*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lâm Lạc vừa mới liên hoan với bạn cùng phòng xong.

Vài cậu con trai cùng ăn một bữa khó tránh khỏi muốn uống rượu, đặc biệt là dưới tình huống trên bàn ăn còn có Mao Tuấn tới từ Đông Bắc.

Mao Tuấn cực kì có thể uống rượu, một mình cậu ta có thể uống hết hai két bia Tsing Tao, cũng vô cùng nóng lòng mời rượu.

Bọn họ một bàn bốn người, trừ Mao Tuấn tửu lượng kinh người ra, Biệt Nhất Cách cũng có thể uống rượu một chút, Hạ Văn Thu cơ bản một ly là gục.

Kiếp trước Lâm Lạc say rượu thành tính, dường như ngâm mình sống trong vò rượu, trước khi uống còn khoác lác mình ngàn ly không gục.

Không nghĩ tới thân thể đứa nhóc Lâm Nặc này thua kém tới thế.

Cậu uống một ly liền đỏ mặt, bị Mao Tuấn và Biệt Nhất Cách cười nhạo một trận.

Lâm Lạc không phục, lại uống vài ly mới cuối cùng ý thức rằng lúc này không giống ngày xưa, thân thể Lâm Nặc này thật sự không thể uống rượu.

Bởi vì uống quá vội, vài ly rượu xuống bụng, Lâm Lạc cả người đều có chút quay cuồng trong mơ hồ.

Tửu lượng Hạ Văn Thu không sai biệt lắm so với cậu, nhưng Hạ Văn Thu so với cậu tự mình biết mình, Mao Tuấn có khuyên thế nào cậu ta cũng không uống.

Vì vậy lúc 4 người từ bàn ăn đi ra, Hạ Văn Thu là người thanh tỉnh nhất.

Mao Tuấn và Biệt Nhất Cách hai người uống với nhau, Mao Tuấn còn có thể tự mình đi, Biệt Nhất Cách lại say, chỉ có thể để Hạ Văn Thu đỡ anh.

4 người đi trên đường, vì do Biệt Nhất Cách mặc đồ nữ còn bị người đi đường hiểm lầm rằng 3 cậu con trai các cậu muốn bắt nạt một cô gái, ngăn người lại không cho bọn họ đi, nói phải báo cảnh sát để cảnh sát tới.

May mà đúng lúc làm Biệt Nhất Cách tỉnh lại, để anh tự mình làm chứng bản thân là con trai, 3 người mới lấy lại thuần khiết, nâng đỡ Biệt Nhất Cách, trong tầm mắt mơ hồ của người qua đường lảo đảo bước về phía trường học.

Quán ăn cách kí túc xá gần, ở làng đại học ngoài cửa Nam, 4 người cũng không gọi xe, tính đi bộ về.

Đi tới con đường treo đầy đèn ngoài cửa Nam, Lâm Lạc không tự chủ được nhớ tới Tinh Ngộ.

Cậu vốn không phải người nhát gan, hiện tại uống rượu, gan càng to hơn so với bình thường, nhớ tới Tinh Ngộ liền gọi điện cho người ta.

Vì vậy lúc Tinh Ngộ nhận điện thoại liền nghe thấy giọng nói mang ý say của thiếu niên, cười với anh nói:

"Tinh Ngộ, anh biết em đang ở đâu không?"

Lâm Lạc như thế này so lúc thanh tỉnh bình thường càng nhiều thêm vài phần ý vị câu nhân.

Tinh Ngộ hô hấp hơi trở ngại, giọng nói không khỏi thấp xuống vài phần: "Hửm? Ở đâu?"

Lâm Lạc ngẩng đầu nhìn đèn nhỏ sáng ngời từng cái từng cái trên đỉnh đầu, cười nói: "Ở chỗ anh mang em xem dải ngân hà đó."

Những chiếc đèn nhỏ này treo bên đường, số lượng nhiều lại nhỏ, tụ tập lại một chỗ thật sự như một dải ngân hà rực rỡ lại bát ngát.

"Chỗ này thật đẹp, Tinh Ngộ." Lâm Lạc nhẹ giọng nói.

Lãnh Tinh Lan không phát ra tiếng, lại gần nghe trộm.

Bị Tinh Ngộ phát hiện ra, một cái tát đá người ra xa.

Lãnh Tinh Lan nhỏ giọng nói: "Cậu nếu như không chột dạ, tôi nghe thì đã làm sao, có bí mật gì không thể nghe à?"

"Cũng không phải gọi cho cậu, cậu xem náo nhiệt cái gì?" Tinh Ngộ nói.

Đầu bên kia điện thoại, Lâm Lạc lờ mờ nghe thấy Tinh Ngộ nói chuyện với người khác, có chút nghi hoặc hỏi:

"Tinh Ngộ, anh đang nói chuyện với ai?"

Tinh Ngộ lườm Lãnh Tinh Lan.

"Không ai, một người bạn." Tinh Ngộ dịu giọng hỏi "Nặc Nặc, cậu uống rượu à?"

"Tối nay em đi ăn với bạn cùng phòng" Lâm Lạc báo cáo hành tung của mình cho Tinh Ngộ "Vậy nên mới uống rượu."

"Nhưng em chỉ uống có tí ti, không say."

Tinh Ngộ: "Sao mà vẫn ở bên ngoài, mau về kí túc xá nghỉ ngơi, uống chút sữa bò, nếu không ngày mai sẽ đau đầu."

Lâm Lạc đáp: "Bây giờ đã trên đường về rồi, sắp tới cổng trường rồi, lập tức về kí túc xá."

"Ừ, ngoan." Tinh Ngộ nói "Trên đường chú ý an toàn, cẩn thận xe cộ, cẩn thận bậc thềm."

Lãnh Tinh Lan bị buồn nôn tới khoa trương chà xát cánh tay, biểu thị bản thân bị nổi da gà.

"Cậu là coi cậu ta là em trai hay là con trai" Lãnh Tinh Lan cười nhạo "Coi là con trai cũng không có sến súa như cậu."

Lâm Lạc lại nghe thấy tiếng của Lãnh Tinh Lan, hỏi: "Tinh Ngộ, bên cạnh là ai vậy? Bạn nào của anh, em quen biết không?"

Sẽ không phải là Miêu Tố Quân đi?!

Lúc này, Lãnh Tinh Lan bỗng nhiên chòm qua hét lớn với ống nghe:

"Tôi là bạn trai Tinh Ngộ!"

Lỗ tai Tinh Ngộ bị chấn động rung rung, thiếu chút nữa ngất tại chỗ.

Lâm Lạc đầu bên kia điện thoại cũng bị câu này chấn động tỉnh rượu một nửa.

Cậu sững sờ, lập tức hỏi: "Không thể nào, anh lừa người."

Lãnh Tinh Lan cười không ngừng: "Tôi nói là sự thật, không lừa cậu."

"Im mồm." Tinh Ngộ che miệng Lãnh Tinh Lan "Đừng nói bừa."

"Tôi không nói bừa" Lãnh Tinh Lan cố ý kéo dài giọng điệu mắc ói nói "Tinh Ngộ, hai chúng ta qua lại có gì không thể gặp người à, anh tại sao không giới thiệu em với người khác?"

Cậu ta làm ra ngữ điệu bi thương u uất, giống như Tinh Ngộ là người đàn ông phụ lòng.

"Nếu như đã thế hai chúng ta còn không bằng chia tay đi, yêu đương thế này có ý nghĩa gì?"

Lâm Lạc đầu bên kia điện thoại có chút lơ mơ: "......Tinh Ngộ?"

"......" Tinh Ngộ: "Lãnh, Tinh, Lan!"

Lãnh Tinh Lan: "Cậu gấp rồi cậu gấp rồi."

Tinh Ngộ: "Cậu im mồm cho tôi!"

Lãnh Tinh Lan ngậm miệng, còn tự mình làm động tác kéo khoá, lại giơ tay làm tư thế "Mời ngài".

Tinh Ngộ trừng cậu ta, cầm điện thoại chạy tới một bên cách xa Lãnh Tinh Lan, tránh cho người này lại làm cái gì lẳng lơ.

Đợi tới chỗ yên tĩnh, Tinh Ngộ mới giải thích với Lâm Lạc: "Nặc Nặc, cậu đừng nghe cậu ta nói bừa, con người cậu ta như thế, miệng lưỡi dẻo quẹo, lời cậu ta nói cậu đừng để trong lòng."

Lâm Lạc ngây ngốc "Ò" một tiếng.

"Cậu gặp qua cậu ta rồi"Giống như sợ Lâm Lạc không tin, vì để tăng cường thêm sức thuyết phục cho bản thân, Tinh Ngộ nói tiếp "Mùa đông năm ngoái cái lần ở sòng bạc, cậu từng gặp cậu ta, là cái người lẳng lơ tóc dài ý."

"Cậu nói ai lẳng lơ?" Sau lưng Tinh Ngộ, Lãnh Tinh Lan không vui nói.

Tinh Ngộ không để ý cậu ta, lòng nói: Ai trả lời thì là người đấy.

Nghe thấy hình dung này, Lâm Lạc trong điện thoại không nhịn được bật cười.

"Là anh ta hả, em nhớ rồi."

Nhìn bầu không khí ở chung của hai người lúc đó thì biết bọn họ tuyệt đối không có khả năng là quan hệ đấy.

Lâm Lạc buồn cười nói: "Anh ta lúc nãy tại sao phải nói thế?"

Tinh Ngộ chìm vào trầm mặc kì dị.

Cái này nên giải thích như thế nào?

Nghĩ một hồi lâu, Tinh Ngộ nói: "Cậu ta miệng tiện, đừng quản cậu ta."

Lâm Lạc "Ồ" một tiếng, hỏi Tinh Ngộ: "Anh ta không phải bạn trai anh, vậy anh thích người như thế nào hả?"

Tinh Ngộ phát hiện hôm nay hai người Lãnh Tinh Lan và Lâm Lạc đều có chút khó đối phó.

Đứa trẻ này uống say xong càng khó ứng phó rồi.

"Tôi thích đứa trẻ nghe lời" Tinh Ngộ không cảm xúc nói "Cậu lượn về đi ngủ cho tôi."

Lâm Lạc: "Hông thích."

Lâm Lạc nói rồi bèn ngẩng đầu nói to với 3 bạn cùng phòng: "Các cậu về trước đi, không cần để ý tôi."

Tinh Ngộ: "? "

Nặc Nặc làm sao lại có chút phản nghịch thế?

"Nặc Nặc" Khẩu khí Tinh Ngộ tăng thêm "Nghe lời, quay về nghỉ ngơi, uống say đừng lắc lư bên ngoài, không an toàn."

"Em cũng không phải con gái, có cái gì không an toàn?" Lâm Lạc không để ý nói "Bảo em về cũng được, anh trước trả lời câu hỏi của em."

"Câu hỏi gì?"

Lâm Lạc cười hihi hỏi: "Miêu Tố Quân có phải hẹn anh ăn cơm?"

Vài ngày trước cậu cố ý khiêu khích Miêu Tố Quân, Lâm Lạc đoán chừng cô nàng đó chắc chắn sẽ tới tìm Tinh Ngộ ăn cơm.

"Anh đồng ý cô ta chưa?"

Tinh Ngộ có chút đau đầu: "Đồng ý rồi."

Lâm Lạc lập tức không cười nữa, không vui nói: "Anh nói chuyện không giữ lời, anh rõ ràng nói sẽ không làm ra sự việc khiến người ta hiểu lầm nữa."

"Không có, không phải hai chúng tôi, là liên hoan gia đình." Tinh Ngộ giải thích.

Lâm Lạc sửng sốt một chút: "Liên hoan gia đình? Ồ......"

"Anh trai Miêu Tố Quân cũng ở đó?"

"Có." Tinh Ngộ trong lòng hiểu rõ Lâm Lạc vì sao sẽ nhắc tới người này.

Lâm Lạc trầm mặc một lúc, bỗng nhiên nói: "Em phải về kí túc xá rồi, không nói với anh nữa, cúp đây, bai."

Nói xong, Lâm Lạc liền lưu loát dứt khoát cúp điện thoại.

Cúp xong lại cảm thấy bản thân có chút xung động.

Tinh Ngộ vốn quen biết lâu với Miêu gia, cùng nhau ăn cơm không thể bình thường hơn, Tinh Ngộ lại không biết Miêu Ngạn Quân làm cái gì.

Tự bản thân đây là giận cá chém thớt.

Nhưng vẫn có chút không vui.

Người cậu thích là bạn bè với kẻ thù, cậu còn không thể nói.

Thật sự ngẫm lại liền thấy uất ức.

Bên này, Tinh Ngộ nghe tín hiệu máy bận truyền ra từ điện thoại, trong lòng có chút thở dài, đứa trẻ này thật sự cực kì khiến người thương.

Chuyện giữa Miêu Ngạn Quân và Phùng Quyên, Tinh Ngộ cho người đi điều tra, không tra được thứ gì hữu ích.

Thông tin tra được trước mắt chỉ có lúc Phùng Quyên xảy ra tai nạn, Miêu Ngạn Quân quả thực đang ở thành phố Vân Hải, hơn nữa sống ở nơi cách nhà Phùng Quyên không xa, buổi tối hôm đó cũng thực sự lái xe ra ngoài.

Nhưng muốn tiến thêm một bước tra tiếp tương đối khó khăn, rất dễ dàng đánh rắn động cỏ không nói, còn rất khó lấy được chứng cứ chân thực.

Miêu Ngạn Quân tất nhiên đã sớm tiêu huỷ chứng cứ rồi.

Nhưng nhìn thấy Lâm Lạc như thế, anh lại có chút không cam tâm.

"Làm sao, cãi nhau rồi?" Lãnh Tinh Lan thấy hai người bỗng dưng ngắt điện thoại, biểu tình khuôn mặt Tinh Ngộ còn nghiêm nghị lại, chồm qua hỏi.

"Không phải chứ? Cậu ta tin thật?" Lãnh Tinh Lan gấp gáp "Cậu không phải giải thích với cậu ta rồi à?"

Tinh Ngộ liếc Lãnh Tinh Lan một cái, nhàn nhạt nói: "Cậu ấy không tin, tôi còn có cách nào, cậu xem chuyện tốt cậu làm đi."

Lãnh Tinh Lan ho nhẹ một tiếng, có chút băn khoăn, anh ta chỉ là đùa, kích Tinh Ngộ một chút mà thôi, miễn cho người này nói một đằng nghĩ một nẻo.

Nhìn phản ứng người này nhận điện thoại của bạn nhỏ, giọng điệu nói chuyện, Lãnh Tinh Lan người yêu có thể tạo thành cả đội bóng chắc chắn: Tinh Ngộ là thật sự động tâm rồi.

Còn về anh vì sao không thừa nhận, Lãnh Tinh Lan cũng rất hiểu rõ.

Cậu ta hiểu Tinh Ngộ, quá nửa là cảm thấy tuổi tác bạn nhỏ quá nhỏ, tuổi anh lại lớn, không phù hợp mà thôi.

Này có cái gì, kém có 9 tuổi, lại không phải 19 tuổi.

Trên thế giới rất nhiều tình nhân kém tới 20, 30 tuổi.

"Vậy, vậy tôi giải thích cho cậu ấy?" Lãnh Tinh Lan thử thăm dò nói "Bổ sung chút, hiểu lầm mà, giải trừ là tốt."

"Không cần." Tinh Ngộ dựa vào ghế sofa, bình tĩnh nói "Cứ thế đi, cậu ấy hiểu lầm cũng tốt."

"Đừng mà" Lãnh Tinh Lan nói "Cậu thế này tôi sẽ băn khoăn."

Tinh Ngộ nhịn xuống khoé môi muốn cong lên, nhìn chằm chằm Lãnh Tinh Lan.

Hồi lâu, Lãnh Tinh Lan ngẫm lại: "Cậu chỉnh tôi đúng không?"

"Người ta không hề tin, cũng không giận đúng không?"

Khoé môi Tinh Ngộ cong lên, cười ra tiếng.

"Ai bảo cậu cả ngày nói không lựa lời, phải ăn thiệt thòi cậu mới biết thu liễm."

Lãnh Tinh Lan nhịn xuống xung động muốn đánh Tinh Ngộ, giơ ngón giữa với người đàn ông.

____________________________________

Tsing Tao: bia Thanh Đảo ấy

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play