưng Mao Tuấn vẫn là người đầu tiên nhảy ra phụ hoạ Chu Tích Duyệt, nói: "Đúng đúng, lấy cái tên đi. Chúng ta còn có thể tạo nhóm, bình thường có thể thảo luận trong nhóm."

Mao Tuấn trộm liếc Chu Tích Duyệt.

Cái này đương nhiên là tư tâm, cho tới hôm nay cậu ta vẫn nhát tới độ chưa add wechat Chu Tích Duyệt.

Biệt Nhất Cách nghe vậy, tán thành nói: "Tạo nhóm có thể, chúng ta bây giờ mặt đối mặt lập cái nhóm."

"Đợi chút, đặt tên nhóm trước!" Chu Tích Duyệt nói "Tôi thấy không bằng......cứ gọi là Bắt quỷ team đi! Miêu Tố Quân là con quỷ đó, chúng ta là người bắt quỷ!"

Lâm Lạc: "......"

Cái tên quê thật sự.

Mao Tuấn: "Tôi cảm thấy rất tốt!"

Biệt Nhất Cách: "......"

Trước đây đâu có nhìn ra cậu ta yêu tới mụ mị đầu óc như thế?

Vì người phụ nữ mà đã đánh mất chính mình.

Hạ Văn Thu cười gật đầu: "Được."

Cứ thế, Bắt quỷ team thành lập.

Chu Tích Duyệt nói: "Tôi hô 1,2,3, mọi người cùng buông tay."

Kèm theo giọng nói mạnh mẽ lanh lảnh của thiếu nữ, 1,2,3 kết thúc, 5 người đồng thời giơ tay hoan hô.

Lâm Lạc cảm thấy lăn lộn cùng cái nhóm quỷ nhỏ này, cậu sắp trở thành có tâm hồn trẻ con rồi.

Cậu nhìn chăm chú bốn người trước mặt, lộ ra nụ cười.

__

Điểm thi của Lâm Lạc được sửa lại bình thường, đạt 98 điểm, là điểm cao nhất trong lớp.

Ngày hôm sau thi môn cuối cùng xong, tất cả điểm số môn học đều lần lượt có, mỗi môn Lâm Lạc đều được trên 90 điểm, điểm tổng kết 4.6, ghi danh hạng nhất khoa tranh sơn dầu.

Điểm thành tích này, đừng nói khoa tranh sơn dầu, cứ coi như cả Quốc Mỹ cũng hiếm người có thể so sánh.

Cậu không chỉ điểm môn chuyên ngành cao nghịch thiên, môn văn hoá cũng không có môn nào thụt lùi, những người khác trên cơ bản chỉ có thể ngước nhìn.

Thi xong, Lâm Lạc theo ước hẹn mời bạn cùng phòng ăn cơm.

Ăn xong, đám người Hạ Văn Thu, Mao Tuấn đều lần lượt về nhà.

Người trong trường học từ từ ít đi, mà Lâm Lạc vẫn đang đợi kết quả xử lí của Miêu Tố Quân.

Viện trưởng tuy rằng đồng ý với Tinh Ngộ xử lí công bằng, nhưng Tinh Ngộ vừa đi, học viện liền bắt đầu kéo dài.

Lâm Lạc cũng không trực tiếp chạy tới văn phòng viện trưởng ồn ào, yêu cầu bọn họ xử phạt Miêu Tố Quân.

Mà là cùng với 4 người khác của "Bắt quỷ team" bắt đầu thu thập chứng cứ phạm tội đạo tranh của Miêu Tố Quân.

Đương nhiên, trừ chuyện này ra, càng quan trọng tất nhiên là hưởng thụ kì nghỉ.

Lâm Lạc bận vài tháng cuối cùng cũng có thời gian yêu đương với bạn trai rồi.

Cậu không dám nói rõ với Phùng Quyên, lấy cớ đi vẽ tranh, kì thực cầm giá tranh chạy tới công ty Tinh Ngộ, nhân lúc Tinh Ngộ rảnh xà nẹo người ta.

Người trong công ty đều biết Lâm Lạc, sau một lần ở sau lưng Lâm Lạc gọi phu nhân chủ tịch bị nghe thấy, mà Lâm Lạc và Tinh Ngộ cũng không phủ nhận, bọn họ cũng gọi Lâm Lạc như thế ngay trước mặt.

Không lâu sau thì tới ngày "Mẹ" triển lãm, Lâm Lạc mời Tinh Ngộ cùng đi với mình.

Triển lãm ở một hành lang trưng bày tranh cách Quốc Mỹ không xa, chủ yếu trưng bày tác phẩm của nghiên cứu sinh Cảnh Vân mang.

Chỉ có một bức tới từ Lâm Lạc hệ chính quy.

Bởi vì tên tuổi Cảnh Vân, người tới xem triển lãm không ít.

Trong phòng triển lãm vô cùng yên tĩnh, không có ai to tiếng chơi đùa, người xem triển lãm phần lớn đều yên tĩnh thưởng thức tác phẩm, ngẫu nhiên có người nhỏ giọng bàn tán vài câu.

Trước mỗi bức tranh đều có người dừng chân thưởng thức.

Trong đám sinh viên của Cảnh Vân không có vẽ không tốt, tuỷ tiện chọn một người cũng đã có chút tên tuổi trong giới tranh sơn dầu.

Lâm Lạc cũng rất tò mò với những tác phẩm của sinh viên này, đi cùng với Tinh Ngộ từ ngoài cùng tới bên trong, vừa xem vừa thưởng thức, gặp được tranh vẽ tốt còn dừng lại bình luận hai câu.

Cho tới khi hai người đi tới trước "Mẹ".

Người đứng trước "Mẹ" không ít, trong đó còn có vài người hiểu biết chân chính, tán thưởng không ngớt miệng với bức tranh này, muốn biết Lâm Nặc phần kí tên là ai.

Cũng có người vốn đã biết cái tên Lâm Nặc này, vừa nhìn vừa thán phục. Đây mới bao lâu, "Lâm Lạc nhỏ" này đã tìm ra phong cách vẽ của bản thân, hơn nữa còn vẽ tốt như thế, đây chính là thiên tài chân chính đi?

Đương nhiên, phần lớn vẫn là hiệu ứng số đông, không hiểu biết cũng chưa nghe qua cái tên Lâm Nặc này. Chỉ là thấy nhiều người tới xem bức tranh này, cho rằng là hoạ sĩ lớn bèn lại gần thưởng thức, còn phải chụp ảnh đăng vòng bạn bè.

Trong chỗ này có người thoạt nhìn hiểu biết, đang đứng chính giữa nhóm người giảng giải cho người bên cạnh bức tranh này rốt cuộc tốt chỗ nào.

Lâm Lạc cũng tò mò cái nhìn của người khác với phong cách vẽ mới của cậu, đứng bên cạnh trộm nghe một lúc.

Nghe tới lời ca tụng của người kia, thổi phồng tranh của cậu tới mức ba hoa chích choè, Lâm Lạc cũng có chút ngại.

Cậu nghiêng đầu nhỏ giọng cười với Tinh Ngộ: "Em vẽ thật sự tốt thế sao?"

Có lẽ là kiếp trước bị đả kích quá nhiều, bây giờ nghe thấy người khác khen tranh mình vẽ tốt, Lâm Lạc luôn có loại cảm giác không chân thật.

Giống như nằm mơ.

Lúc trước Lâm Lạc chỉ có thể tham gia một vài triển lãm tranh miễn phí, đắng cay muôn phần mới có thể khiến phía chủ sự đồng ý triển lãm tranh của cậu.

Trưng bày xong, cậu cũng tới trộm nhìn người khác đánh giá tranh của mình, chẳng qua đều là "bùa vẽ quỷ", "Bức này là cái thứ gì vậy", "Thứ đồ quỷ này tôi cũng có thể vẽ", "Trẻ con vẽ nghệch ngoạc" các kiểu.

Kì thực Lâm Lạc không phải sẽ không vẽ tranh thương phẩm, tranh tả thực, nhưng với Lâm Lạc mà nói, thứ tranh như thế không có ý nghĩa.

Cậu lúc còn tiểu học đã có thể vẽ một bức tới trình độ thật giả lẫn lộn.

"Cực kì tốt." Tinh Ngộ cũng nhỏ giọng ghé vào lỗ tai cậu nói nhỏ.

Bộ dạng hai người cười xì xào bán tán bị người đàn ông đang đứng ba hoa khoác lác nhìn thấy.

Thấy hai người nói cười, lông mày nhíu lại, đi tới nói: "Hai người đang cười cái gì? Tôi nói không đúng à?"

Lâm Lạc sững sờ, vội xua tay: "Không, anh nói rất đúng."

Lại không nhịn được ý cười khoé môi.

"Cười cái gì mà cười?" Người này rõ ràng hiểu lầm, chỉ coi Lâm Lạc đang cười nhạo anh ta và bức tranh kia.

"Người có tiền mấy người không hiểu cái gì gọi là nghệ thuật chân chính" Người đàn ông đĩnh đạc nói "Đừng vì danh tiếng một hoạ sĩ lớn hay không mà tới đánh giá tác phẩm của anh ta vẽ tốt hay không."

"Tuy rằng người gọi là Lâm Nặc này không có danh tiếng gì, nhưng bức tranh này của cậu ta lại còn tốt hơn so với bất cứ tác phẩm của những người khác trong triển lãm!"

Lâm Lạc tuy rằng nghe được càng muốn cười, nhưng sợ chọc giận người đàn ông, chỉ đành nghiêm mặt, giả vờ nghiêm túc gật đầu: "Anh nói đúng."

Lâm Lạc không phản bác hắn, người đàn ông một mình bô bô cũng không có ý nghĩa gì, tẻ nhạt vô vị nói: "Cậu biết là tốt."

Hắn đang chuẩn bị xoay người, bỗng nhiên nghe thấy cách đó không xa truyền tới một tiếng la kinh ngạc:

"Lâm Nặc?!"

_____________________________________

Tác giả có lời muốn nói:

Chúc mọi người thất tịch vui vẻ nha ~

Nặc Nặc có người yêu và Chủ tịch Tinh chúc mọi người bách niên hảo hợp, không có người yêu thì nhanh chóng thoát kiếp FA

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play