"Ừm, tới rồi." Tinh Ngộ trả lời.

Lâm Lạc đại khái đã học, không có trả lời.

Tinh Ngộ đặt điện thoại xuống, nhìn bình giữ nhiệt bên cạnh.

......Tại sao bỗng dưng lại có loại cảm giác có gia thất?

Buổi sáng có người nấu cơm, ốm có người chăm sóc, đi làm còn muốn bạn báo bình an.

Mẹ Tinh Ngộ nói khó nghe một chút thì là bình hoa mỹ nhân.

Năm đó coi như là môn đăng hộ đối với bố Tinh Ngộ, vì vậy kết hôn.

Nhưng kết hôn xong cuộc sống hai người không hạnh phúc.

Công việc của bố Tinh vô cùng bận, trường kỳ không ở nhà, hơn nữa còn có rất nhiều xã giao, rất ít quan tâm vợ con trong nhà. Trong thời kì trưởng thành của Tinh Ngộ, ông hoàn toàn khuyết thiếu.

Mẹ Tinh là người vợ toàn chức, mỗi ngày cái gì cũng không cần làm, cùng nhau đi uống trà chiều với bạn thân, đi spa, mua hàng xa xỉ, khoe khoang con cái.

Bà lúc nào cũng nghi ngờ bố Tinh ngoại tình, bố Tinh mỗi lần về nhà hai người đều cãi nhau.

Có lẽ bởi vì không tìm được giá trị của bản thân và cảm giác tồn tại, mẹ Tinh dồn toàn bộ tinh lực tập trung lên người Tinh Ngộ, lớn đến công tác, lập gia đình, nhỏ tới mặc đồ gì ăn cái gì, bà đều phải hỏi từng cái.

Nếu như bạn không nghe theo sắp xếp của bà, bà không chắc sẽ trách cứ nhục mạ bạn, nhưng nhất định sẽ ăn năn hối hận, làm ra bộ dạng người bị hại, nói bạn không yêu bà, không tôn trọng bà, không quan tâm bà.

Vì vậy lúc Tinh Ngộ lên đại học, để trốn thoát khỏi sự khống chế của mẹ Tinh bèn rời nhà, trọ ở kí túc xá trường, hơn nữa bắt đầu dựng nghiệp.

Sau khi kinh tế độc lập, anh liền càng ít khi về nhà.

Vừa về nhà, nếu như bố không ở thì chính là anh đơn độc đối mặt với mẹ.

Nếu như bố ở thì anh thờ ơ xem hai người họ cãi nhau, có lúc còn vạ lây sang Tinh Ngộ người vô tội gặp tai hoạ.

Vì vậy thẳng tới bây giờ, Tinh Ngộ không có cảm giác mong đợi gì với kết hôn và lập gia đình.

Anh không muốn làm người chồng giống bố mình, cũng không muốn cưới một người vợ giống mẹ anh.

So sánh mà nói, anh thà độc thân cả đời.

Sau khi Lâm Lạc quay về trường học thì gặp phải ánh mắt bát quái từ Mao Tuấn, Hạ Văn Thu và Biệt Nhất Cách.

Trưa ngày hôm đó, 4 người ăn cơm ở nhà ăn, ép hỏi cậu đêm qua xảy ra chuyện gì.

Lâm Lạc sờ sờ môi, có chút ngại ngùng: "Hôn một cái."

Mao Tuấn hỏi: "Hôn môi có cảm giác gì?"

Lâm Lạc nhẹ ho một tiếng: "Không duỗi lưỡi, chỉ là......chạm một cái mà thôi."

Biệt Nhất Cách nói: "Cậu thế này không được nha Nặc Nặc, tới ở trong nhà người ta thế mà chỉ như chuồn chuồn lướt chạm xuống môi, đấy gọi là hôn cái gì?"

"Cậu nên nỗ lực ngủ với người ta."

Lâm Lạc sặc một tiếng: "Lần đầu tiên tới nhà anh ấy liền.......như vậy không quá hợp lí đi? Có phải quá nhanh hay không?"

"Có cái gì mà nhanh." Biệt Nhất Cách nói "Không nhanh."

Hạ Văn Thu có ý kiến phản đối: "Em cảm thấy vẫn là chậm rãi từng bước đi."

"Là cậu hôn anh ấy hay là anh ấy hôn cậu?" Mao Tuấn lại hỏi.

"Tôi hôn anh ấy." Lâm Lạc nghĩ tới tình cảnh tối qua, trên mặt có chút nóng, ra vẻ trấn định nói "Anh ấy vẫn luôn nói tôi là đứa trẻ, nói cái gì cũng không chịu đáp lại tôi."

"Nhưng tôi cảm thấy anh ấy chính là thích tôi."

"Cậu không phải đã 19 tuổi rồi à? Chỗ nào giống đứa trẻ." Biệt Nhất Cách ngắt khuôn mặt của Lâm Lạc "Chính là lớn lên quá non, nhìn giống như còn chưa trưởng thành."

Lâm Lạc trừng hắn: "Em chỗ nào non?"

Cậu bây giờ ghét nhất người khác nói cậu non, nhỏ tuổi.

Nếu không phải bởi vì như thế, sớm đã cua được Tinh Ngộ.

"Vậy cậu tính làm thế nào?" Hạ Văn Thu hỏi "Anh ấy nếu như cảm thấy cậu nhỏ tuổi, cậu cũng không thể lập tức lớn to như anh ấy được."

"Hơn nữa tuổi tác chênh lệch cũng không cách nào thu nhỏ."

"Đây chẳng phải là......"

"Sẽ không" Biệt Nhất Cách ôm lấy vai Lâm Lạc "Nặc Nặc chúng ta mị lực bắn bốn phía, Tinh Ngộ chắc chắn sẽ bị cậu mê hoặc."

"Kém có 9 tuổi mà thôi, không tính là vấn đề to gì."

"Đúng, đúng." Mao Tuấn nói.

Hạ Văn Thu nhíu mày, vẫn có chút lo lắng.

"Cậu chưa đàm luận tốt với anh ấy à?"

"Nói rồi." Lâm Lạc nói "Anh ấy nói tôi nhỏ tuổi, không hợp với anh ấy, cảm thấy tôi không phải thật sự thích anh ấy, chỉ là sùng bái và ỷ lại."

"Có phải thích hay không tôi tự mình có thể không biết chắc?"

"Đúng đúng." Mao Tuấn đại khái chính là phụ hoạ chuyên nghiệp.

"Có điều anh ấy đồng ý với tôi rồi" Lâm Lạc cong khoé môi "Chỉ cần có thể chứng minh tôi là thật sự thích anh ấy, không phải sùng bái ỷ lại, anh ấy nguyện ý đối xử với tôi như người trưởng thành."

"Nhưng cái này phải chứng minh như thế nào?" Biệt Nhật Cách nói "Cậu nói miệng cũng không có tác dụng."

Hạ Văn Thu tán thành.

"Nếu tôi nói" Biệt Nhất Cách đề nghị "Nếu như cậu xác định anh ta thích cậu, không bằng để anh ta chủ động theo đuổi cậu."

"Như thế nào?" Lâm Lạc khiêm tốn thỉnh giáo.

Biệt Nhất Cách vừa nhìn chính là một tay tình trường già đời.

Mao Tuấn và Hạ Văn Thu hai người cũng rửa tai lắng nghe.

Đặc biệt là Mao Tuấn và Lâm Lạc hai con gà độc thân.

Biệt Nhất Cách cười: "Cậu nếu như cứ luôn hạ thấp mình, thiên tân vạn khổ mới theo đuổi được người, vậy về sau lúc hai cậu yêu đương, anh ta cũng sẽ không trân trọng cậu như thế nữa."

Tuy rằng Lâm Lạc không cho rằng Tinh Ngộ sẽ làm thế, nhưng câu này vốn cũng có đạo lí nhất định.

Cậu không phủ nhận.

"Cậu phải khiến cho anh ta biết, cậu Lâm Nặc cũng nóng phỏng tay, có người thích."

"Chúng ta làm một cái ví dụ đơn giản nhất, lớp trưởng lớp các cậu không phải thích cậu à, cậu dùng cô ấy đi thử Tinh Ngộ, xem Tinh Ngộ có phản ứng gì."

"Còn có, lúc hai cậu ở chung, cậu cũng không thể cứ luôn quá chủ động."

"Cậu phải lúc gần lúc xa, treo anh ta, khiến anh ta khó chịu."

"Chỉ có khiến anh ta cảm thấy rất gian nan mới có thể ở bên cậu, sau khi kết giao mới trân trọng cậu."

Biệt Nhất Cách dùng kinh nghiệm yêu đương phong phú của mình giảng cho 3 người.

Giảng xong, anh hỏi: "Hiểu chưa?"

Lâm Lạc thành khẩn nói: "Hiểu rồi, đã tiếp thu."

Mao Tuấn hỏi: "Lấy lớp trưởng thử, làm sao thử? Cái này không hợp lí đi?"

Lấy chân tâm của một người thích Lâm Lạc đi thử thăm dò người khác, đối với Chu Tích Duyệt mà nói quá không công bằng.

Lâm Lạc: "Ặc, tôi thương lượng một chút với cô ấy? Bảo cô ấy phối hợp biểu diễn một chút?"

Hạ Văn Thu & Mao Tuấn: "......"

Biệt Nhất Cách cười: "Cậu đoán xem em ấy liệu có quăng giá vẽ vào mặt cậu không?"

"Em cảm thấy sẽ không" Hạ Văn Thu đau lòng nói "Giá vẽ cũng không rẻ."

Mao Tuấn & Biệt Nhất Cách: "......"

"Hỏi chút thì sao" Lâm Lạc nói "Tôi cũng đâu bảo cô ấy nhất định sẽ đồng ý."

"Cô ấy nếu như không nguyện ý thì không nguyện ý thôi."

"Không nguyện ý tôi liền tìm người khác."

"Trong lớp cậu còn có con gái khác cậu quen thuộc à?" Biệt Nhất Cách hỏi.

"......Không."

Mao Tuấn nói: "Vậy thì tìm anh Biệt giúp á."

Lâm Lạc và Biệt Nhất Cách liếc nhìn nhau, đồng thời xoay đầu đi: "Vẫn là thôi đi."

Hạ Văn Thu cười: "Anh Biệt có thể làm dự bị."

Biệt Nhất Cách đen mặt: "Tôi ngay cả giả trang cũng là lốp xe dự phòng à?"

3 người cười to.

Vì vậy Lâm Lạc quyết định đi tìm Chu Tích Duyệt giúp đỡ, nếu như Chu Tích Duyệt không đồng ý thì chọn lốp dự bị Biệt Nhất Cách.

Buổi chiều tan học hôm đó, Lâm Lạc chủ động hẹn Chu Tích Duyệt cùng đi ăn tối.

Vẫn luôn là Chu Tích Duyệt hẹn Lâm Lạc, Lâm Lạc còn không nhất định đồng ý.

Hôm nay Lâm Lạc bỗng dưng chủ động hẹn cô, Chu Tích Duyệt vừa mừng vừa sợ, một lời đáp ứng.

Cô lùi hẹn với bạn, đi ăn tối cùng với Lâm Lạc.

Dù sao cũng là cầu người trợ giúp, Lâm Lạc chọn quán ăn rất đắt hơn nữa nghe nói rất ngon.

Chu Tích Duyệt còn có chút kinh ngạc, cô vốn dĩ cho rằng gia cảnh Lâm Lạc bình thường, không ngờ rằng sẽ mời cô ăn quán đắt như thế.

Trong lòng có chút hoài nghi.

Chu Tích Duyệt mới không tin Lâm Lạc là vì bày tỏ với cô mới chọn quán ăn này, luôn cảm thấy là có mục đích khác.

"Cậu tuỳ ý gọi." Lâm Lạc đưa menu cho Chu Tích Duyệt "Muốn ăn gì gọi cái đó, không cần khách khí."

Nghe thấy Lâm Lạc nói thế, Chu Tích Duyệt càng cảm thấy Lâm Lạc có vấn đề.

Cô không vội gọi đồ, đặt menu lên bàn: "Vô sự lấy lòng, không gian tức đạo."

"Cậu có phải có chuyện tìm tôi?"

"Bị cậu đoán được rồi......" Lâm Lạc có chút ngại ngùng cười "Là như thế này, quả thực là có chuyện tìm cậu giúp đỡ."

"Có điều không vội, cậu ăn trước đi, ăn xong chúng ta lại nói."

"Không được." Cả mặt búp bê đáng yêu của Chu Tích Duyệt đều là kiên trì "Nói trước, tôi quyết định xem bữa ăn có thể ăn hay không."

"Ăn trước, cứ coi như cậu không đồng ý, bữa cơm này cũng mời cậu ăn."

"Không được." Chu Tích Duyệt nói "Nói trước."

"Thôi được." Lâm Lạc cúi đầu xuống, cậu cũng biết thỉnh cầu này có chút gây khó dễ "Tôi muốn mời cậu diễn với tôi một vở kịch."

"Tôi muốn thử một người."

Chu Tích Duyệt: "......"

Chu Tích Duyệt bề ngoài nhuyễn manh đáng yêu lại đơn thuần, bình thường đối với mọi người cũng rất hoà thuận, nhưng cáu lên thì dã thú như phong cách vẽ tranh của cô.

"Cái gì?" Chu Tích Duyệt cảm thấy mình có thể nghe nhầm rồi.

"Diễn kịch, thử một người?" Chu Tích Duyệt nhíu mày "Là ý mà tôi lí giải hả?"

Lâm Lạc gật đầu: "Ừ......người tôi thích."

Chu Tích Duyệt: "......"

Chu Tích Duyệt tuy rằng vẫn luôn hẹn Lâm Lạc vẽ tranh ăn cơm, nhưng từ trước tới nay chưa từng bày tỏ qua tình cảm của bản thân, chỉ là phỏng đoán của Mao Tuấn và Hạ Văn Thu.

Lâm Lạc tuy rằng cũng không từ chối rõ ràng với cô, chỉ là dùng một cách uyển chuyển thông qua hành vi biểu đạt mình không có ý đó.

Nếu như nói thẳng ra, người ta không có suy nghĩ đó, chẳng phải là ngại ngùng? Nếu như người đó có suy nghĩ đó, người ta sẽ ngại ngùng.

"Hoá ra cậu có người mình thích." Sắc mặt Chu Tích Duyệt không quá đẹp "Là ai, tôi quen biết không?"

"Cậu có lẽ biết anh ấy." Lâm Lạc thẳng thắn nói "Tinh Ngộ."

Chu Tích Duyệt ngạc nhiên: "Tinh Ngộ?!"

Chợt cô lại ngẩn ngơ: "Hoá ra lời đồn là thật......"

"Lời đồn gì?"

"Không có gì......Chỉ là tôi nghe nói cậu cũng là hoạ sĩ Tinh Ngộ trợ giúp."

Chu Tích Duyệt nhìn về phía Lâm Lạc: "Cậu thích anh ấy? Nhưng tôi nghe một tin tức nói rằng Tinh Ngộ không tiếp xúc nhiều với hoạ sĩ anh ấy trợ giúp, càng đừng nói đến việc yêu đương với những người đó."

"Vì vậy tôi cần cậu giúp," Lâm Lạc nói.

Chu Tích Duyệt bĩu môi, cầm lấy menu: "Gọi món gọi món, ăn cơm trước."

Này đại khái chính là đồng ý.

Lâm Lạc lộ ra nụ cười: "Cảm......"

"Trước đừng cảm ơn." Chu Tích Duyệt trừng cậu "Tôi còn chưa đồng ý."

"Tôi chỉ là đói, ăn cơm trước rồi suy nghĩ."

Chu Tích Duyệt cảm thấy Lâm Lạc đại khái là đầu thiếu dây cung, bằng không sao lại sẽ tới tìm mình diễn kịch?

Cậu không biết mình sẽ thương tâm à?!

Chu Tích Duyệt ngẫm lại liền giận hết chỗ nói, thiệt cậu còn nghĩ ra.

Nhưng ít nhất Lâm Lạc tìm cô, không tìm người khác.

Chu Tích Duyệt lại cảm thấy không tức giận tới vậy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play