Phùng Quyên vốn chỉ là muốn đưa mắt nhìn hai người rời đi mới đi tới bên cửa sổ nhìn.
Bà không nghĩ rằng bản thân sẽ nhìn thấy những cái này.
Bởi vì cửa sổ xe ngăn chặn, khoảng cách có chút xa, Phùng Quyên cũng không có nhìn được đặc biệt rõ.
Nhưng đầu hai người dính chặt lại với nhau không có chút khe hở, Tinh Ngộ ép Lâm Lạc lên ghế phó lái, Lâm Lạc còn nâng một cánh tay vòng lấy cổ người đàn ông.
Cảnh tượng thế này, trừ phi bọn họ đang hôn môi thì không có lời giải thích nào khác.
Nhìn được ra Lâm Lạc không phải bị ép, không chỉ không bị ép, hôn xong, trên mặt cậu còn treo nụ cười, nói chuyện với Tinh Ngộ.
Tinh Ngộ làm bộ lại muốn hôn cậu, Lâm Lạc không biết nói cái gì, Tinh Ngộ chỉ hôn lên trán cậu rồi mới dừng lại.
Ô tô lái ra khỏi chỗ đỗ xe, dần dần đi xa, thân ảnh hai người không thấy nữa.
Tới cả ô tô cũng biến mất trong tầm mắt của Phùng Quyên.
Tâm tình vui vẻ hưng phấn của Phùng Quyên lúc trước ở tiệc sinh nhật đều bị cảnh tượng vừa nhìn thấy dội cho một chậu nước lạnh.
Làm một người mẹ, phản ứng đầu tiên của bà đương nhiên sẽ là Tinh Ngộ dụ dỗ Lâm Lạc.
Lâm Lạc chỉ là đứa trẻ, mới 19 tuổi, vừa lên năm nhất, kinh nghiệm xã hội cơ bản bằng không.
Mà Tinh Ngộ là người đàn ông trưởng thành sự nghiệp thành đạt, tay nắm giữ một số công ty niêm yết.
Hai người này yêu đương, bất cứ ai cũng sẽ liên tưởng tới phương hướng không đứng đắn, một người mưu tài một người mưu sắc.
Nhưng Phùng Quyên biết con trai mình không thể nào có ý đồ với tài sản của Tinh Ngộ.
Quen biết lâu như thế, bà hiểu rõ Tinh Ngộ là người như thế nào, cũng sẽ không mưu đồ sắc của Lâm Lạc.
Vì vậy khả năng lớn nhất là, bọn họ đang yêu đương, yêu đương bình thường.
Phùng Quyên không khỏi nghĩ tới lần trước Tinh Ngộ tới nhà ăn cơm, hai người trêu đùa trên bàn ăn, nghĩ tới Lâm Lạc miêu tả người mình thích, phản ứng của Tinh Ngộ khi nghe thấy lời này.
Phùng Quyên là người phụ nữ sống 40 năm, không tới nỗi chậm chạp tới bây giờ còn không nhìn thấu.
Bà đứng ở cửa sổ rất lâu mới yên lặng trở về ngồi trên sofa, ngây ngốc xuất thần nhìn màn hình tinh thể lỏng trên tường.
Hai người trên xe hoàn toàn không biết tình yêu của bọn họ đã bị phát hiện.
Lâm Lạc đang nhìn môi mình ở kính chiếu hậu, u oán nói:
"Anh không thể nhẹ chút à, mỗi lần hôn đều dùng lực như thế, đợi tí vào kí túc xá đều bị bọn họ nhìn ra."
"Nhìn ra thì nhìn ra." Tinh Ngộ "Em xấu hổ hả?"
"Em có gì phải xấu hổ?" Lâm Lạc mới không thừa nhận "Nhưng trên người anh không có dấu vết gì, không công bằng."
Tinh Ngộ cười nói: "Em muốn dấu vết gì?"
Lâm Lạc đánh giá trên dưới người đàn ông một lượt: "Đợi tí nữa tới trường học lại kí hiệu anh sau."
Lâm Lạc nói được làm được, ô tô đỗ vững dưới toà kí túc xá, Lâm Lạc liền kéo cổ áo Tinh Ngộ kéo người lại gần, sau đó cắn một cái bên gáy Tinh Ngộ, còn mài răng, liếm liếm, đảm bảo có thể lưu lại một dấu vết tương đối rõ ràng cậu mới bỏ qua.
"Thế này mới được, khá công bằng." Lâm Lạc dương dương đắc ý nói.
Tinh Ngộ thông qua gương chiếu hậu nhìn dấu hôn trên cổ mình, bật cười lắc đầu.
Xuống xe lên tầng, Lâm Lạc mang Tinh Ngộ trở về kí túc xá 817.
Mở cửa phát hiện cả 3 người đều trong kí túc xá, 3 người đồng thời xoay đầu nhìn về phía cậu, sau đó nhìn thấy Tinh Ngộ cao to sau lưng Lâm Lạc.
3 người sững sờ.
Lại nhìn nhìn bánh gato trong tay Tinh Ngộ.
"Nặc Nặc, đây là.......?" Mao Tuấn hỏi đầu tiên "Mời bọn tôi ăn cơm biến thành bánh gato?"
"Không phải" Lâm Lạc bảo Tinh Ngộ đặt bánh gato lên trên bàn, mở ra nói "Hôm nay là sinh nhật mẹ tôi, bánh gato mua quá nhiều, ăn không hết, vì vậy tới chia cho các cậu ăn, đừng lãng phí."
"Mời các cậu ăn cơm là việc khác, đợi thi cuối kì kết thúc, các cậu đừng vội về nhà, để Tinh Ngộ mời các cậu ăn cơm."
"Được á được á." Mao Tuấn nhào qua đầu tiên "Tôi thích ăn bánh gato nhất."
"Nhìn không ra một chàng trai đô con như cậu còn thích ăn bánh gato ngọt." Biệt Nhất Cách chế nhạo cậu.
"Trai đô con thì sao, trai đô con thì không thể thích bánh gato ngọt à?" Mao Tuấn bất bình "Anh đây là ấn tượng cứng nhắc."
Biệt Nhất Cách giơ tay đầu hàng.
Lâm Lạc gọi Hạ Văn Thu: "Cậu cũng tới đây ăn bánh gato đi, đừng ngồi đó, nhiều bánh gato thế này ăn không hết, lãng phí biết bao."
Tinh Ngộ giúp đỡ cắt, Lâm Lạc phân phát.
Chia cho 3 người kí túc xá trước, Lâm Lạc lại bưng bánh gato đưa tới phòng ngủ bên cạnh và đối diện.
Đều là bạn học trong lớp, chỉ là bình thường qua lại không nhiều.
Thẳng tới khi tất cả bánh gato đưa xong, Lâm Lạc mới ngồi xuống nghỉ ngơi.
Mao Tuấn nín rất nhiều bát quát muốn hỏi, tới game cũng không thèm chơi, xoay người nhìn hai người.
Lại phát hiện thiếu ghế, Biệt Nhất Cách vốn muốn đưa ghế cho Tinh Ngộ ngồi.
Lâm Lạc lại xua tay bảo không cần, để Tinh Ngộ ngồi lên ghế của cậu, mà cậu ngồi lên đùi Tinh Ngộ.
Thực ra Lâm Lạc lúc ở riêng với Tinh Ngộ sẽ không xà nẹo ngồi lên đùi người ta.
Nhưng đối mặt với bạn cùng phòng, cậu khó giải thích có loại cảm giác không chờ được muốn chia sẻ vui sướng của bản thân.
3 người Biệt Nhất Cách câm nín.
Đặc biệt là Hạ Văn Thu, bị phát cơm chó cả mặt.
Mao Tuấn u oán nói: "Quá đáng rồi, tôi vẫn còn là độc thân từ trong trứng đấy."
"Cậu mau chóng theo đuổi lớp trưởng thì sẽ không còn là độc thân từ trong trứng nữa." Lâm Lạc nói "Ai bảo cậu nhát như thế?"
"Lớp trưởng?" Tinh Ngộ chen lời "Chu Tích Duyệt?"
Mao Tuấn hỏi: "Anh cũng biết cô ấy? Có phải vô cùng xinh đẹp không?"
"......" Tinh Ngộ cũng không muốn thừa nhận, nhưng cũng nhìn được ra Mao Tuấn có hứng thú với cô gái kia, cũng không thể vả thẳng vào mặt người ta, chỉ đành không tình nguyện nói "Là khá đáng yêu."
"Em cũng cảm thấy đáng yêu." Mao Tuấn nói "Trên thế giới làm sao sẽ có cô gái dễ thương như cô ấy?"
Mao Tuấn chống cằm thở dài.
Biệt Nhất Cách không nhịn được vui vẻ: "Cậu chỉ biết to mồm."
Tinh Ngộ đối với cô gái suýt thành tình địch của mình này vẫn tương đối cảnh giác.
Vì vậy chủ động bày cách cho Mao Tuấn: "Lớp trưởng các cậu bình thường có sở thích gì không?"
"Vẽ tranh?" Mao Tuấn nói "......Trừ vẽ tranh, hình như cũng khá thích xem phim hoạt hình."
Tinh Ngộ liếc nhìn gối dựa trên ghế và poster trên tường của Mao Tuấn, cười nói: "Nếu đã có cùng sở thích, vậy còn không đơn giản à? Mượn cớ nói cậu không có phim hoạt hình xem, tìm cô ấy đề xuất cho cậu, nghĩ trăm phương ngàn kế tiếp cận cô ấy."
"Cái này......" Mao Tuấn cũng không phải không biết, vuốt ve gối dựa "Em sợ cô ấy không để ý tới em."
"Sẽ không" Tinh Ngộ dụ dỗ từng bước "Cậu xem cậu lớn lên vừa cao vừa đẹp trai, cô ấy tại sao không để ý cậu? Tìm cô ấy đề xuất một vài phim hoạt hình mà thôi, lại không phải cái khác."
"Phải biết, cậu không nhanh chóng, nói không chừng cô ấy ở bên người khác, lúc đó cậu chỉ có thể nhìn cô ấy yêu đương với người khác, khanh khanh ta ta."
Biệt Nhất Cách và Lâm Lạc phụ hoạ, bọn họ đều muốn nhanh chóng gả đứa ngốc to xác này ra ngoài, tránh cho cậu cả ngày muốn si mê cô gái nhà người ta, lại không đưa ra hành động thực tế.
Tinh Ngộ ở kí túc xá Lâm Lạc một lúc, anh buổi tối còn phải về nhà liền không ở lại lâu.
Lâm Lạc đưa Tinh Ngộ xuống dưới lầu, hai người lại lưu luyến không rời thân thiết một trận mới thả người đi.
Trong nháy mắt, chương trình học của kì này kết thúc.
Thi cuối kì của Quốc Mỹ chỉ thi môn văn hoá, môn chuyên ngành đều cho điểm lúc kết thúc chương trình học, cũng không thi riêng trong tuần thi cử.
Lâm Lạc tương đối có lòng tin vào môn chuyên ngành, phần lớn thời gian đều tiêu tốn trên môn văn hoá.
Nhưng cậu không nghĩ rằng môn chuyên ngành của bản thân sẽ xảy ra vấn đề.
Sau khi thành tích của môn cơ sở sắc thái có, Lâm Lạc nhìn 40 điểm hiển thị trên cột điểm số, cảm thấy không thể lí giải nổi.
Vì vậy lập tức liên hệ giáo viên môn đó.
Giáo viên này họ Nhâm, là người đàn ông đeo kính 40 mấy tuổi, vóc dáng cao gầy, bình thường luôn cười híp mắt với mọi người.
Thầy giáo Nhâm ngồi ở ghế phòng làm việc, trong tay cầm bình giữ nhiệt, ôn hoà hơi cười nhìn Lâm Lạc:
"Bạn học Lâm Nặc có nghi vấn gì với thành tích của mình sao?"
Lâm Lạc thẳng thắn nói: "Vâng."
"Em chỉ được 40 điểm, 40 điểm có lẽ là điểm bình thường đi, thầy cho tranh của em 0 điểm?"
"Là được 0 điểm." Thầy giáo Nhâm vẫn như cũ cười "Nhưng tôi nghĩ bạn học Lâm Nặc, bản thân em tại sao được 0 điểm, có lẽ trong lòng tự nắm chắc mới phải."
Điểm số cơ sở sắc thái bao gồm chuyên cần, bài tập bình thường, thi giữa kì và thi cuối kì.
Hai kì thi đều là ra đề vẽ tranh, vẽ xong nộp lên.
"Trong lòng nắm chắc?" Lâm Lạc không nắm rõ "Ý của thầy là?"
Thầy Nhâm nói: "Lâm Nặc, tôi biết trong học viện rất nhiều giáo viên đều thích em, rất thưởng thức tranh của em, nhưng em lần này quả thực khiến mọi người quá thất vọng."
"Cho em 0 điểm chính muốn cảnh tỉnh em, em bây giờ còn muốn giả ngu?"
Lâm Lạc bị ông làm cho mơ hồ.
"Cái gì?"
"Bỏ đi, em tự mình nhìn đi." Thầy Nhâm lật tìm một lúc trên bàn, tìm ra hai bức tranh, đặt trước mặt Lâm Lạc.
Một trong đó là của Lâm Lạc, lạc khoản một bức khác là Miêu Tố Quân.
Hai bức tranh rất giống, trên tranh đều có hai người, một trong đó cao to hơn chút, giống như một người biến thành một con báo hoa, có tai và đuôi báo hoa, trên mặt cũng có đốm đen.
Một cái khác hình thể nhỏ gầy hơn chút, giống như một người biến thành mèo, hai cái tai mèo đầy đủ vô cùng đáng yêu, đuôi mèo dài cuộn lại.
Chỉ có điều, mèo trong bức tranh này của Lâm Lạc là con trai, mà bức tranh đó của Miêu Tố Quân biến thành con gái.
Vừa liếc mắt, Lâm Lạc hiểu rõ lời của thầy Nhâm.
Cậu sầm mặt xuống: "Thầy nói em đạo tranh? Đạo tranh Miêu Tố Quân?"
Thầy giáo Nhâm cũng không cười, sắc mặt không tốt, chỉ chỉ hai bức tranh trên bàn: "Đây không phải quá rõ rồi sao?"
"Lâm Nặc, em xem ngày tháng lạc khoản, thời gian nộp của Miêu Tố Quân sớm hơn em, em muộn hơn em ấy."
"Hai bức tranh này giống như thế, em lẽ nào muốn nói là trùng hợp?"
"Trùng hợp tới độ đều là báo hoa và mèo, tới màu sắc lựa chọn cũng giống?"
"Hơn nữa tôi nhớ" Thầy giáo Nhâm cúi đầu uống ngụm nước thanh thanh cổ họng "Phong cách vẽ bình thường của em cũng không phải thế này đi, tại sao sẽ bỗng nhiên vẽ bức tranh như thế này?"
"Không phải đạo tranh còn có thể là gì?"
"Lâm Nặc, em là hạt giống tốt, thầy không muốn làm quá khó coi, vì vậy chỉ cho em 0 điểm, không nói nhiều cái gì khác."
Ông khinh thường liếc nhìn Lâm Lạc: "Phải biết, chuyện này làm lớn không có lợi gì với em. Quốc Mỹ chúng ta tuyệt đối sẽ không nhân nhượng loại hành vi đạo tranh thấp kém này!"
Lâm Lạc tức bật cười: "Thầy chỉ dựa vào thời gian giao nộp của ai sớm liền phán định là em đạo tranh cô ta? Thầy không cảm thấy như thế này có chút độc đoán à?"
"Vậy nếu không còn có thể là Tố Quân đạo tranh em?" Thầy Nhâm nói "Tố Quân vẫn luôn là sinh viên hàng đầu khoa chúng ta, tranh của em ấy vẫn luôn vô cùng có sức tưởng tượng, vô cùng xuất sắc, em ấy cần gì phải đạo một sinh viên mới là em?"
"Ai đạo ai, tra chút mới biết" Lâm Lạc không muốn phí lời với người này "Thầy gọi cô ta tới, em đối chất trực tiếp với cô ta!"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT