"Làm sao không phù hợp? Hợp!" Lâm Lạc không phục nói, nắm lấy dây lưng của mình nói "Nếu không chúng ta so xem?"
"Đây thế nhưng là tôn nghiêm của đàn ông!"
Tinh Ngộ: "......"
Tinh Ngộ răng ngưa ngứa, dùng lực búng một cái vào trán Lâm Lạc.
"Cái tên nhóc con nhà cậu, còn cái gì tôn nghiêm đàn ông?"
"Không cần biết hợp hay không, dù sao cũng không có cái khác có thể mặc."
"Lượn đi tắm đi."
Nói rồi, Tinh Ngộ xoay người đi, nhanh chóng chuồn mất, không muốn ở thêm một giây nào với đứa nhóc này.
Gần đây Lâm Lạc nói chuyện hành sự thật sự càng ngày càng to gan, thường thường có cảm giác khiến Tinh Ngộ không giữ nổi mình.
Giống cái chuyện so mà Lâm Lạc nói đấy, Tinh Ngộ không thể đảm bảo bản thân mình sẽ không làm ra chuyện gì.
Đi xa rồi, Tinh Ngộ mới quay đầu nhìn, phát hiện Lâm Lạc đã đóng cửa phòng tắm, đại khái bắt đầu tắm rửa rồi.
Vừa nghĩ tới Lâm Lạc tắm rửa trong nhà vệ sinh nhà anh, trong đầu lại có vài thứ lung tung không chịu khống chế liều lĩnh chui ra ngoài.
Tình cảnh lần trước lúc chân Lâm Lạc bị thương, Tinh Ngộ bôi thuốc cho cậu lại lần nữa tái hiện trong đầu.
Tinh Ngộ nhớ tới cơ thể thon gầy lúc Lâm Lạc chỉ mặc áo cộc quần đùi, còn có đôi chân thon dài......
Nghĩ tới đây, Tinh Ngộ vội vàng phanh gấp, hất hất đầu vứt vài hình ảnh không phù hợp với thiếu nhi đi.
Cậu ấy vẫn là đứa trẻ, Tinh Ngộ cảnh cáo bản thân.
Gạt bỏ suy nghĩ đen tối, Tinh Ngộ thật vất vả không suy nghĩ chuyện gì khác mà trải giường cho Lâm Lạc, vừa quay đầu, Lâm Lạc đã tắm rửa xong ra ngoài, trên người khoác áo choàng tắm.
Áo choàng tắm đó là của Tinh Ngộ, có chút to so với Lâm Lạc, cổ áo rộng rãi khiến một mảnh da lớn trước ngực cậu lộ ra ngoài.
Làn da đó bị hơi nước nóng làm đỏ hồng, khuôn mặt Lâm Lạc cũng bị hơi nước hun hơi đỏ lên, màu sắc đôi môi càng thêm đỏ tươi, trông vô cùng ngon miệng.
Tinh Ngộ lại lần nữa cảm nhận được cảm giác khát khô quen thuộc đó.
Đối diện với tầm mắt Tinh Ngộ, Lâm Lạc lộ ra nụ cười, chỉ cổ áo của mình nói:
"Tinh Ngộ, anh bảo sẽ tìm đồ ngủ cho em, em không có thấy, chỉ đành mặc trước cái này, cái này cũng quá to rồi đi."
Tinh Ngộ hơi quay mặt không dám nhìn cậu, ánh mắt lại không nhịn được bay lên người Lâm Lạc.
"......Cậu tắm cũng quá nhanh rồi, tôi vừa trải giường cho cậu, còn chưa kịp đi tìm đồ ngủ."
"Thời tiết lạnh, cậu lên giường nằm trước một lúc đi, đừng để lạnh ốm."
Lâm Lạc cười gật đầu, nhìn theo Tinh Ngộ rời đi rồi lạnh tới mức nhanh chóng mở chăn chui vào.
Hiệu quả sắc dụ......hình như vẫn có?
Tinh Ngộ còn không dám nhìn cậu.
Lâm Lạc có chút đắc ý nghĩ.
Hừ, cho anh giả vờ.
Nằm trên giường chơi điện thoại một lúc, Lâm Lạc gửi tin nhắn cho Hạ Văn Thu, nói mình bây giờ đang ở trên giường nhà Tinh Ngộ.
Hạ Văn Thu gửi lại một chuỗi dấu chấm than.
Nói với cậu: "Xông lên Nặc Nặc, tranh thủ nắm lấy anh ấy!"
"......" Lâm Lạc: "Không phải giường của Tinh Ngộ."
"Chỉ là phòng khách."
Hạ Văn Thu: "......"
"Ồ."
Lâm Lạc hỏi cậu ta: "Cậu và bạn trai cậu làm qua chưa?"
Hạ Văn Thu phút chốc không nói chuyện, Lâm Lạc đoán chừng cậu ta chắc chắn là xấu hổ, da mặt Hạ Văn Thu rất mỏng.
Qua một lúc, cậu ta mới trả lời: "Rồi."
"Lúc nghỉ hè liền......"
"Có điều từ lúc tôi học Quốc Mỹ, chúng tôi còn chưa gặp mặt."
Lâm Lạc: "Quốc Khánh cậu ta không tới thăm cậu à?"
"Quá xa" Hạ Văn Thu nói "Quốc Khánh vé máy bay tăng giá, đi lại quá mắc, anh ấy muốn tới, tôi bảo anh ấy đừng tới."
"Bảo anh ấy học tập cho tốt, đợi vài năm nữa tốt nghiệp đại học, tôi sẽ về quê ở bên cạnh anh ấy."
Người thiếu niên luôn tràn đầy mong chờ với tương lai tốt đẹp, hết lòng tin thiên trường cửa địa.
"Cậu không nhớ cậu ta à?" Lâm Lạc hỏi.
"Nhớ chứ" Hạ Văn Thu nói "Nhưng hết cách, đây là tôi tự mình chọn."
Nói chuyện tới đây, Lâm Lạc nghe thấy tiếng bước chân, vội vàng bảo Hạ Văn Thu nói chuyện sau, đặt điện thoại xuống, ngẩng đầu nhìn Tinh Ngộ.
Trong tay người đàn ông cầm đồ ngủ mới tinh, là chất tơ lụa mềm mại mịn màng, vô cùng mềm.
Anh đặt đồ ngủ bên cạnh giường Lâm Lạc nói: "Cậu tự mình thay đi, nghỉ ngơi sớm."
"Đợi chút." Thấy Tinh Ngộ muốn đi, Lâm Lạc làm sao cho?
Vất vả lắm mới tới nhà Tinh Ngộ một lần, lần sau cũng không biết là lúc nào.
"Còn có chuyện?" Tinh Ngộ nâng mắt nhìn cậu.
Lâm Lạc ngồi dậy, chăn đắp ở chân, nhìn Tinh Ngộ một hồi sau đó cởi áo tắm ra.
Thân trên của thiếu niên lộ ra.
Tinh Ngộ sửng sốt.
Lâm Lạc xoay người phơi bày lưng mình cho Tinh Ngộ, nói rằng:
"Vừa nãy trong phòng tắm có chút trơn, em đựng một cái, trên lưng có chút đau, anh giúp em xem xem."
Tinh Ngộ: "......"
Tinh Ngộ thậm chí hoài nghi Lâm Lạc là cố ý, nhưng không có chứng cứ.
Gân xanh thái dương Tinh Ngộ giật giật, hít sâu một hơi, kiềm chế bản thân nói:
"Tôi đi lấy thuốc cho cậu."
Vị trí xương vai của Lâm Lạc bị đụng tím bầm, cũng không biết là làm thế nào làm ra.
"Được." Lâm Lạc ngoan ngoãn gật đầu, nhìn người đàn ông bước ra phòng ngủ cho khách, khoé môi cong lên.
Không uổng công cậu đụng một cái, dùng sức lực khá lớn mới đụng ra hiệu quả này.
Đụng xong còn nhìn vào gương kiểm tra một chút, xác định tím bầm mới đi ra khỏi phòng tắm.
Tinh Ngộ lấy thuốc quay về.
Lâm Lạc tắt đèn trên trần nhà, chỉ mở đèn ngủ, cố ý tạo ra bầu không khí ám muội ấm áp trong phòng ngủ.
Cậu cười tủm tỉm nhìn người đàn ông bước tới gần, hỏi: "Anh bôi thuốc cho em?"
"Nếu không thì sao?" Tinh Ngộ tức giận nói "Cậu còn có thể tự mình bôi sau lưng à?"
Lâm Lạc cố nén cười, ngoan ngoãn xoay đầu lại, áo choàng tắm cởi tới dưới xương vai, lộ vết bầm ra, quay đầu nói: "Cảm ơn."
Tinh Ngộ ngoài cười trong không cười kéo khoé miệng xuống:
"Cậu ít gây phiền phức cho tôi là cảm ơn trời đất rồi, không cần cậu cảm ơn tôi."
Vậy chịu thôi, Lâm Lạc nghĩ, phiền phức vẫn phải tìm.
Nếu không làm sao mượn cớ tiếp cận Tinh Ngộ?
Phần lưng con người thần kinh nhiều, rất mẫn cảm, đặc biệt là dưới hoàn cảnh ấm áp như thế này, tinh thần tập trung cao độ, mỗi một cảm giác đều vô cùng rõ ràng.
Lâm Lạc có thể cảm nhận được ngón tay ấm áp và xúc cảm khi người đàn ông bôi thuốc cho cậu.
Lực tay của người đàn ông vừa mạnh, cậu đau tới chạy trốn.
"Đau, nhẹ chút."
Giọng điệu hờn trách khiến động tác của Tinh Ngộ ngừng lại một chút.
Nhìn phần lưng trơn bóng của thiếu niên, Tinh Ngộ có chút không ngồi vững.
Đợi thêm lúc nữa, anh không biết bản thân có thể làm ra chuyện gì.
Tinh Ngộ vì vậy tăng nhanh tốc độ, bôi xong, anh cầm thuốc chuẩn bị chạy.
"Vội vàng như thế làm gì?" Lâm Lạc nắm lấy cổ tay người đàn ông.
Anh quay đầu lại, áo choàng tắm còn chưa kéo lên, ánh đèn ngủ mờ nhạt rơi trên bả vai mượt mà.
"Sợ em ăn anh à?"
Lâm Lạc biết sức lực của bản thân không to bằng Tinh Ngộ, vì vậy thừa dịp chưa chuẩn bị, dùng thể trọng của mình túm Tinh Ngộ ngã xuống giường.
Cậu đè lên.
Đôi mắt từ trên xuống dưới nhìn chằm chằm Tinh Ngộ gần trong gang tấc.
Tinh Ngộ giãy dụa.
Lâm Lạc ép chặt chẽ, thấp giọng nói: "Đừng động, lại động nữa em sẽ tức giận."
Lúc thiếu niên nói chuyện hơi nóng phả lên mặt Tinh Ngộ, ngưa ngứa.
Tinh Ngộ quả nhiên không động nữa.
Hô hấp người đàn ông có chút nặng, ánh mắt như dính vào người Lâm Lạc.
Nụ cười trên mặt cậu, da dẻ lộ ra nơi cổ áo, đùi ép lên eo anh......
Tinh Ngộ cúi đầu ôm lấy Lâm Lạc, mặt chôn vào gáy thiếu niên, người đàn ông hô hấp có chút run rẩy, hơi nóng hầm hập phả trên tai và cái cổ mẫn cảm của Lâm Lạc.
Rất ngứa, nhưng cậu lại không có tâm tư chú ý cái này.